Tần Tự quay đầu, liền nhìn thấy hai hàng lông mi dày mà mềm mại của Diệp Địch Sinh nhẹ nhàng lay động, giống một cái bàn chải nhỏ nhẹ nhàng cọ qua trái tim y.
Diệp Địch Sinh nói đúng, y có lẽ nắm rõ thói quen sinh hoạt của hắn, biết rõ sở thích của hắn, thói quen nghỉ ngơi, nhưng y tuyệt không hiểu được con người của Diệp Địch Sinh như thế nào, quá khứ của hắn, gia đình của hắn, tình cảm của hắn, y luôn luôn chưa từng trực tiếp xúc một lần nào.
“Vậy ngươi có thể cho ta một cơ hội…… Hiểu được ngươi sao?”
Nghe được lời nói của Tần Tự, mí mắt Diệp Địch Sinh giật giật, không biết hắn nghĩ đến cái gì, thở dài một hơi, nói “Trước đi tắm rửa đi, đừng cảm mạo.”
Khó có khi nghe được lời quan tâm rõ ràng như vậy từ hắn, đôi mắt của Tần Tự lập tức sáng lên, thừa dịp lúc Diệp Địch Sinh không phòng bị, nghiêng người qua hôn lên khóe môi hắn một cái, không đợi Diệp Địch Sinh kịp mở miệng, y liền vội vàng nhảy xuống giường, tư thế không tự nhiên, xông vào toilet.
“Tần Tự……” Diệp Địch Sinh nhìn bóng dáng cao lớn kia biến mất ở sau cửa toilet, khóe miệng hơi hơi run rẩy.
Tần Tự ở trong nhà tắm thanh lý xong thân thể, lại tắm rửa một lần, mới hậu tri hậu giác phát hiện bản thân không mang bất cứ một bộ quần áo nào vào. Tuy rằng vừa rồi y còn cùng Diệp Địch Sinh trần trụi trên giường, nhưng lúc này bảo y trần truồng đi ra ngoài, y lại mạc danh cảm thấy ngượng ngùng.
Nghĩ nghĩ, vẫn là đem cửa kéo ra một chút, ló đầu cùng với nửa bả vai ra ngoài “Địch Sinh –”
“Quần áo trên giường, tự mình ra mặc.” Thanh âm lạnh lẽo truyền từ bên ngoài đến.
Tần Tự im lặng, hai tay che khuất khố gian, có chút ngại ngùng đi đến bên giường. Trên sàng đan đặt một bộ quần áo sạch sẽ, áo T – shirt màu trắng đơn giản, cùng với quần bò ống dài, còn có một cái quần lót mới tinh.
“Địch Sinh…… Cám ơn ngươi……”
Diệp Địch Sinh đứng trước tủ quần áo tìm kiếm quần áo, hạ thân chỉ quấn quanh một cái khăn tắm. Nghe được lời nói của Tần Tự, cũng chỉ gật gật đầu, cầm một bộ quần áo ngủ xoay người đi vào phòng tắm.
Tần Tự mặc xong quần áo, lại đi thu thập giường ngủ, tháo sàng đan cùng với chăn đệm bị bẩn xuống, bỏ vào trong máy giặt đặt ngoài ban công. Chờ đến khi Diệp Địch Sinh tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy cái giường của hắn đã rực rỡ hẳn lên.
“Ta tìm thấy sàng đan mới ở trong tủ……” Tần Tự bởi vì sợ mình xen vào việc của hắn, sẽ khiến hắn sinh khí, vội vàng giải thích.
Diệp Địch Sinh cúi đầu xoa xoa tóc, không để bụng lắm, ừ một tiếng. Lại ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tần Tự đứng ở bên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
“Địch Sinh, đã hơn năm giờ, chúng ta đi ăn cơm tối đi.” Tần Tự nhìn hắn chờ mong.
Ánh mắt của Diệp Địch Sinh lại nhìn xuống, lướt qua trên cái áo T – Shirt y đang mặc. Bởi vì bả vai của Tần Tự rộng hơn hắn, hơn nữa dáng người của y cũng cường tráng hơn hắn, cho nên khi y mặc cái áo T – shirt này có chút chật, hơn nữa áo lại là áo trắng, cho nên hai điểm lồi nho nhỏ trước ngực phá lệ rõ ràng.
Chân mày của Diệp Địch Sinh co lại, mang theo một cỗ khó chịu mà bản thân hắn cũng không hiểu rõ “Cái áo này nhỏ, ngươi mặc cái áo khác đi.” Xoay người, lại đi đến bên tủ quần áo lôi ra một cái áo sơ mi rộng rãi.
“Ta cảm giác rất vừa a…..” Tần Tự kéo kéo vạt áo dưới của cái áo T – shirt y đang mặt, ngây ngốc cầm lấy cái áo sơ mi hắn đưa tới.
“Không phải muốn đi ăn cơm sao? Nhanh thay.”
Ánh mắt cường ngạnh của Diệp Địch Sinh vừa lướt qua, Tần Tự liền lập tức im lặng, ngoan ngoãn đổi áo sơ mi, đi theo phía sau hắn.
Hai người ăn cơm tối tại căng tin đại học T.
Tần Tự chưa từng học đại học, đối với toàn bộ đại học T đều ngạc nhiên. Tuy rằng khi trước, lúc y đi theo dõi Diệp Địch Sinh cũng từng đến căng tin, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ăn cơm ở chỗ này. Lúc y đứng xếp hàng cùng với Diệp Địch Sinh, y đều sẽ hiếu kỳ ngó vào từng cái cửa sổ, muốn biết ở bên trong là món gì.
Diệp Địch Sinh nhìn y không khác gì một con hươu cao cổ, bộ dáng đứng ở trước cửa sổ, ngó vào, cảm giác buồn cười, đồng thời lại có một loại cảm giác phức tạp không nói thành lời.
Hắn không hỏi Tần Tự muốn ăn gì, thế nhưng lại gọi đồ ăn ước chừng cho ba người ăn, hơn nữa đều là những món đắt nhất.
“Căng tin của các ngươi nấu canh cá chua rất ngon.” Tần Tự vừa ăn cơm vừa cảm thán.
Diệp Địch Sinh ừ một tiếng, nhìn bộ dáng vùi đầu vào ăn cơm của Tần Tự, đột nhiên hỏi “Ngươi năm nay là đại học năm mấy?”
Tần Tự không nghĩ tới hắn sẽ hỏi cái này, nhanh chóng nuốt hết cơm ở trong miệng “Ta gần hai mươi ba, học đại học chắc cũng giống ngươi.”
Diệp Địch Sinh gật gật đầu “Ngươi không học đại học?”
Cánh tay gắp đồ ăn của Tần Tự chợt dừng, y cụp mắt, trầm trầm ừ một tiếng. Với tình hình của y lúc đấy, liền tính học tập tốt, thiên phú nghệ thuật cao, cũng không có đại học nào nhận y vào học, có ai nguyện ý có một học sinh có tiền sử bị bệnh tâm thần và học đâu. Huống chi cái lần y phát bệnh kia, vẫn là ở trước mặt nhiều người như vậy.
Diệp Địch Sinh nhìn Tần Tự suy sụp sắc mặt, trong lòng mạc danh cảm thấy chua xót một chút, hắn dùng đũa gõ gõ bát của Tần Tự, không được tự nhiên, nói “Đồ ăn sắp lạnh, nhanh ăn đi……”
“Ân.” Tần Tự nghe được lời hắn nói, khóe miệng nhếch lên, vội vàng cầm bát lên, bắt đầu ăn cơm với tốc độ nhanh hơn.
Cơm nước xong, hai người đi lại loanh quanh trong sân trường. Cuối tuần, đại học T rất im lặng, bầu không khí bị cơn mưa gột rửa trở nên phá lệ buốt giá. Tần Tự cứ bước được vài bước, đều sẽ không yên lòng nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh một chút, thẳng đến khi xác nhận cái thân ảnh kia vẫn còn ở bên cạnh, y mới an tâm, tiếp tục đi về phía trước.
Ở bên trong sân trường rộng lớn đi vài vòng, cuối cùng hai người cũng về tới cửa chính của đại học T. Tần Tự biết chính mình hẳn là phải rời khỏi, y đá đá hòn đá nhỏ dưới chân, nhìn về phía Diệp Địch Sinh, lắp bắp.
“Ngày mai, ta có thể tới tìm ngươi sao?”
Thấy mi tâm của Diệp Địch Sinh khẽ co lại, y lại vội vàng giải thích “Ta mang quần áo của ngươi trả lại cho ngươi, sau đó lập tức rời khỏi.”
“Tùy ngươi.”
Diệp Địch Sinh đút hai tay vào trong túi quần áo, thanh âm rất nhẹ.
“Ta đi đây.”
Trong mắt Tần Tự lóe một tia sáng hưng phấn, phất phất tay với hắn, sau đó cẩn thận bước từng bước một đi ra khỏi cổng lớn của đại học T.
Thật sự là đứa ngốc…… Diệp Địch Sinh nghĩ như vậy, khóe miệng lại mang theo một nét thoải mái thoáng qua, chậm rãi đi trở về.
Trở về ký túc xá, mới phát hiện không gian mười mấy mét vuông thế nhưng quạnh quẽ đến mức làm cho hắn có chút không quá thích ứng. Diệp Địch Sinh ngồi xuống trên cái sàng đan mới được trải ra, nhìn chung quanh một lần, khóe mắt đột nhiên thoáng lướt qua bức tranh đặt ở góc giường, hơi mím môi, hắn đi qua đó, cầm bức tranh được bọc nghiêm kín lên.
Dùng kéo cắt từng lớp vải trắng bọc ở bên ngoài ra, theo từng lớp vải bị bóc ra, toàn bộ bức tranh cũng hiện ra trong tầm nhìn của Diệp Địch Sinh. Bức tranh vẽ một thanh niên ngũ quan tuấn tú, hắn dựa ở bên cửa sổ, nửa bên mặt chìm trong ánh mắt trời, nửa bên mặt lại biến mất ở bên trong bóng tối, ánh mắt ôn nhu nhìn ra ánh hoàng hôn màu đỏ cam ở bên ngoài cửa sổ. Diệp Địch Sinh thậm chí có thể cảm giác được, lúc này bên ngoài cửa sổ có một cơn gió thổi qua, làm mái tóc của thanh niên lay động……
Diệp Địch Sinh ngưng mắt nhìn bức tranh kia, một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng cười, nụ cười giống như ở bên trong bức tranh, ôn nhu, đẹp đẽ