Lưng của Diệp Địch Sinh cơ hồ là cương ngạnh ngay lập tức, âm thanh này quá mức quen thuộc, lại cũng quá mức xa xăm, hắn ngốc ngốc đứng tại chỗ, thậm chí một chút dũng khí để quay đầu lại nhìn cũng không có.
“Địch Sinh.” Cái thanh âm kia lại vang lên một lần nữa, chứng minh những gì phát sinh vừa rồi không phải ảo giác. Hai tháng, Diệp Địch Sinh cho rằng bản thân hắn đã sớm quên được cái loại cảm giác sợ hãi khi bị người quản chế, nhưng trong giây phút cái thân ảnh kia tiến lại gần hắn, bờ vai của hắn vẫn không nhịn được mà run rẩy.
“Ta…… Ta sẽ không thương tổn ngươi……” Tần Tự từ trong một lùm cây tối um đi ra, trong tay y còn một một vật thể hình chữ nhật được bọc cẩn thận, bên trong hình như là một bức tranh sơn dầu. Y đi đến trước mặt Diệp Địch Sinh, thấp thỏm mà cẩn thận, nhìn hắn “Ta chính là muốn…… nhìn nhìn ngươi……”
Hai bàn tay nắm chặt của Diệp Địch Sinh chậm rãi buông lỏng, ở cổng ký túc xá không có lắp đèn tường, chỉ có một luồng ánh sáng trắng ảm đạm được hắt ra từ bên trong phòng trực ban của quản lý ký túc xá. Tần Tự dừng trước mặt hắn, hơi cúi đầu, thân hình tựa hồ gầy đi rất nhiều, gương mặt dương cương dưới ánh sáng ảm đạm có vẻ phá lệ thâm thúy.
Diệp Địch Sinh biết y lại đang chăm chú nhìn hắn, dùng cái loại ánh mắt chuyên chú mà nóng bỏng, chỉ là ánh mắt này so với trước kia thiếu đi vài phần cảm giác xâm lược. Hắn không tự nhiên lui về phía sau một bước, tầm mắt nhìn sang nơi khác “Ta đã nói rồi, ta không muốn gặp lại ngươi.”
Cánh tay ôm bức tranh của Tần Tự run lên một chút, y hít một hơi thật sâu, thấy chung quanh tạm thời không có người đi ngang qua, mới trịnh trọng nhẹ giọng nói “Ta đến nói với ngươi rằng ta rất xin lỗi, ta không xa vời cầu ngươi tha thứ. Hai tháng nay ta vẫn ở Bắc Kinh chữa bệnh, hiện tại đã tốt hơn nhiều…… Ngươi có thể cho ta một cơ hội không, cho ta cơ hội một lần nữa bắt đầu theo đuổi ngươi?”
“Theo đuổi ta?”
Diệp Địch Sinh giống như là đang nghe ai đó nói một cái gì đó rất buồn cười, hắn nâng mắt nhìn lên người trước mặt, ánh mắt lẫm liệt mà sắc bén “Đây chính là phương thức mà ngươi thích một người sao? Lợi dụng lý do bị bệnh tâm thần, không quan tâm, tù cấm ta, tra tấn ta. Hiện tại chữa khỏi bệnh, lại muốn nói với ta mong được theo đuổi ta một lần nữa? A, ngươi nghĩ rằng ta cũng bị bệnh giống như ngươi sao?”
“Ta……” Trong mắt Tần Tự xẹt qua một tia thụ thương, y ôm bức tranh sơn dầu, đầu cúi càng lúc càng thấp. Đúng vậy, Diệp Địch Sinh nói rất đúng, làm một người từng thương tổn hắn, y làm sao còn có tư cách đứng trước mặt hắn, luôn mồm nói muốn theo đuổi hắn!
“Ta không quan tâm ngươi có chấp nhận hay không……. Ta chỉ…… chỉ là muốn đối tốt với ngươi……” Tần Tự lộn xộn giải thích suy nghĩ của y, y chỉ là muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy hắn, có thể nói chuyện với hắn, y căn bản không hề kỳ vọng Diệp Địch Sinh có thể đáp lại y, hy vọng duy nhất của y là hắn không chán ghét y.
Hai tay Tần Tự khẩn trương vuốt ve khung ảnh lồng kính ở trong tay, không dám nhìn Diệp Địch Sinh, đặt bức tranh kia ở dưới chân Diệp Địch Sinh “Đây là ta…… tranh ta tặng ngươi…… Ta đi trước…….”
Rõ ràng có thể nhìn thấy hắn là một chuyện rất vui vẻ, nhưng dưới ánh mắt khiển trách của Diệp Địch Sinh, y cảm giác bản thân đến nơi này chính là một sai lầm. Liền tính y cố gắng chữa bệnh, cố gắng trở thành một người bình thường, cũng chỉ có thể khiến y chán ghét sao? Yết hầu của Tần Tự lên xuống nhanh chóng, lồng ngực giống như bị đặt vào một tảng đá lớn, xoay người đi ra ngoài. Quá khó chịu, loại cảm giác này còn mãnh liệt hơn so với dĩ vãng, thậm chí còn khiến y tuyệt vọng hơn.
“Uy, ngươi đi đường kiểu gì vậy a!”
Đèn đường hôn ám, bước chân của Tần Tự vội vàng, cũng không nhìn kỹ đường, không cẩn thận liền đụng phải cánh tay của một nam sinh đi ngược chiều.
“Xin lỗi xin lỗi” Tần Tự vội vàng nói xin lỗi, cúi thấp đầu vội vàng chạy ra ngoài. Y không muốn khiến bất cứ ai nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình.
“Đồng học, đồ này là của ngươi sao? Có thể chuyển nó sang bên một chút, bằng không ta không có cách nào mở cửa.”
Một nam sinh muốn đi lên cầu thang ở trong khu ký túc xá, nghi hoặc nhìn Diệp Địch Sinh còn đang đứng ở cửa.
“Không phải của ta.” Diệp Địch Sinh nhìn cái bóng dáng cao lớn kia biến mất sau hàng cây long não, hắn thu hồi tầm mắt, đá cái thứ đặt dưới chân sang một bên góc tường, quẹt thẻ ký túc xá liền đi vào bên trong.
Hắn ở tầng mười ba, thang máy chậm chạp mãi không xuống, hắn dứt khoát leo cầu thang trở về phòng ký túc xá. Khóa cửa ký túc xá, nhanh chóng đi vào nhà tắm tắm rửa. Tắm rửa xong, hắn đứng ở trước tấm kính cao bằng nửa người, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác khó chịu khó tả.
Ngươi không làm sai, không làm sai, hắn không ngừng nói với chính mình. Hắn không phải thánh mẫu thánh phụ, cũng không có một tấm lòng bao dung thiện lương, sáu ngày sáu đêm bị tù cấm kia, vĩnh viễn là sỉ nhục trong đời của hắn. Hắn có thể tha thứ y, nhưng sẽ không chấp nhận y, càng vĩnh viễn sẽ không quên loại sỉ nhục này.
Dùng nước lạnh hung hăng vỗ lên mặt, Diệp Địch Sinh trở lại trước bàn, rút ra một quyển sách chuyên ngành, tính toán phiên dịch một đoạn. Nhưng sắc mặt thụ thương của Tần Tự, cùng với ánh mắt u ám đau thương, không biết vì sao cứ hiện lên trước mắt hắn không bỏ qua được. Vài chữ cái tiếng anh cũng cứ như vậy mà phảng phất vặn vẹo trước mắt hắn. Hắn không kiên nhẫn khép lại quyển sách tiếng anh, thở hắt ra một hơi, bỗng nhiên cầm lấy chìa khóa, mở cửa đi xuống dưới tầng.
Bức tranh được bọc bởi một lớp vải trắng vẫn còn nằm lẻ loi trên mặt đất, tấm vải màu trắng xuất hiện vài dấu chân cùng với vệt nước. Diệp Địch Sinh đứng ở nơi đó, do dự rất lâu, mới nhặt bức tranh kia lên.
“Tiểu Tự, hiện tại ngươi đang ở đâu? Mụ mụ có chút chuyện muốn nói với ngươi.”
Mới ra khỏi cửa đại học T, Tần Tự liền nhận được điện thoại của Tần Phi, tuy rằng y tạm thời muốn chờ đợi một mình, nhưng nghe ngữ khí khẩn cầu của Tần Phi, y vẫn không nói được lời cự tuyệt.
“Ta đang ở đại học T.” Y cứng rắn nói.
“Đại học T?”
Đôi lông mày thanh tú của Tần Phi hơi nhíu, ngữ điệu có chút nghi hoặc. Hôm qua, trước khi trở về Mỹ, Tần Khải có đem chuyện phát sinh giữa Tần Tự cùng với Diệp Địch Sinh nói rõ ràng hết cho nàng, lúc đầu khi nghe được chuyện này nàng khiếp sợ vô cùng, không dám tin, bởi vì Tần Tự chưa từng nói y có người trong lòng trước mặt nàng. Nhưng vừa nghĩ đến hai tháng vừa qua đi Bắc Kinh chữa bệnh cùng với Tần Tự, bao giờ y cũng trong tình trạng tinh thần không tỉnh táo, còn có lần lúc nàng đang thu thập quần áo cho y, trong lúc vô ý thấy có một tấm thẻ sinh viên rơi ra từ trong túi của Tần Tự…… Lúc đó nàng không nghĩ nhiều, cho rằng thẻ sinh viên của nam sinh nào đó là của bạn bè của Tần Tự, nhưng ngày hôm qua nói chuyện cả một buổi chiều với Tần Khải, nàng mới phát hiện mình đã sai một cách hoàn toàn.
Nhiều năm như vậy, hiểu biết của nàng đối với cuộc sống cùng với tình cảm của Tần Tự hoàn toàn trống rỗng, nàng không phải không tự cách, chỉ là cơ hội hoàn hảo nói chuyện giữa nàng và Tần Tự rất ít, lại càng không cần nói đến cái loại đề tài mẫn cảm này.
Tần Phi khắc chế dụng vọng muốn dò hỏi đến cùng, nhắm chặt mắt, nói “Như vầy đi, ngươi tìm một quán cà phê ở gần đó chờ ta. Đại học T cách chỗ ta đang ở tương đối gần, hai mươi phút sau ta sẽ đến nơi.”
“Ân.”
Tần Tự mơ hồ đoán được cái gì, chau mày, treo điện thoại. Y đến một tiệm bán báo mua một quyển tạp chí, tìm một quán cà phê ở khu vực xung quanh trường học ngồi xuống, hai mươi phút sau, Tần Phi quả nhiên đúng hẹn mà tới.
Trường hợp hai mẹ con cứ như vậy đối diện nhau, trực tiếp trao đổi cũng không nhiều, sau khi thành niên, Tần Tự liền chuyển ra ở một mình, Tần Phi trừ gửi tiền cho y đúng thời hạn, ngẫu nhiên quan tâm bệnh tình của y, số lần liên lạc của hai người thực ra không nhiều. Bởi vậy Tần Phi vừa mới ngồi xuống, bầu không khí liền có chút căng thẳng.
“Ngươi muốn uống cái gì? Ta mời ngươi.” Tần Phi lật xem menu đồ uống, dường như lại nghĩ tới cái gì “Buổi tối uống cà phê không tốt, ta gọi hồng trà cho ngươi đi.”
Tần Tự không quan trọng gật gật đầu, tầm mắt nhìn hoa văn ở trên mặt bàn. Tần Phi đánh giá vẻ mặt của y, bỗng nhiên mở miệng nói “Cữu cữu ngươi trước khi vể Mỹ, đem toàn bộ chuyện của ngươi đều nói cho ta biết.”
Không cần nàng nói, Tần Tự cũng đoán được. Vẻ mặt của y bình tĩnh, hai tay đặt ở trên đầu gối, lạnh nhạt nhìn Tần Phi “Sau đó thì sao? Có phải ngươi đến khuyên ta không cần thích nam nhân hay không?
Không biết bắt đầu từ lúc nào, hai người nói chuyện lúc nào cũng giương cung bạt kiếm như vậy. Tuy rằng bệnh của Tần Tự đã chữa khỏi hơn phân nửa, nhưng thái độ lạnh lùng xa cách đối với Tần Phi tựa hồ cắm rễ thật sâu trong lòng, mặc kệ Tần Phi làm cái gì, đều rất khó thay đổi điều này.
“Ngươi hiểu lầm.” Tần Phi hơi hơi có chút xót xa, nàng khẽ vén phần tóc mái vừa rơi xuống trên má, ra vẻ thoải mái mà nhìn Tần Tự “Ta chỉ là rất ngạc nhiên, ngươi lúc nào có người trong lòng. Ngươi luôn luôn chưa từng kể với mụ mụ.”
Tần Tự không nghĩ được nàng thế nhưng không vừa mở miệng đã trách cứ y, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Hắn đang học ở đại học T đúng không, vừa rồi là ngươi đi gặp hắn sao?”