Diệp Địch Sinh đương nhiên đáp ứng thỉnh cầu của Tần Tự. Kế hoạch của hắn là ngày hôm sau của buổi khảo hạch cuối cùng của môn chuyên ngành, hắn sẽ đến thành phố J cùng với Tần Tự để gặp phụ thân của y.
Tần Tự rất vui vẻ, lúc rời khỏi đại học T trên mặt đều là tươi cười, ở trong bóng đêm lưu luyến không rời phất tay với hắn.
Khóe miệng của Diệp Địch Sinh cũng ẩn chứa một nụ cười mơ hồ, đút tay trong túi quần, chậm rãi đi về phía ký túc xá.
Còn chưa đi đến cửa ký túc xá, trên lưng liền bị ai đó vỗ một cái, quay đầu, liền nhìn thấy Trịnh Minh Vũ vẻ mặt cau có. “Địch Sinh, gần đây ngươi đang bận cái gì? Thần long kiến thủ bất kiến vĩ.” (N/A: rồng thần thấy đầu không thấy đuôi.)
“Bận ôn tập a.” Diệp Địch Sinh quẹt thẻ, đẩy cửa phòng đi vào bên trong. Trịnh Minh Vũ tò tò đi theo sau lưng hắn, tròng mắt quay tròn chuyển động không ngừng “Ta phát hiện trạng thái của ngươi hôm nay có gì đó không đúng.”
Diệp Địch Sinh liếc mắt nhìn hắn “Như thế nào là không đúng?”
“Ân……” Trịnh Minh Vũ sờ cằm, đánh giá Diệp Địch Sinh từ đầu tới chân từ chân lên đến đầu, chau mày “Ngươi hình như không quá giống mấy hôm trước……Chẳng lẽ là, đang yêu đương?”
Diệp Địch Sinh híp mắt nhìn Trịnh Minh Vũ, sắc mặt không có hảo ý, bình tĩnh gật đầu “Đúng vậy.”
“Ngọa tào!” Trịnh Minh Vũ cả kinh đến mức cằm đều sắp rơi xuống đất, hai tay túm lấy bờ vai hắn, cả mặt đều là bát quái “Mau, nói cho ta biết là ai! Có phải ngươi cùng với Văn Điềm tình cũ phục đốt? Hay là bông hoa của học viện nào thông báo với ngươi?”
Diệp Địch Sinh lắc lắc đầu “Nói linh tinh, đều không phải. Ngươi đừng hỏi nhiều, chúng ta vừa mới bắt đầu được một đoạn thời gian.”
Trịnh Minh Vũ chậc một tiếng, vừa vặn lúc này thang máy đến tầng một, đinh một tiếng mở ra. Trịnh Minh Vũ thấy còn có người khác, đành phải đem lời muốn nói nghẹn ở trong bụng.
Bất quá, vừa ra khỏi thang máy, Trịnh Minh Vũ liền kiềm chế không trụ, hứng trí bừng bừng đi theo Diệp Địch Sinh vào phòng ngủ của hắn, nhìn trái nhìn phải trong căn phòng, tựa hồ muốn nhìn căn phòng đến nở hoa.
“Nàng xinh không? Học viện nào?” Trịnh Minh Vũ vẫn không buông tay, tiếp tục
khảo vấn Diệp Địch Sinh.
“Xinh……” Diệp Địch Sinh nhíu nhíu đôi lông mày tuấn tú, cảm giác Tần Tự hoàn toàn không liên quan đến hai chữ này, vì thế lắc lắc đầu, nói “Hắn là họa sĩ, có phòng công tác riêng, không phải sinh viên trường chúng ta.”
Vì thế Trịnh Minh Vũ lập tức tưởng tượng ra một cô nàng tóc dài bay bay theo làn gió, mặc một chiếc váy trắng đầy thẩm mĩ, hắn vỗ mạnh đùi dưới của mình, tỏ vẻ đau đớn, nói “Địch Sinh, không thể tưởng tượng nổi ngươi thế nhưng lại thích tỷ đệ luyến, ôi chao, thế thời đổi thay a.”
Diệp Địch Sinh khẽ cười, đoán được Trịnh Minh Vũ đang hiểu lầm cái gì, bất quá hắn cũng lười giải thích, tùy tiện có lệ vài câu rồi đuổi người ta đi, rồi vào phòng tắm rửa mặt.
Đổi một bộ quần áo ngủ đi ra, phát hiện di động hắn để trên bàn lấp lóe sáng, Diệp Địch Sinh vừa cầm lên nhìn nhìn, quả nhiên là tin nhắn của Tần Tự.
“Ngày mai cùng với ngày kia thi thật tốt! Yêu thật nhiều!