"Vậy ngươi muốn như thế nào mới đồng ý? Ngươi vốn cho rằng Vương phi không xứng sinh con nối dõi cho ngươi, ngươi cũng đã có ái thiếp, đồng ý thì đã sao?" Phòng Quân La ngước mắt nhìn hắn.
"Cô nương chính là người đã cứu ta. Nếu đã là chuyện của cô nương, ta chắc chắn sẽ dốc hết sức mình; Nhưng cô nương không có quan hệ họ hàng gì với Vương phi, cũng không có lý do gì, ta thật sự không thể đồng ý với cô nương."
Hắn cũng quá nguyên tắc! "Được thôi. Ta đây thành thật nói cho ngươi biết, ta chính là Phòng Quân La. Bây giờ ngươi có thể hứa rồi chứ?"
"Cô nương chính là Phòng Quân La!" Điều này đúng thật là vượt xa sự mong đợi của hắn, nhưng hắn nghĩ tới chuyện ở trong thư, Thừa tướng có đề cập tới nữ nhi của mình không câu nệ tiểu tiết. Xem ra không hề khoa trương chút nào.
"Không sai! Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Ta chính là Phòng Quân La."
Tề Nhĩ Luân ra lệnh nói: "Tháo khăn che mặt xuống."
"Chưa thành thân, chúng ta không thể chạm mặt. Ngươi rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý?"
Tề Nhĩ Luân trầm ngâm một lúc lâu, những lời hắn nói nàng đều đã nghe được, nếu hắn không đồng ý thì thật vô lý, nhưng yêu cầu của nàng không hợp với lẽ thường, khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.
Cho dù trượng phu tam thê tứ thiếp, làm thê còn sợ không được hầu hạ trượng phu, lo sợ không được sủng ái, nàng lại muốn phủi sạch quan hệ với hắn?
Như vậy cũng xem như đỡ cho hắn không ít phiền toái. "Được, ta đồng ý với ngươi là được."
"Ngoài ra, ngươi không thể vì thế mà hưu ta, càng không thể vì muốn lập ái thiếp của ngươi làm phi mà cố hưu ta. Việc này liên quan tới uy tín của phủ Thừa tướng, ngươi không thể muốn làm gì thì làm." Phòng Quân La đề phòng nên trói buộc trước. Không có con đã phạm vào bảy điều cấm kỵ.
Tề Nhĩ Luân cười to mấy tiếng, "Không ngờ phủ Thừa tướng lại sinh ra một nữ nhi giang hồ chí tình chí nghĩa. Chẳng phải ta sẽ đồng ý không chạm vào ngươi rồi sao?"
"Ngươi đã đồng ý rồi, không thể đổi ý." Nàng lo lắng nhắc nhở hắn.
Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của nàng, Tề Nhĩ Luân quyết tâm trêu nàng một chút, "Như vậy đi, ta sẽ không chạm vào ngươi, ngươi có thể chạm vào ta."
"Ngươi, ngươi rõ ràng......" Giọng điệu khiêu khích của hắn khiến nàng xấu hổ vạn phần.
"Rõ ràng cái gì?" Hắn tiến về phía trước vài bước.
"Đừng lại đây! Ngươi chính là Vương gia, nếu ngươi không tuân thủ lời hứa, ta sẽ triệu cáo thiên hạ, nói rằng quận vương Thái Nguyên chuyên lừa gạt nữ tử."
Tề Nhĩ Luân vừa nghe thấy vậy lại cười to mấy tiếng. Nàng thật sự quá thú vị, hắn có chút hối hận vì đã đồng ý với nàng, nhưng một lời nói gói vàng, cho dù trong lòng hắn có hối hận cũng không còn cách nào khác. "Được rồi, lấy gì làm chứng?"
"Mặt trăng làm chứng." Nàng chỉ vào mặt trăng lưỡi liềm trên cao.
Tề Nhĩ Luân cũng ngước mắt lên nhìn mặt trăng lưỡi liềm một cái, "Lấy mặt trăng làm chứng."
"Quân tử nhất ngôn." Những lời cần nói đã nói xong, nàng cũng đạt được mục đích của mình. Nàng lại ngước mắt nhìn nhìn không trung.
"Tứ mã nan truy."
"Cáo từ. Ngươi và ta chưa thể gặp mặt nhau, ngàn vạn đừng đuổi theo nữa." Lúc này, một đám mây bay qua che mất mặt trăng, bóng đêm bất chợt tối sầm, nàng nhảy xuống và đi vào trong phòng.
Chờ đám mây trôi qua, Tề Nhĩ Luân cũng thả người xuống, người kia sớm đã không nhìn thấy nữa, trong không khí chỉ lưu lại một mùi thơm thoang thoảng lạ lùng.
"Vương gia, là thích khách sao?" Lan Vận hỏi Tề Nhĩ Luân đang tiến vào từ bên ngoài.
Sắc mặt Tề Nhĩ Luân tối sầm, không đáp lời nàng ta, hỏi lại một câu: "Lan Vận, năm đó thật sự là nàng đã cứu ta từ trong đại mạc?"
Thật ra, cho dù nàng ta không cứu hắn, với nhan sắc của nàng ta, hắn cũng sẽ lưu nàng ta bên người. Nhưng, hắn không thích nhất là bị người lừa gạt, vì thế hắn không thể không hỏi rõ ràng.
"Đúng vậy!" Việc này đã qua lâu như vậy, vì sao hắn lại nhắc tới?
"Vừa rồi không phải là thích khách, mà là một nữ tử. Nàng ấy cũng nói đã cứu bổn vương ở trong đại mạc. Vậy, cuối cùng là nàng lừa bổn vương hay là nàng ấy?" Hắn nói rõ từng câu từng chữ bằng giọng lạnh lẽo.
Lan Vận giật mình trước biểu tình của hắn. "Vương gia, ta......"
"Vì sao lại gạt bổn vương?"
Lan Vận đột nhiên quỳ xuống ở trước mặt hắn, "Thiếp không nên dối gạt Vương gia, xin Vương gia hãy nghe thiếp giải thích."
"Nói."
"Trong cuộc chiến ở đại mạc năm đó, thúc phụ ta bất ngờ đột kích thành công. Toàn bộ binh lính của Vương gia đều bị tiêu diệt, quân Đường cũng tổn thất không ít. Thúc phụ ta cho rằng Vương gia đã bị giết chết, lo sợ tin tức không chính xác, vì thế muốn ta mang theo một số binh lính đến đó xác minh Vương gia đã chết hay chưa; Nếu Vương gia chưa chết, nhất định cũng sẽ bị trọng thương, muốn ta lấp thủ cấp của Vương gia. Lúc ấy, nếu ta không cung cấp tin giả với thúc phụ là Vương gia đã chết, với tình trạng Vương gia đang bị thương nặng, binh lính lại không còn mấy người, Vương gia nhất định khó thoát ra khỏi đại mạc." Lan Vận nói đúng sự thật.
Xem như nàng ta cũng đã giúp hắn. "Đứng lên đi!"
Lan Vận đứng dậy ai oán nói: "Vương gia, mặc dù Đột Quyết đầu hàng, nhưng thúc phụ ta vẫn chưa chết, ta sợ rằng thúc phụ không cam lòng, sẽ tìm ta tính sổ. Nếu như lúc ấy ta không phản bội ông ấy, lấy thủ cấp của Vương gia; Với tình huống quân Đường mất đi đại tướng quân, chỉ sợ hôm nay Lý Thế Dân cũng sẽ không có được danh hiệu Khả Hãn."
"Mặc dù lúc ấy ta bị trọng thương, nhưng nàng chưa chắc có thể lấy được thủ cấp của ta. Sự thật là nàng đã giúp ta, tuy nhiên ta không thích nhất chính là bị người lừa gạt. Sau này không được phép tái phạm!"
"Vương gia, chàng hãy tha thứ cho thần thiếp. Lần sau thần thiếp tuyệt đối không dám tái phạm."
"Ta thành thật nói cho nàng biết, nữ tử này không phải là ai khác, chính là Phòng Quân La." Nói xong, hắn đột nhiên rời đi.
Phòng Quân La? Vương phi! "Vương gia......"
Nhìn cánh cửa phòng bị mở ra, nàng ta nghĩ về tất cả những gì mình đã làm cho hắn. Đối với trái tim của hắn, nàng ta tuyệt đối không thua kém nữ nhân kia đã đoạt mất vị trí Vương phi của mình.
~~~Hết chương ~~~