Huyên Trữ chạy băng băng trên mặt tuyết, hai tay không ngừng quẹt đi nước mắt trên mặt: “Ô ô ô, Vương huynh là quả trứng thối, xấu xa, không tốt…”
Chạy nhanh hết sức, nàng không cẩn thận vấp phải một đống tuyết đọng thật dày liền trượt ngã.
Cô Ngự Hàn vừa đuổi đến nơi đã thấy nàng ngã ngồi trên mặt tuyết, trái tim hắn hơi co rút, vội vàng đi tới bên người nàng, nâng nàng từ trên mặt đất lên, khẩn trương kiểm tra chân của nàng: “Huyên Trữ, ngươi sao rồi? Bị ngã sao, có phải do chân vừa bị đau không?”
Liên tiếp đặt ra câu hỏi, hắn lộ ra sự lo lắng một cách rõ ràng, Huyên Trữ cũng không nhịn được nữa liền bật khóc, nàng đưa tay đấm mạnh vào bờ vai của hắn, nhưng cũng không có bao nhiêu lực: “Oa… Vương huynh trở thành người xấu rồi, không thương Huyên Trữ, Vương huynh ghét bỏ chân Huyên Trữ vướng víu, không cần Huyên Trữ, oa…”
Tiếng khóc thương tâm đến cực điểm đánh vào trong lòng Cô Ngự Hàn, hắn ôm nàng, không ngừng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “Không khóc không khóc, Vương huynh sao có thể ghét bỏ Huyên Trữ, không cần Huyên Trữ được chứ, ngươi nhìn xem không phải Vương huynh đã đi xa nghìn dặm đón ngươi hồi cung sao, chẳng phải thể hiện rõ rằng Vương huynh rất mong chờ được gặp Huyên Trữ sao?”
Huyên Trữ sụt sùi khóc thúc thít: “Nhưng mà… Nhưng mà Vương huynh che chở Tô Bối Bối, còn nặng lời với Huyên Trữ, Vương huynh trước nay chưa bao giờ quát Huyên Trữ cả.”
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Cô Ngự Hàn lau đi nước mắt của nàng, dịu dàng nói: “Vương huynh xin lỗi ngươi có được không? Vương huynh không nên dùng ngữ khí nặng như vậy để gọi Huyên Trữ, Vương huynh biết tội!”
Nói xong lời cuối cùng, hắn tinh nghịch đùa giỡn chọc cười nàng.
Huyên Trữ không nhịn được đành nín khóc mỉm cười, nhưng mà, rất nhanh nàng lại thu hồi nụ cười, nhìn hắn rất nghiêm túc: “… Vương huynh sau này không được tiếp tục thiên vị giúp đỡ Tô Bối Bối nha, nếu không… Huyên Trữ sẽ rời cung trốn đi, không bao giờ… để ý đến Vương huynh nữa.”
Nàng suy nghĩ một lúc, liền lấy việc hồi cung ra uy hiếp.
Gật đầu qua loa đại khái, Cô Ngự Hàn có chút bất đắc dĩ, lúc này Huyên Trữ đang giận dữ, tạm thời nghe theo nàng vậy, tiểu Bối Bối của hắn chịu thiệt thòi một chút vậy, nhưng hắn sẽ nhanh chóng yêu thương gấp bội để đền bù tiểu bảo bối.
Thế là xong, Huyên Trữ rốt cục cao hứng nở nụ cười, Cô Ngự Hàn điểm nhẹ lên cái mũi của nàng: “Đến đây, để Vương huynh mang ngươi đi cho ngự y kiểm tra chân, sau này không nên chạy nhanh như vậy, sẽ khiến chân bệnh trở lại như cũ đó.”
Huyên Trữ chu miệng: “Nhưng mà chân ta hiện tại không đau mà, không cần tìm ngự y đâu.”
Những năm gần đây, nàng uống thuốc khám bệnh đến sợ rồi.
“Ngoan, đi để ngự y kiểm tra, cho Vương huynh an tâm.” Cô Ngự Hàn dỗ dành nàng. Nàng ngẩng đầu, nhìn lông mi của hắn thủy chung chưa từng buông lỏng, vì vậy đành gật đầu: “Vâng.”
Nhìn Vương huynh lo lắng nhíu mày, nàng liền thỏa hiệp, chỉ cần Vương huynh không cảm thấy áy náy mà chịu khổ sở nữa, cái gì nàng cũng theo ý hắn, chứ nàng thật sự cực kỳ chán ghét phải nhìn thấy đại phu.
…
Ngự y tỉ mỉ kiểm tra chân cho Huyên Trữ công chúa, ngân châm mảnh nhỏ tỉ mỉ đâm vào các huyệt vị của nàng, dài ngắn không đều nhau.
Cô Ngự Hàn đứng cạnh quan sát, đau lòng không thôi, hắn nhìn Huyên Trữ mỉm cười khích lệ: “Cố gắng nhịn một chút là xong rồi, nếu như bị kim châm đau thì cứ kêu lên biết không?”
“Vương huynh, ngự y đâm chính là huyệt vị, vị trí rất chuẩn, cho nên sẽ không đau nhiều lắm, Huyên Trữ còn có thể chịu được mà.”
“Vậy thì tốt rồi.” Cô Ngự Hàn thở dài một hơi.
Một lát sau, ngự y rút từng chiếc châm một ra, sau đó bẩm báo: “Vương, chân công chúa đã bình phục lại tương đối ổn định, không có gì đáng ngại, chỉ cần được chăm sóc tốt, từ từ sẽ khôi phục trạng thái bình thường.”
Cô Ngự Hàn cao hứng kéo lấy vai nàng: “Huyên Trữ, ngươi nghe thấy chưa? Sau này của ngươi chân sẽ càng ngày càng tốt, sau đó sẽ giống như người bình thường, sẽ không còn thỉnh thoảng bị tái phát gây đau đớn.”
“Vâng, Huyên Trữ có Vương huynh quan tâm chăm sóc, nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại.” Nàng thỏa mãn rúc vào trong ngực hắn, ỷ lại ôm lấy thắt lưng hắn, cười thật ngọt ngào.
Bối Bối bất tri bất giác trở lại tẩm cung của nàng, nhìn kiến trúc to lớn cao ngất, nàng đột nhiên muốn quay đầu rời đi, lại bị người khác gọi lại.
“Bối Bối tiểu thư, ngươi đã về rồi?” Anh Nhi cao hứng đi tới.
Tục ngữ nói không đưa tay đánh vào mặt người đang cười, cho dù tâm tình có xấu hơn đi chăng nữa, Bối Bối cũng miễn cưỡng bản thân mỉm cười với Anh Nhi: “Ngươi không ở trong phòng mà sưởi ấm chạy đến đây làm gì?”
“Nô tỳ muốn ra ngoài nhìn xem Bối Bối tiểu thư có trở về không a, Anh Nhi mới làm một ít điểm tâm, đang nghĩ nếu như tiểu thư còn chưa về, nhân tiện Anh Nhi cầm đi hâm nóng lại.”
Không biết vì sao, bình thường nàng thật không để ý đến sự chiếu cố chu đáo của Anh Nhi, hiện tại lại cảm động đến muốn khóc, hóa ra cảm giác có người khác quan tâm sẽ khiến mình muốn rớt nước mắt.
Cố nén lại tâm tình phức tạp trong lòng, nàng giả vờ tỏ ra rất thoải mái: “Ta đây chẳng phải là đã trở về thật đúng lúc sao, lại có lộc ăn rồi, tay nghề của Anh Nhi là nhất đẳng!”
Nghe thấy Bối Bối hết lời khen ngợi, Anh Nhi có vẻ rất phấn khởi: “Vậy Bối Bối tiểu thư hãy ăn nhiều một chút, Anh Nhi biết tiểu thư thích ăn, cho nên đã làm rất nhiều.”
“Tốt, ta sẽ đem tất cả ăn sạch.”
…
Trong phòng khách, Anh Nhi không nhịn được trợn mắt há mồm nhìn dáng ăn của Bối Bối tiểu thư, ách… Bối Bối tiểu thư hôm nay tâm trạng không tốt sao, tại sao lúc cắn điểm tâm lại dùng sức như vậy, giống như có thù oán gì với miếng điểm tâm vậy.
Thương Tuyệt Lệ đi tới cạnh cửa, liền thấy bộ dáng ăn uống như hổ đói của Bối Bối nuốt nghiến nuốt ngấu thức ăn đang bừa bãi khắp bàn, có chút kỳ quái thấp giọng hỏi Anh Nhi: “Bối Bối tiểu thư làm sao vậy? Không vui sao?”
“Không biết.” Anh Nhi cũng thấp giọng trả lời.
Trầm ngâm một chút, Thương Tuyệt Lệ đoán: “Chẳng lẽ là do lúc nãy mới cãi nhau với Huyên Trữ công chúa?”
“A… Bối Bối tiểu thư với Huyên Trữ công chúa lại cãi nhau hả?” Anh Nhi không nhịn được kinh hô.
Thương Tuyệt Lệ nghi hoặc nhướn mi: “Sao vậy các nàng thường xuyên cãi nhau sao?”
Vừa rồi lúc hắn mới đi qua hành lanh bên ngoài cung điện, thấy Huyên Trữ công chúa đang khóc lóc kể lể cái gì với vương, loáng thoáng hắn hình như nghe được Huyên Trữ công chúa nói đến tên của Bối Bối tiểu thư, cho nên hắn nhất thời cảm thấy quái dị rồi chạy lại đây nhìn, nguyên lai là hai người cãi nhau.
“Trước đó một lần Huyên Trữ công chúa đến bên này mắng Bối Bối tiểu thư, sau đó lúc giữa trưa đang ăn cơm công chúa lại cùng Bối Bối tiểu thư cáu kỉnh, hai người gần như đánh nghiêng cả bàn ăn.” Anh Nhi nhỏ giọng nói.
Thương Tuyệt Lệ bỗng nhiên tỉnh ngộ, khó trách hôm nay vương lại buồn bã chạy tới chỗ hắn cùng nhau dùng cơm, nguyên lai là ở giữa hai nữ nhân bị làm bia đỡ đạn.
Nghĩ đến trước nay Vương luôn luôn tiêu sái không bị trói buộc, bây giờ dĩ nhiên lại bị hai nữ nhân đến chỉnh, Thương Tuyệt Lệ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nghĩ kĩ lại thì không khỏi cảm thấy lo lắng, công chúa và Bối Bối tiểu thư bất hòa, Bối Bối tiểu thư tương lai là sẽ là vương hậu a, đến lúc đó chẳng phải là càng thêm loạn?
Truyện convert hay : Đô Thị Cực Phẩm Tiên Đế