Sau mấy chục lần đâm bụi gai quàng bụi rậm, cuối cùng Tiểu Hồ Điệp cũng tìm được miếu Nguyệt Lão theo lời người ta nói. Đây là ngôi miếu cổ có niên đại hơn ba trăm năm nên hương khói cứ gọi là nghi ngút rợp trời, thiện nam tín nữ đến cúng bái nườm nượp. Ai nấy cũng đều thành khẩn hành một cái lễ : quỳ ba lần vái chín cái trước tượng của Nguyệt Lão, khấn cầu Nguyệt Lão, mong ngài giúp mình tìm được mối lương duyên tốt đẹp.
Tiểu Hồ Điệp chờ mãi mới đến lúc mặt trời lặn, mọi người về hết; ngó thấy người coi miếu cũng quay về, cô bèn cầm một hòn đá, dốc hết sức “ba bò chín trâu” của mình ra để đập khóa, khóa vỡ, cô đẩy cửa miếu, lẻn vào trong. Cô thó lấy một trái chín bày trên bàn, gặm một cái, vừa nhai vừa gọi : “Nguyệt Lão gia gia, con đến thăm gia gia nè, gia gia mau hiện linh đi!”
Gọi mãi mà chẳng thấy Nguyệt Lão hiện thân. Thấy vậy, cô liền quỳ trên chiếc đệm hương bồ, dập đầu ba cái, thành tâm khấn : “Nguyệt Lão gia gia, Tiểu Hồ Điệp gặp nạn rồi, gia gia hiện linh cứu con với!”
Vẫn không ăn thua. Tiểu Hồ Điệp điên tiết, nhảy lên chồm chồm, mỗi lần nhảy: cách đất ba thước : “Nguyệt Lão gia gia, khó khăn lắm con mới tìm được đến đây, có việc muốn thỉnh cầu gia gia nhưng gia gia chẳng thèm ngó ngàng tới, nếu gia gia không hiện linh, con sẽ đập vỡ tượng của gia gia để gia gia sau này không nhận được hương hỏa của người đời, mặc gia gia chết đói luôn!!!!!”
Một đám khói mờ ảo bay lên, Nguyệt Lão cầm bình rượu, mặt mũi đỏ tưng bừng xuất hiện trước mặt Tiểu Hồ Điệp : “Nha đầu, ta đang uống rượu với Xích Cước đại tiên, đợi ta uống xong hãy đến không được à?”
“Không được! Hễ uống say là gia gia lại quên hết mọi sự!”
Nguyệt Lão thở dài thườn thượt : “Nói đi, có chuyện gì mà cầu kiến ta?”
Vừa nghe thấy thế, nước mắt của Tiểu Hồ Điệp liền lăn dài, chẳng cần biết Nguyệt Lão có phản đối hay không, ôm chầm lấy lão khóc rống lên : “Hu hu hu…..Nguyệt Lão gia gia, con muốn quay về Nhân Duyên điện, không muốn ở lại chốn trần gian này nữa đâu!!!”
Nguyệt Lão giật thót, đánh tuột cả bình rượu trong tay, lòng thầm nghĩ : Vất vả lắm ta mới sống được mấy ngày thanh thản, cho ngươi về để ngươi lại gây chuyện thị phi nữa à?
Lão đẩy Tiểu Hồ Điệp ra, cố trấn tĩnh, hắng giọng ho một tiếng : “Sao thế?”
“Người dưới trần gian xấu lắm, con xém chút nữa thì bị giết chết đó!”
“Ngươi vẫn sống sờ sờ ra đó thôi….” Nguyệt Lão vội căng óc nghĩ đối sách : “Ngươi ở trần gian được có mấy ngày, mới gặp phải chuyện cỏn con như thế đã nằng nặc đòi về, sau này có giao trọng trách cho ngươi thì ngươi cáng đáng thế nào được? Còn nữa, ngươi đã học được cái gì chưa?”
“Chưa ạ!” Tiểu Hồ Điệp cúi gằm mặt lí nhí trả lời.
“Thế thì càng không thể quay về, ngươi chưa học được cái gì, chứng tỏ nhiệm vụ xuống trần gian lần này, ngươi vẫn chưa hoàn thành”
Tiểu Hồ Điệp vô cùng ấm ức : “Nhưng gia gia có nói cho con rõ phải học cái gì đâu, làm sao mà con biết được là mình phải học cái gì thì mới hoàn thành nhiệm vụ? Con bị một tên phàm phu tục tử chế nhạo là : chẳng có thần tiên nào hạ phàm để học hỏi người dưới trần gian cả” Câu đó là do Tư Không Tiểu Mễ nói, sau này cô ngẫm nghĩ chán chê, thấy cũng có lý, rồi cô bắt đầu nghi ngờ mục đích thật sự của Nguyệt Lão khi bảo cô hạ phàm, hơn nữa càng nghĩ càng thấy có ẩn tình gì đó.
Nguyệt Lão nín thở, cố tỏ vẻ tức giận : “Hừ, phàm phu tục tử sao có thể hiểu được tâm ý của bậc tiên nhân chúng ta. Tiểu Hồ Điệp, ngươi vẫn chưa học được điều gì nên tạm thời vẫn chưa thể quay về Nhân Duyên điện!”
“Con muốn về! Con muốn về!!!” Tiểu Hồ Điệp bắt đầu nhõng nhẽo, con người ta một khi đã quẫn lên thì bất phân tôn ti trật tự, cô nắm lấy chòm râu bạc phơ của Nguyệt Lão, hằm hè cảnh cáo : “Nếu gia gia không cho con về, con sẽ vặt sạch bộ râu bảo bối của gia gia!!!”
Nguyệt Lão xót xa : “Nhẹ một chút, nhẹ một chút!!! Đừng có vặt sạch nó!!!!” Hai mắt lão đảo như bi : “Được rồi! Ta hứa sẽ cho con quay về Nhân Duyên điện, con buông tay ra trước đi!”
“Được” Tiểu Hồ Điệp nói là làm.
Nguyệt Lão vội xoa cằm, cảm thấy bộ râu quý báu vẫn còn nguyên ở đó liền thở phào nhẹ nhõm : “Ta hỏi con, mấy ngày vừa rồi ở dưới hạ giới con có phạm phải điều cấm kỵ gì không?”
“Sát giới thì tuyệt đối không, còn sắc giới ấy mà……” Tiểu Hồ Điệp phân vân : “Con cũng không rõ mình đã phạm rồi hay chưa nữa!”
“Sao lại nói là không rõ???”
“Là vào đêm trăng tròn, con….Nguyệt Lão gia gia, gia gia giúp con tính xem con đã phạm vào sắc giới hay chưa?”
Nguyệt Lão bèn bấm ngón tay trái tính toán, chau mày cả nửa buổi mới thở dài đánh thượt : “Tiểu Hồ Điệp, không phải là ta không giúp con mà là do con đã phá giới, rất khó để quay về trời, nếu cứ liều lĩnh đưa con về, nhất định sẽ bị Thiên Đế trừng trị.” Tội lỗi, tội lỗi. Lại phải nói dối thêm lần nữa rồi.
“A? Vậy con phải làm thế nào bây giờ?” Tiểu Hồ Điệp chực khóc. Tư Không Tiểu Mễ chết tiệt, Tư Không Tiểu Mễ chết giẫm, đều tại ngươi, nếu không phải tại ngươi hại, ta đã có thể quay về rồi. “Nguyệt Lão gia gia, gia gia nhất định phải giúp con!! Con không muốn sống cả đời ở đây đâu!”
Nguyệt Lão nghiêm mặt nói : “Yên tâm đi, chỉ cần con sống dưới trần gian đủ sáu tháng, làm nhiều việc thiện, ta sẽ xin Thiên Đế khai ân để con có thể quay trở lại thiên đình.”
“Sáu tháng? Sao lâu quá vậy?” Tiểu Hồ Điệp cực kỳ bất mãn.
“Còn hơn là mãi mãi không thể quay về!”
Tiểu Hồ Điệp lặng thinh, nhắm mắt suy nghĩ một lúc, có vẻ đang đấu tranh tư tưởng cực kỳ gay gắt, cuối cùng cắn răng nói : “Được, sáu tháng thì sáu tháng, con nhất định sẽ tạo phúc cho chúng sinh!”
Nguyệt Lão như mở cờ trong bụng : “Ừ! Vậy ta về trước đây, nửa năm sau con cứ tới nơi này tìm ta, ta sẽ đón con trở về ngay tức khắc, còn một việc nữa, con phải nhớ kĩ : không được nói với bất cứ ai rằng con là tiên tử!”
“Sao thế ạ?”
“Thứ nhất : người ta sẽ không tin, thứ hai : nhỡ gặp phải kẻ có ý đồ xấu nhất định sẽ lợi dụng con. Nếu con đã hạ phàm thì hãy tập coi mình là người trần thế, sống cuộc sống dưới trần gian đi, đừng lúc nào cũng nghĩ mình là tiên tử trên trời nữa!” Nói hết, lão toan quay người bỏ đi.
“Đợi chút đã!” Tiểu Hồ Điệp gọi giật lại : “Nguyệt Lão gia gia, cho con một chút tiền với. Dưới trần gian cần tiêu tiền mà, không có tiền thì làm sao con qua nổi sáu tháng đây?”
Nguyệt Lão lắc đầu : “Con có thấy thần tiên nào ra khỏi cửa là mang theo tiền chưa? Cho dù ta có biến ra một đống ngân lượng thì cũng chỉ là ảo ảnh. Được một lúc sẽ biến mất thôi”
“Thế thì gia gia cho con chút gì đó để ăn đi” Tiểu Hồ Điệp nhượng bộ chuyển qua đòi cái khác : “Hai ngày nay con chưa có gì bỏ vào bụng cả!”
Nguyệt Lão chỉ vào mấy đồ thờ cúng ở trên bàn : “Mấy thứ đó con cứ lấy hết đi, ta cũng chỉ giúp con được đến đây thôi. Sau này con phải tự chăm sóc mình.” Dứt lời, lại toan bỏ đi.
“Gượm đã!!” Tiểu Hồ Điệp lại níu chân lão.
Nguyệt Lão nhăn nhó khổ sở nói : “Con có chuyện gì thì nói mau đi, Xích Cước đại tiên vẫn đang đợi ta cùng ông ấy uống rượu kìa!”
“Gia gia có thể giúp con xem nhân duyên của tên bang chủ Cái Bang Tư Không Tiểu Mễ không?”
Nguyệt Lão lại bấm tay tính toán cả buổi, lần này thì lão bỗng kinh ngạc thốt lên : “Lạ thật! Chuyện này lạ thật đó!”
“Sao thế ạ?”
“Sao ta lại không thể xem nhân duyên cho tên Tư Không Tiểu Mễ đó được nhỉ? “ Nguyệt Lão cúi đầu ngẫm nghĩ : “Có lẽ tại hôm nay ta uống hơi quá chén, ảnh hưởng tới pháp lực, đợi hôm khác ta tỉnh táo sẽ xem lại cho hắn” Sau đó lại quay ra hỏi Tiểu Hồ Điệp : “Con hỏi chuyện này làm gì? Hắn là ân nhân của con à?”
Tiểu Hồ Điệp nhân lúc lão còn đang chìm đắm trong suy tư đã tống hết đống đồ thờ vào tay nải, nghe lão hỏi vậy, mặt cô liền hầm hầm : “Không phải. Là kẻ địch! Con hi vọng cả đời này hắn không kiếm được một mảnh tình vắt vai!”
*
Tiểu Hồ Điệp thất thểu bước đi trên phố, tâm trạng cực kỳ chán chường. Cô đang vắt óc nghĩ xem sau này mình phải làm gì để sống thì cảm thấy chân mình giẫm phải vật gì đó, kế đó là tiếng sành sứ vỡ vụn, cuối cùng là một giọng già nua vang lên : “Ấy chết! Cô nương à! Cô nương làm vỡ cái bát ăn cơm của ta rồi! Đền đi!!!!”