Tử Tu, vào Thu trời bỗng chuyển lạnh.
Nghe nói Văn Kiêu cầu hôn người yêu rồi.
Khi thấy hoa hồng, em biết ngay là có tin mừng nhưng em chẳng ngờ lại là tin mừng của Văn Kiêu.
Cũng tốt, anh ấy lấy vợ thì nhà em sẽ có thêm người.
Một người đi, một người đến coi như bù nhau.
Nghĩ thôi đã thấy náo nhiệt hơn hẳn chốn vắng vẻ, cô đơn này của em rồi.
Hôm qua Văn Kiêu tới có bảo là hai năm nữa mới kết hôn.
Em biết anh ấy bảo kết hôn muộn vì em, nhưng thực tế ai cũng rõ là do anh ấy chưa tích cóp đủ tiền đặt cọc nhà.
Anh cũng biết đó, người yêu anh ấy để ý chuyện nhà cửa còn hơn cả tính mạng nữa.
Đương nhiên em nói thế không chính xác bởi em không phải người trong cuộc.
Nhưng anh biết đây, bản thân cái suy nghĩ phải mua chung cư ngay sát trung tâm thương mại của bạn gái anh em vốn đã thái quá rồi.
Hãy nhớ! Nơi đây là Thượng Hải.
Chỉ thương ông Văn, chừng này tuổi mà chẳng được báo hiếu, lại còn phải chi tiền cọc nhà cho con trai.
Biết vậy ngày xưa em đồng ý Phương Bằng.
Ít nhiều gì cũng kiếm được một triệu cho Văn Kiêu lấy vợ.
Nói không chừng em còn có thể đàm phán đòi thêm khoản nữa ấy chứ.
Ba, năm triệu đâu phải vấn đề với Phương Bằng.
Nhưng suy cho cùng, kẻ vô dụng nhất vẫn là em.
Vốn dĩ em chỉ là đứa được ông Văn nhận nuôi, ngờ đâu còn chẳng nên hồn.
Tuy ông Văn không đầu tư gì cho em nhưng em cũng không báo đáp gì cả mà.
Lúc tốt nghiệp đi làm được hai năm, em tính tìm một chàng rể kha khá cho ông Văn…
Kết quả lại thành nằm ở đây.
Ủng hộ chính chủ vào ngay ТRUМ TRUYEN.
vn
Văn Hỉ ơi Văn Hỉ, mày quá ư vô dụng..