Ánh mắt của Bối Bối chợt lóe lên, giọng nói càng thêm uể oải: “Đừng nhắc tới hắn, hiện tại hắn cũng không thèm nhìn mặt ta, lại còn đem ta giam ở đây, đại khái là thấy người mới liền quên người cũ như ta. Cũng phải, dù sao ta không có tài cũng không đẹp, đường đường một Đại vương như hắn lại để ta bồi tiếp bên cạnh lâu như vậy, coi như đó là vinh quang của ta, từ xưa hồng nhan bạc mệnh, ta còn có thể trông cậy vào cái gì đây.”
Câu chuyện mang sắc màu ai oán, làm cho người ta không khỏi thấy chua xót trong lòng.
Anh Nhi kéo chăn đắp cho nàng, sau đó rất chân thành an ủi nàng: “Bối Bối tiểu thư, ngươi chờ, nô tỳ lập tức đi tìm Vương lại đây, Bối Bối tiểu thư sẽ không bị vứt bỏ!”
Gật đầu khẳng định, Anh Nhi nhanh chóng đi ra. Vương mang tiểu thư Bối Bối cả người ướt sũng mang về đây, vứt bỏ một bên chẳng quan tâm, còn sai Thương hộ vệ cầm tù Bối Bối tiểu thư, hành vi của Vương như vậy, làm nàng ấm ức thay Bối Bối tiểu thư.
…
Rốt cục, trong phòng chỉ còn lại có mình Bối Bối, nàng nhanh chóng xốc chăn, nhanh như chớp xuống giường chạy đến cạnh cửa, bây giờ trống trơn, không còn ai ngăn cản nàng đi ra ngoài!
Lấy ngân lượng xong, nàng quay đầu lại, quay bên trong phòng làm cái mặt quỷ: “Tái kiến, thảo dân ta ghét phòng tù!”
Ngờ đâu, nàng mới xoay người đã đụng vào một bức tường, không, chính xác mà nói là đụng vào trong một bộ ngực mềm mại.
“Ai nha, cái mũi ta, đau…” Nàng không tự chủ kêu lên, vừa ngẩng đầu lên nhìn, thanh âm đã tắc lại trong cổ họng.
Cô Ngự Hàn khuôn mặt âm trầm, dày đặc yêu dị, ánh mắt bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống nàng, giọng nói mềm mỏng mà khiến người ta phát run:
“Tiểu Bối Bối, có thể nói cho ta biết ngươi muốn đi nơi nào hay không?”
Trố mắt đứng thẳng, cẩn thận dò xét vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt hung hăng dường như nuốt chửng nàng, nàng nuốt một ngụm nước bọt, cười khan pha trò: “Cái… kia… A, ta nghĩ đi nhà vệ sinh.”
“Phải? Ngươi thật muốn đi nhà vệ sinh, mà không phải… muốn chạy trốn sao?” Cô Ngự Hàn khóe môi nhếch lên trào phúng đâm chọc lời nói dối của nàng.
Kỳ thật, từ lúc nàng giả bộ bệnh, hắn cũng đã tới, cũng thấy được lúc nàng giả bộ bệnh ánh mắt chuyển nhanh như chớp, cho nên hắn kết luận nàng căn bản không có việc gì, chỉ cố tình làm rộn Anh Nhi và Tuyệt Lệ.
Nghe thấy nàng ai oán than thở với Anh Nhi vì bị vứt bỏ, hắn vừa tức giận vừa buồn cười, hắn đã bao giờ nói muốn vứt bỏ nàng, hơn nữa… nàng thật sự cảm thấy bồi tiếp ở bên cạnh hắn là vinh quang sao? Hắn thấy nàng một chút cũng không thèm thì có!
Vốn lúc ở bên hồ hắn rất bực bội, nàng vẫn muốn trở về nhà mà không muốn ở lại bên cạnh hắn, bất quá trở về tắm nước nóng xong, hắn đã thông suốt, nếu nàng còn muốn về nhà, có nghĩa là hắn chưa làm cho nàng đủ quyến luyến, cho nên… hắn muốn cho nàng toàn tâm toàn ý muốn hắn, làm cho nàng không rảnh rang mà suy nghĩ việc trở về nhân gian nữa!
Bất quá, lại gặp cảnh nàng muốn chạy trốn, sự kiêu ngạo của hắn càng bị đả kích, tiểu nữ nhân này, nhiều lần muốn rời bỏ hắn, chẳng lẽ hắn không đủ mị lực sao?
Bối Bối ưỡn thẳng lưng, nhớ lại cái tình trạng chẳng chút quan tâm đối xử ác liệt với mình của hắn, còn cầm tù nàng, quyết định rời đây bằng bất cứ giá nào, nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn: “Không sai, chính xác là ta muốn rời khỏi nơi này? Ta muốn đi đâu mắc mớ gì tới ngươi, ngươi không cần xen vào!”
Đôi mắt phượng hẹp dài kiều mỵ nheo lại, tiếng nói của hắn càng trầm trầm mang theo khí lạnh buốt như muốn ập thẳng vào mặt nàng: “Ta không cần xen vào?”
Truyện convert hay : Võ Đạo Thiên Đế