Sáng ngày hôm sau, họ y theo dự định đến sân bay, đón chuyến bay đi Áo.
Chắc do biết trước tin tức em trai đã không còn gặp nguy hiểm về tính mạng, Hoắc Cảnh Thần đã khôi phục vẻ trấn tĩnh tự nhiên mọi ngày, thẳng lưng đi phía trước, giải quyết tất cả thủ tục bay, Thẩm Trừng thâu tất cả vào mắt, tự nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn.
Trải qua hành trình dài suốt mười hai tiếng, vì bị trễ chuyến, lúc đến sân bay Viên đã gần trưa.
Hoắc Cảnh Thần và Thẩm Trừng tạt ngang một quán ăn ở gần sân bay ăn trưa, kế đó trợ lý của Hoắc Cảnh Dung đến đón họ. Ba người vội vàng đến bệnh viện, trợ lý dẫn họ đến phòng bệnh của Hoắc Cảnh Dung, tuy Thẩm Trừng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng đột ngột nhìn thấy Hoắc Cảnh Dung toàn thân được bao bọc bởi băng gạt, tay chân được bó bột treo lên, hiển nhiên chưa bước xuống giường được, trong lòng không khỏi xót xa.
Hoắc Cảnh Dung nằm trên giường bệnh, dường như đang lim dim, khi thoáng trông thấy họ lập tức lộ ra biểu hiện rất ngạc nhiên, “Sao hai người tới đây?”
Giọng Hoắc Cảnh Thần lạnh nhạt, gần như muốn gây sự, “Em cho rằng tụi anh không nên đến?”
Hoắc Cảnh Dung sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh mình, không biết phải ứng xử thế nào, chỉ đành đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Thẩm Trừng.
Thẩm Trừng thoáng giật mình, nhẹ nhàng kéo góc áo Hoắc Cảnh Thần, mà Hoắc Cảnh Thần như hoàn toàn không nhận ra hành động của cậu, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm khắc đứng trước giường, giọng điệu nghiêm khắc: “Tự em nói đi, rốt cuộc là chuyện thế nào. Đừng để cho anh biết là em gây họa.”
Anh bày ra điệu bộ quyết không thỏa hiệp, sắc mặt Hoắc Cảnh Dung cứng đơ, im lặng mấy giây, mới uể oải nói: “Thì gặp tai nạn giao thông . . . . Đối phương say rượu lái xe tông em, em là người bị hại đó! Thật!”
“Anh nhớ bình thường em rất ít khi tự lái xe.” Hoắc Cảnh Thần tỏ thái độ nghi ngờ, không nể mặt chặn lời cậu.
“Người gây tại nạn không phải em, là . . . . là một người đồng nghiệp của em . . . .” Không biết tại vì sao, lúc Hoắc Cảnh Dung nói đến đây thì hơi gục đầu xuống, biểu hiện chột dạ thấy rõ.
“Một người đồng nghiệp.” Hoắc Cảnh Thần lặp lại, giống như đang suy ngẫm hàm ý đại biểu của từ này, mấy phút sau, mới mở miệng nói: “Em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài.” lại quay đầu qua nói với Thẩm Trừng: “Em ở lại với nó, lát nữa anh trở lại.”
Thẩm Trừng biết có lẽ Hoắc Cảnh Thần muốn đi hỏi thăm bác sĩ bệnh tình của Hoắc Cảnh Dung thế nào rồi, nên không có gì thắc mắc, nghe lời gật đầu, nhìn theo Hoắc Cảnh Thần dẫn trợ lý của Hoắc Cảnh Dung đi ra ngoài, cậu kéo một cái ghế ngồi xuống, cảm thán nói: “May mà cậu không sao, lúc nghe được tin, thật sự là làm tôi bàng hoàng hoảng sợ.”
“Tôi mới sợ hơn nè.” Hoắc Cảnh Dung bực bội nói, “Rõ ràng đã nhờ người gọi điện báo bình an rồi, kết quả hai người vẫn đến đây.”
Thẩm Trừng cười, nói giọng chân thành: “Anh ấy rất lo cho cậu.”
Hoắc Cảnh Dung lặng đi, có chút mất tự nhiên né tránh ánh mắt cậu, “Vô nghĩa, tôi đương nhiên biết.”
Tính tình cậu ta vẫn như trước đây, hơn nữa trên mặt không có nét buồn khổ bị sốc mà người vừa gặp tai nạn tàn khốc nên có, nghĩ đến vết thương này thoạt nhìn nghiêm trọng, nhưng chắc không nghiêm trọng đến độ không tài nào hồi phục như cũ, chỉ cần một thời gian là lành lặn thôi, Thẩm Trừng nghĩ tới đây, cuối cùng cũng yên tâm.
“Nếu cậu thấy rảnh thì gọt táo đi.” Hoắc Cảnh Dung hất hàm sai khiến cậu như đúng rồi, không hề biết khách sáo là gì, “Đoàn làm phim có tặng một bịch táo lớn, nhưng trợ lý của tôi không biết gọt.”
“Hiện giờ cậu ăn táo được rồi?” Thẩm Trừng sửng sốt.
“Không phải tôi muốn ăn, là để cho anh tôi và trợ lý ăn.” Hoắc Cảnh Dung nhớ đến cảnh giằng co của hai anh em hồi nãy, vẫn còn thấy sợ khiếp, lại quay qua lườm cậu, nói giọng độc địa: “Có phải cậu không muốn gọt táo cho người bệnh không?”
Thẩm Trừng đã quen với tính cách của cậu ta, nên chả giận, chỉ cười cười, lụm một trái táo lên bắt đầu cắt gọt, giống như lúc Hoắc Cảnh Thần nằm viện, cắt trái táo thành hình thỏ đáng yêu, xếp ngay ngắn vào hộp chân không, Hoắc Cảnh Dung do dự một thôi một hồi, cuối cùng gom hết quyết tâm nói: “Cậu có thể giúp tôi một việc không?”
Cậu ta rất ít khi dùng thái độ gần như yếu thế này để nói chuyện, Thẩm Trừng ngẫm nghĩ trong đầu, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ hỏi lại: “Việc gì? Chỉ cần tôi làm được, sẽ không từ chối.”
“Đi thăm người bệnh ở một phòng bệnh khác.” Hoắc Cảnh Dung trả lời có vẻ ngập ngừng, trên mặt toát ra sự ngượng ngịu hiếm thấy, “Nếu như anh ta tỉnh rồi, táo . . . . Cho anh ta một ít cũng không sao.”
Thẩm Trừng cũng không vạch trần sự khác thường của đối phương, khẽ cười nói: “Được.”
Cậu cầm theo hộp táo, ra khỏi phòng bệnh của Hoắc Cảnh Dung, đi men theo hành lang, chẳng mấy chốc đã tìm được phòng bệnh theo lời miêu tả của Hoắc Cảnh Dung. Cậu lịch sự gõ cửa, nhưng không một tiếng đáp trả, bèn tự ý mở cửa đi vào, khiến cậu ngỡ ngàng, chính là Hoắc Cảnh Thần đang ở trong phòng bệnh.
Thẩm Trừng dừng bước, Hoắc Cảnh Thần liếc thấy cậu, ngạc nhiên hỏi: “Sao em tới đây?”
“Cảnh Dung nhờ tôi đi tặng táo cho . . . .” cậu dòm lén người bệnh nằm trên giường, song khi phát hiện bản thân nhận ra gương mặt ấy thì lại giật bắn, “Cho đồng nghiệp của cậu ấy. Anh cũng tới thăm anh ấy à?”
“Chỉ tới nhìn thử ra sao thôi.” Hoắc Cảnh Thần trả lời ngắn gọn.
Người nằm trên giường bệnh, vẫn dùng thái độ trầm lặng đối xử với Hoắc Cảnh Thần, đuổi người một cách khách sáo, “Tôi không có gì để nói, Hoắc tiên sinh. Tôi cần nghỉ ngơi.” anh nói xong, đưa mắt nhìn về phía Thẩm Trừng, “Lần đầu gặp mặt, anh là Thẩm Trừng phải không?”
Thẩm Trừng không ngờ đối phương biết cậu, bị bàng hoàng tạm thời, mau mắn đi đến giường bệnh, lịch sự chào hỏi, “Ngưỡng mộ đã lâu, anh Chung.”
Không nghĩ đến người gặp tai nạn chung với Hoắc Cảnh Dung, lại là người cạnh tranh giải ảnh đế suốt ngày dính trên miệng Hoắc Cảnh Dung, tuy rằng cảm giác ở trong đó có nội tình mà cậu không biết, nhưng hiện giờ Thẩm Trừng chưa có thời gian để suy nghĩ, trò chuyện mấy câu với đối phương, rồi đưa hộp táo đang cầm trong tay qua cho anh, “Đây là Hoắc Cảnh Dung nhờ tôi mang đến, anh Chung có muốn ăn không?”
Chung Hoành không băng bó kín mít như Hoắc Cảnh Dung, cũng không bó bột, nên theo vô thức Thẩm Trừng cho rằng đối phương bị thương tương đối nhẹ, nên mới hỏi vậy.
“Không cần.” Chung Hoành từ chối thẳng thừng, “Anh đem về đi.”
Thẩm Trừng không ngờ sẽ bị từ chối, nhìn thái độ đối phương tỏ rõ không muốn nhiều lời, một lúc sau, cậu và Hoắc Cảnh Thần cùng nhau cáo từ.
Hai người một trước một sau đi trên hành lang, Hoắc Cảnh Thần dường như đang suy tư, nên nãy giờ vẫn cứ im lặng, Thẩm Trừng chần chừ, cuối cùng tìm đại một đề tài để nói, “Tình trạng của anh Chung thế nào? Trông có vẻ như khá ổn, không nghiêm trọng như Cảnh Dung . . . .”
Hoắc Cảnh Thần thoáng ngạc nhiên nhìn cậu, lắc đầu, “Không, anh ta bị nặng hơn Cảnh Dung.”
“Ý anh là sao?” Thẩm Trừng ngây ra.
Hoắc Cảnh Thần trả lời ngắn gọn súc tích, nhưng lại khiến người nghe run bần bật, “Anh hỏi bác sĩ rồi, vết thương của Cảnh Dung chỉ cần điều dưỡng mấy tháng là không sao. Nhưng vết thương của anh Chung . . . . Dù có tập vật lý trị liệu trường kỳ, cũng không có khả năng hồi phục như cũ.”
“Cảnh Dung biết chuyện chứ?” Thẩm Trừng chợt nhớ đến lúc Hoắc Cảnh Dung nhờ cậu đi tặng táo, sắc mặt ngượng ngịu, ngay tức khắc hiểu ra.
“Anh Chung không muốn để nó biết.” Hoắc Cảnh Thần khéo léo trả lời.
Hai người trầm mặc sóng vai nhau bước đi, lát sau đã về tới phòng bệnh của Hoắc Cảnh Dung, Hoắc Cảnh Dung đang buồn chán nằm trên giường bệnh, nhìn thấy Thẩm Trừng đi vào, cả hộp táo trả về chủ cũ trên tay cậu, dường như cảm thấy khó tin, “Chung Hoành chưa tỉnh?”
“Không, anh ấy tỉnh rồi.” Thẩm Trừng thấy Hoắc Cảnh Thần không có ý mở miệng, đành phải dè dặt nói: “Anh Chung không muốn nhận.”
Hoắc Cảnh Dung sửng sốt trong giây lát, rồi ngay lập tức quay phắt đi, giận nói: “Không lấy thì thôi, làm như cần lắm.” cậu ta dùng giọng điệu hậm hực, nhưng bất cứ ai cũng có thể nhận ra, trên mặt cậu ta song song hiện lên sự mất mát không cách nào che giấu.
Vì lý do công việc, cộng thêm tình trạng của Hoắc Cảnh Dung không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, nên Thẩm Trừng chỉ nán lại Viên mấy ngày rồi đặt vé, chuẩn bị bay về. Có điều, ngày Hoắc Cảnh Thần tiễn cậu ra sân bay, bầu không khí giữa hai người mang lại cảm giác kỳ quặc.
Mấy ngày nay, hai người ở tại một khách sạn gần bệnh viện, Hoắc Cảnh Thần ngoại trừ đi thăm bệnh Hoắc Cảnh Dung, còn đặc biệt dành trọn một ngày dẫn Thẩm Trừng đi ngắm phong cảnh thành phố Viên.
Thẩm Trừng cũng không từ chối, Hoắc Cảnh Thần nắm tay cậu suốt dọc đường đi. Chẳng qua lúc bắt đầu hình như đối phương không cảm thấy có vấn đề gì với cách cư xử của bản thân, mãi đến khi Thẩm Trừng nhận được vô số nụ cười thiện chí từ người đi đường, rồi thấy xấu hổ, không tự chủ giật giật bàn tay đang bị cầm, Hoắc Cảnh Thần mới phát giác, lập tức thả tay ra.
Sau đấy, khoảng thời gian hai người bên nhau trở nên rất lạ.
Thật ra Thẩm Trừng có thể hiểu, Hoắc Cảnh Thần dắt tay cậu, đại khái không phải cố ý làm thế, chỉ là hành động trong vô thức, không mang ý nghĩa đặc biệt gì, nhưng Hoắc Cảnh Thần dường như thật sự không chú tâm bản thân đã làm gì, sau khi thả tay cậu ra, tự nhìn tay mình với vẻ không dám tin.
Bầu không khí giữa hai người trở nên gượng gạo, may mà Chương Trường Bích gọi điện đến, hối cậu mau chóng trở về, Thẩm Trừng mới có lý do để đi.
“Sau khi về, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh.” Hoắc Cảnh Thần dùng chất giọng bình ổn nói.
Thẩm Trừng gật đầu, mỉm cười nói: “Tôi biết rồi.”
Hai người đứng mặt đối mặt trong sân bay, nhưng tiếp theo lại không biết nói gì, chưa đến thời gian làm thủ tục, tình trạng của Hoắc Cảnh Dung cũng không phải một đề tài đáng nói, Thẩm Trừng ngượng ngịu nhìn xuống đất, trong đầu đang suy tư xem nên làm gì cho phải, lại thoáng nhìn thấy ngón tay Hoắc Cảnh Thần nhúc nhích, dường như muốn đưa về phía cậu, Thẩm Trừng ngước đầu lên, thì thấy Hoắc Cảnh Thần đang gần sát, kế đó đặt lên mặt cậu một nụ hôn kiềm nén ngắn ngủi.
Thẩm Trừng thoáng giật mình, lại nhìn tay của Hoắc Cảnh Thần, bàn tay vốn muốn vươn đến không biết đã rút lại từ thuở nào. Cậu thấy hơi thất vọng, nhưng không biểu hiện ra ngoài, cuối cùng Hoắc Cảnh Thần cũng đi, một mình Thẩm Trừng đáp máy bay về nước.
Sau chuyến bay kéo dài hơn mười một tiếng, Thẩm Trừng bước ra sân bay, ngồi trên xe của Hoắc gia. Trước đây Hoắc Cảnh Thần đã dặn, sẽ bảo người đến đón cậu, nên cậu không liên lạc nhờ trợ lý đến sân bay đón, lên xe về thẳng Hoắc trạch.
Ước chừng hai tuần sau, Hoắc Cảnh Thần cuối cùng cũng từ Áo trở về.
Ngày đối phương về, Thẩm Trừng đang bận công tác ở vùng khác, chương trình ẩm thực xuất bản sách dạy nấu ăn mới, rất được hoan nghênh, Thẩm Trừng phải đến vùng khác ký tên cho sách, mãi đến đêm hôm khuya khoắc mới vác xác về Hoắc trạch, còn Hoắc Cảnh Thần đang ngồi trong phòng khách, giống như bao thuở, tay cầm một ly cà phê, quay đầu nhìn về phía cậu, giọng nói ôn hòa: “Em đã về.”
Thẩm Trừng ngớ ra, khóe môi vô thức nhướn cao, “Tôi tưởng anh còn phải ở lại đấy một thời gian, tình trạng của Cảnh Dung sao rồi?”
“Nó còn phải điều dưỡng thêm một thời gian, đợi ổn định hơn sẽ về.” Hoắc Cảnh Thần đặt ly xuống, đi về phía cậu, ánh mắt sâu thẳm, “Nhìn em có vẻ rất mệt.”
“Hôm nay mở hội ký sách, bận rộn cả ngày, tay mỏi nhừ. Cuối tuần còn một hội ký sách nữa, ở miền Nam.” Thẩm Trừng không để ý, thậm chí còn giơ tay ra trước mặt Hoắc Cảnh Thần, thể hiện cho anh thấy tay mình cứng ngắc tới cỡ nào.
Hoắc Cảnh Thần không nói gì, chỉ nắm tay cậu, nắn nắn vuốt vuốt như thể đang xoa bóp giúp cậu, tỏ ra điềm nhiên nói: “Nếu cảm thấy mệt quá, thì giảm bớt công việc là được rồi.” đối phương ngưng lại, rồi dịu giọng nói: “Nếu như em ngại không muốn tự nói với cô Chương, anh có thể nói dùm em.”
Thẩm Trừng thần người.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Cảnh Thần nói ra lời như vậy, có ý định xen vào công việc của cậu, mang tính chất hoàn toàn khác biệt với việc giới thiệu công việc cho cậu, Thẩm Trừng cảm thấy khá ngạc nhiên. Mấy phút sau, cậu mới tỏ ra khó xử trả lời anh: “Công việc này chắc không thể nào từ chối được, huống chí lúc ký hợp đồng với nhà xuất bản, đã đồng ý sẽ phối hợp tuyên truyền . . . .”
“Không sao.” Hoắc Cảnh Thần suy nghĩ một chập, nói một cách nhẹ nhàng, “Tôi có thể bảo trợ lý Giang đến hỏi thăm quản lý công ty đó, chuyện cắt hợp đồng . . . .”
“Thật sự không cần.” Thẩm Trừng vội ngăn anh, “Tôi cũng không ghét công việc này, hơn nữa tôi đã hứa với chị Chương, sẽ hoàn thành tốt công việc trước khi đi ――”
“Đi?” Hoắc Cảnh Thần hơi nheo mắt.
Thẩm Trừng lập tức phát giác bản thân đã lỡ miệng, nhớ đến lời nói dối mình từng bịa ra trước đây, bèn thuận miệng nói: “Không phải tôi nói rồi sao, sang năm muốn đến trường ở New York học tu nghiệp diễn xuất? Đến lúc đó có lẽ phải đi một thời gian, chị Chương mong tôi trước lúc đó sẽ chăm chỉ làm việc.”
Hoắc Cảnh Thần có vẻ trầm tư gật đầu, đại khái là đang hồi tưởng lại chuyện đó, Thẩm Trừng thở phào một hơi, lại nghe đối phương nói: “Chuyện liên lạc với trường học sao rồi? Nếu em đồng ý, anh ――”
Thẩm Trừng không để anh nói thêm một lời nào nữa, kéo áo anh xuống, trong chớp mắt ngăn miệng anh lại.
Hoắc Cảnh Thần cũng chả phải người không hiểu phong tình, ngược lại, ngay lúc được Thẩm Trừng hôn, anh đã lập tức đáp lại. Cánh tay mạnh mẽ ôm chầm Thẩm Trừng, hai tay du di gần như tình sắc trên cơ thể cậu, thỉnh thoảng vuốt ve đến những nơi nhạy cảm, Thẩm Trừng bị vuốt ve đến toàn thân nóng rang, chỉ có thể nén tiếng thở dốc, gian nan nỉ non: “Ưm . . . . Đừng ở đây . . . .”
Đây là phòng khách, tuy biết rõ người hầu trong Hoắc trạch đều rành quan sát tình hình, tuyệt đối sẽ không quấy rầy họ, nhưng Thẩm Trừng không muốn làm chuyện đó ở phòng khách, chỉ là họ đều bức thiết khát vọng quá mức, trong khoảng thời gian ngắn tạm thời không tài nào dứt nhau ra.
Nói đến, quả thật đã một quãng thời gian dài họ không làm chuyện đó, đầu tiên là sự cố của Hoắc Cảnh Dung, kế đó là ra nước ngoài thăm bệnh Hoắc Cảnh Dung, tiếp nữa là hai tuần chia cách, tính ra cũng sắp ba tuần rồi. Phát hiện bản thân ghi nhớ rõ ràng từng chi tiết của những việc nhỏ nhặt này trong đầu, đến cả số ngày cũng tính toán kỹ càng, Thẩm Trừng cảm thấy hơi xấu hổ.
“Em nhớ anh à?” Hoắc Cảnh Thần ghé sát tai cậu nhỏ giọng thì thầm.
Thẩm Trừng nói không nên lời, đành phải gật đầu đại, Hoắc Cảnh Thần đang hôn tai cậu, hơi thở nóng bỏng lướt qua vành tai, khiến cậu run người, tay chân như nhũn ra, hai người lại trao nhau những nụ hôn, rồi gấp gáp lên lầu, trở về phòng ngủ, Hoắc Cảnh Thần khẩn cấp đóng cửa khóa lại, tiếp theo bắt đầu cởi cà vạt và áo sơ mi của bản thân, Thẩm Trừng cúi đầu không dám nhìn đối phương, nhưng tốc độ cởi quần áo thì không chậm lại.
Đợi đến lúc trút bỏ hết mọi ràng buộc, hai người ôm nhau, thậm chí không kịp đợi đến giường, ở ngay trên thảm điên cuồng đòi hỏi lẫn nhau, Thẩm Trừng bật ra tiếng rên rỉ không thể khống chế, cậu bị hoảng sợ đến cực hạn ―― Hoắc Cảnh Thần lại cúi đầu liếm tính khí của cậu.
“Đừng liếm.” cậu cảm thấy xấu hổ, “Tôi còn chưa tắm . . . .”
“Không sao, anh không ngại.” Hoắc Cảnh Thần trả lời nhẹ như tơ.
Quả nhiên có điều gì đó không ổn, chứng ưa sạch của Hoắc Cảnh Thần bay đi đâu rồi? Khẳng định có vấn đề ở đây . . . . Nhưng Thẩm Trừng còn chưa kịp nghĩ kỹ, đã bị khoái cảm từ hạ thân cướp hết sức lực, chỉ có thể mở rộng đùi, đồng thời nắm đầu tóc ngắn của Hoắc Cảnh Thần, ngón tay yếu ớt bấu vào da đầu đối phương.
“Ưm . . . . Đừng, đợi đã . . . . Nhả ra!” cậu chợt phát ra tiếng cầu khẩn hoảng loạn mà gấp gáp.
Nhưng không còn kịp nữa rồi, Hoắc Cảnh Thần liếm mút đầu mút run rẩy, khẽ hút một cái, nuốt hết dịch thể xuống, gương mặt Thẩm Trừng đỏ âu, cảm giác lỗ tai nóng rần, nghĩ đến cái miệng thường ngày bới móc đến cực điểm tất cả mọi thứ đồ ăn giờ đây lại nuốt dịch thể của cậu, cậu lại thấy ngượng nói không nên lời, đồng thời phát hiện bản thân vì chuyện này mà cảm thấy rạo rực nên lấy làm xấu hổ, về phương diện khác lại không thể dằn được cảm giác áy náy, quả thật vô cùng bối rối.
“Vị tanh ghê.” Hoắc Cảnh Thần không nể mặt nói.
Thẩm Trừng hóa đá ngay tại chỗ.
Hoắc Cảnh Thần không mỉm cười như từ trước đến nay, trái lại chùi sạch dịch thể còn dính bên môi, dùng gương mặt đứng đắn, nghiêm trang nói: “Bắt anh ăn thứ khó ăn thế này, em phải đền tội.”
Đó là do anh muốn ăn ―― Tuy trong bụng nghĩ vậy, nhưng da mặt Thẩm Trừng chưa đủ dày đến độ có thể xem đây như chuyện ngày ba bữa mà nói ra miệng, há miệng, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Tôi đâu yêu cầu anh nuốt . . . .” cậu ngưng lại, bỗng phát hiện có chỗ không đúng, không tài nào tin nỗi nhìn đối phương trân trối, “Không phải ban nãy tôi bảo anh đợi đã sao? Là anh cố ý không nhả ra!”
Hoắc Cảnh Thần không hề thấy hổ thẹn mà cười duyên dáng, “Chẳng qua anh muốn nếm thử vị của nó, ai dè khó ăn như vậy.”
“Thứ này sao có thể ăn ngon!” Thẩm Trừng hết hơi để phản bác anh.
“Anh tưởng rằng của em thì chắc rất ngọt . . . .” Hoắc Cảnh Thần tỏ vẻ suy tư, thần sắc tiếc nuối, “Hóa ra không phải.”
“Đừng nói nữa.” Thẩm Trừng che mặt, không nhịn được nữa, “Rốt cuộc anh còn muốn làm hay không.”
Hoắc Cảnh Thần nhoẻn miệng cười, kéo tay cậu sờ vào thứ giữa hai chân anh, dẫn dắt tay cậu chà xát đầu mút đã cương cứng, Thẩm Trừng chủ động cúi xuống, liếm tính khí đối phương, không biết qua bao lâu, dịch thể trắng đục bắn ra, Thẩm Trừng sau khi liếm sạch sẽ tỉ mỉ toàn bộ khí quan của anh, mới lau đi nước bọt dính bên khóe môi, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng ăn của anh, xem như huề . . . . Sau này đừng làm chuyện tương tự cho tôi.”
Hoắc Cảnh Thần không trực tiếp trả lời cậu, mà chỉ sờ đầu cậu, thấp giọng nói: “Thẩm Trừng . . . .”
“Hở?” cậu hoang mang ngẩng mặt lên.
“Thật muốn nhốt cậu trong căn phòng ngủ này mãi.” Hoắc Cảnh Thần nói gần như thở dài.
Thẩm Trừng sửng sốt, không nhận rõ lời anh nói là đùa hay thật, cuối cùng chỉ cười, “Được.”
Không biết tại sao, Hoắc Cảnh Thần nghe được câu trả lời, lại vờ như bình tĩnh chuyển tầm mắt khỏi cậu.
Thẩm Trừng chợt nhớ ra một chuyện, đơn giản thay đổi chủ đề, “Đúng rồi, tôi nhận được thư mời của Hạ Tri Manh.”
“Thư mời?” Hoắc Cảnh Thần nhìn về phía cậu.
“Phải, triển lãm ảnh sẽ bắt đầu trưng bày trong hai tuần nữa, hi vọng tôi có thể ghé qua cổ vũ.”
“Vào thời điểm thế này còn đề cập đến người đàn ông khác, không sợ anh giận à.” Hoắc Cảnh Thần đột ngột đè cậu xuống thảm, ở bên tai cậu hạ thấp giọng nói, “Nói thật đi, có phải em từng nghĩ về anh ta theo cách này không? Nói ra cũng không sao đâu, anh sẽ không giận . . . .”
Thẩm Trừng ngây ra, “Anh đang nói bậy gì đấy?”
“Không có gì là không thể, dù anh không có hảo cảm với cậu ta, nhưng cậu ta cũng không đến nỗi là đối tượng vô cùng tệ hại.” Hoắc Cảnh Thần như chợt nhớ ra điều gì, ý vị thâm trường nói: “Hoặc có lẽ, em từng có đối tượng trong mộng khác? Em thích mẫu người thế nào? Nhã nhặn, cường tráng, hay đáng yêu?”
Thẩm Trừng nhận thấy sự khác thường đâu đây, xuất phát từ sự cẩn thận cùng cấm kỵ của cả hai phía, họ gần như chưa từng bàn luận về đề tài này, cậu cũng không biết tại sao Hoắc Cảnh Thần đột nhiên có hứng thú với vấn đề này, không chút nghĩ ngợi mà nói: “Tôi thích mẫu người như anh.” lời vừa vuột khỏi miệng, cậu mới ý thức bản thân đã nói gì, nhưng hối hận đã không kịp.
“Thật sao?” Hoắc Cảnh Thần ngưng mắt nhìn cậu.
“Thật.” Thẩm Trừng cúi gầm mặt.
Sau đấy hai người đều đồng thời trở nên trầm mặc.
Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, Hoắc Cảnh Thần chợt lên tiếng: “Anh biết rồi.”
“Anh biết rồi”? là có ý gì? Ý là biết nhưng không cách nào đáp lại cậu . . . . Thẩm Trừng cười khổ trong lòng, chỉ là khi biểu hiện ra ngoài thì lại giả như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ôm lưng Hoắc Cảnh Thần, nhẹ giọng nói: “Tiếp tục.”
Hoắc Cảnh Thần cũng không nói, chẳng biết từ đâu lôi ra gel bôi trơn, nhét thẳng vào tay Thẩm Trừng. Đối phương đã thể hiện rõ ràng đến vậy, sao Thẩm Trừng còn không hiểu, buộc phải thuận theo ý đối phương mở nắp gel, nặn ra tay, cố lấy hết dũng khí để làm chuyện tiếp theo.
Không biết bao lâu sau, bên trong phòng ngủ truyền ra âm hưởng nức nở cầu xin, “Đừng . . . . Anh đừng nhìn . . . .”
“Tại sao?” Hoắc Cảnh Thần dù nôn nóng vẫn ung dung kề sát tai cậu hỏi nhỏ.
Thẩm Trừng lắc đầu, mặt đỏ lên.
Hoắc Cảnh Thần ngồi trên ghế, còn cậu như mất sức dựa hết vào lòng anh, hai chân mở rộng, đối diện là một tấm gương lớn, cậu trong gương toàn thân trần trụi, ngón tay ra vào không ngừng nghỉ ở cửa khẩu ẩn mật, vì để anh có thể đi vào mà gắng ép cơ thể thả lỏng, đồng thời cố bôi trơn cửa khẩu cùng bên trong nó.
Bình thường cũng không để ý mấy chuyện này, nhưng hiện giờ tất cả đều được phản chiếu trong gương, Thẩm Trừng thậm chí còn bị ép quan sát khung cảnh trong gương, giây phút đó, tất cả cảm xúc xấu hổ như sống dậy hết.
Hoắc Cảnh Thần mạnh mẽ kiềm giữ cổ tay và eo cậu, chỉ một giây sau, tính khí cương cứng bất thình lình đâm thẳng vào trong cậu, Thẩm Trừng bật thốt hoảng sợ, mang tai đỏ hồng, hạ thân thành thật bắn ra ít dịch thể. Chuyện tiếp theo đương nhiên không cần nhiều lời, Thẩm Trừng đã đánh mất phần lớn lý trí từ tận thuở nào, chỉ có thể oằn người phối hợp với động tác ra vào của đối phương, không ngăn được tiếng rên rỉ khiến người khác mặt đỏ tim đập vuột ra khỏi miệng.
Sau khi tất cả kết thúc, Thẩm Trừng gần như ngủ say được ôm lên giường.
Hoắc Cảnh Thần ngồi bên mép giường, một bên chăm chú nhìn Thẩm Trừng đang say giấc, một bên cầm điện thoại lên bấm một dãy số, sau khi kết nối, anh dùng giọng bình ổn nói: “Trợ lý Giang, thay tôi liên hệ với cô Chương – người đại diện của Thẩm Trừng, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô ấy. Phải . . . . Là thế, làm phiền cậu.”