Trong lúc bọn họ đang suy tính xem ai đã ám toán Thương Tuyệt Lệ, sắc mặt đang lạnh lùng của Cô Ngự Hàn đột nhiên trở lên nghiêm túc, hắn quay đầu nhìn về phía hành lang bên kia, con ngươi đen nheo lại, thần sắc trở nên cực kỳ đứng đắn.
Thương Tuyệt Lệ kỳ quái khi thấy phản ứng của Vương đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn theo, chỉ thấy cách đó không xa ở hành lang bên kia có ba người đi qua, trong đó, đứng ở giữa là một người mặc quần áo màu đen, trên mặt lộ ra quỷ khí không thể che dấu được, hơn nữa… trên người y tản ra hơi thở mang theo sức mạnh rất mãnh liệt, so sánh với hơi thở của Vương thì hầu như ngang bằng.
Bọn họ là ai?
“Vương, mấy người kia có phải…” Thương Tuyệt Lệ quay đầu, thấp giọng cẩn thận.
Thu tầm mắt về, Cô Ngự Hàn quay đầu trở lại, động tác tao nhã tiếp tục thưởng rượu, con ngươi đen thoáng một tầng sắc lạnh: “Thái tử Hắc Phong quốc, cẩn thận một chút, đừng rước lấy phiền phức không cần thiết.”
“Tuân lệnh, thuộc hạ biết. Nhưng Hắc Phong quốc và Xích Diễm quốc luôn luôn bất hòa, lần này bọn họ trà trộn vào nhất định là có mục đích.” Ánh mắt Thương Tuyệt Lệ âm thầm đánh giá ba người, chăm chú nhìn vào gian phòng bọn hắn đang đi tới.
Nhẹ nhàng mà tao nhã mân nhanh bạc môi, Cô Ngự Hàn không chút để ý: “Ừa.”
“Vương, có muốn… chiều nay thuộc hạ đi điều tra trước một chút không?” Thương Tuyệt Lệ thấy bọn người Hắc Phong quốc đi vào trong một gian phòng hảo hạng, mày rậm nhăn lại. Gian phòng của mấy người kia với gian phòng bọn họ đang ở cách nhau không xa.
“Không cần. Chúng ta lần này đi ra chỉ cần tìm được Bối Bối là tốt rồi.” Cô Ngự Hàn một mực từ chối, khóe môi theo thói quen lại hơi nhếch lên tà mị.
“…Phải. Chuyện thuộc hạ bị người bỏ thuốc có cần… tra hay không?” Nhắc tới việc này, Thương Tuyệt Lệ lại âm thầm cắn răng, nếu để hắn biết là ai, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người nọ!
“Có thể là ngươi không được các cô nương Bách Hoa Các hoan nghênh thôi.” Ánh mắt lạnh lùng của Cô Ngự Hàn lại ẩn chứa chút không nghiêm túc, bạc môi hơi nhướng lên, tiếp tục giễu cợt một cách vô lương tâm.
“…” Tay Thương Tuyệt Lệ nắm chặt thành hai nắm đấm, cực kỳ buồn bực.
Trong sương phòng của thái tử Hắc Phong quốc.
“Thái tử điện hạ, chúng ta đến Xích Diễm quốc đã lâu như vậy, mà vẫn không tìm được Hắc Linh châu, có phải chúng ta tìm nhầm phương hướng rồi không?”
Nam nhân được gọi là thái tử lười biếng ung dung ngồi dựa vào ghế nằm, ngón tay thon dài xoắn vòng quanh mái tóc dài đang lơ đãng buông xuống, đôi mắt sâu và đen như câu hồn, lưu chuyển ánh sáng lóng lánh.
Hắn chính thái tử của Hắc Phong quốc… đệ nhất tuấn mỹ mê người nhưng cũng nổi tiếng tà ác và phá hoại - Hắc Khi Dạ.
“Không có khả năng, quốc sư nói ngọc hắc diễm ở phương này, tất nhiên là không thể sai.” Hắc Khi Dạ trầm ngâm một chút, liền trả lời rất khẳng định.
Nắm chặt chén rượu, ánh mắt thái tử Hắc Phong quốc trở nên sắc bén, hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua hai người thuộc hạ: “Lôi Hành, Lôi Vân, mới vừa rồi các ngươi có thấy cái kia nam nhân áo trắng ngồi ở trong viện hay không?”
Bọn họ liếc nhau, thái tử hỏi như thế… Chẳng lẽ có vấn đề gì?
Sắc mặt nhiêm túc trả lời: “Thái tử, có phải có phiền phức?”
Môi đỏ sắc bén hơi cong lên, Hắc Khi Dạ thong thả nói: “Không hẳn là như vậy, đó là Xích Diễm quốc vương Cô Ngự Hàn, nhưng hình như hắn không muốn gây phiền phức. Vậy chúng ta đây cũng không muốn mình dính vào phiền phức. Có hiểu không?”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Lôi Hành và Lôi Vân cùng đồng thanh trả lời.
Truyện convert hay : Kiếm Chủ Bát Hoang