Sau khi Thượng Quan Lâm Vân và Khúc Trường Khanh đi khỏi,Trương Lam Nguyệt chậm rãi mở mắt. Nàng cười mạc danh kỳ diệu,toàn thân như muốn rã rời,đầu đau như búa bổ. Nguyên lai là nhờ thứ đan thuốc màu vàng vàng đó,làm nàng suýt phải doạ chơi hoàng tuyền một lần nữa. Nàng bất giác thở dài,dù sao đan thuốc này cũng đã giúp nàng đánh lừa Thượng Quan gia một lần,cũng không nhất thiết phải đi tìm kẻ chế ra nó để cho một trận,cơ mà cảm giác được dạo chơi dưới hoàng tuyền thực sự khó chịu nga!
Mạc danh kỳ diệu:Không hiểu tại sao
---------------------------------
Huyên Huyên trở lại mang theo một chén thuốc,nhìn thấy tiểu thư mình khoẻ lại,đang lục lọi những di vật của Bạch di nương,vui đến phát khóc,vội lao đến ôm cổ Trương Lam Nguyệt:"Tỷ tỷ,người tỉnh. Ô ô,người uống viên đan thuốc kia thì như người chết thật,mạch tượng yếu ớt,sắc mặt trắng bệnh làm em lo quá,cứ tưởng". Trương Lam Nguyệt buồn cười nhìn bộ dạng Huyên Huyên rồi cốc đầu nàng một cái:"Em này,thật là hết nói. Tỷ tỷ của em đâu có dễ chết như vậy,ta còn có nợ chưa trả mà". "Ân tỷ tỷ,nợ này tỷ nhất định phải đòi cả vốn lẫn lãi"-Huyên Huyên dụi nước mắt,cười tin tưởng với Trương Lam Nguyệt làm nàng(Trương Lam Nguyệt) cảm thấy an tâm vô cùng.
Huyên Huyên lại tò mò nhìn những di vật của Bạch di nương đang bị tỷ tỷ nàng bới móc,thắc mắc hỏi:"Uy,tỷ tỷ đang tìm gì trong này vậy?". "Ta tìm xem có thứ gì quý giá không"-Trương Lam Nguyệt vẫn tiếp tục bới móc,Huyên Huyên hơi ái ngại nhìn nàng một lúc,hít một hơi thật sâu rồi mới rụt rè nói:"Tỷ tỷ,em nói cái này cũng chỉ là sự thật,mong tỷ đừng giận. Di nương thực sự,không có món đồ gì quý giá hay có ích đâu". Nàng(Trương Lam Nguyệt) vẫn thuỷ chung lục lọi,không thèm để tâm đến những lời nói của nàng(Huyên Huyên):"Tỷ,trước giờ em nghe các nha hoàn mama trong phủ nói,di nương xuất thân từ tầng lớp bình dân,gia chủ trong một lần đi ngang qua làng của di nương nên mới quen biết,từ đấy đưa di nương về làm thiếp. Nhưng,di nương đã có ý trung nhân nên không chấp nhận,bị gia chủ uy hiếp mới đồng ý,trước giờ chưa từng tranh sủng trong nhà nên trang sức đều không có,lại còn bị Triệu thị cùng đại tiểu thư lén lấy đi nữa". Trương Lam Nguyệt ngừng tay bới móc,hướng phía Huyên Huyên thản nhiên nở nụ cười,thanh âm cũng không mang theo phần trách cứ:"Thứ nhất,đan thuốc lần trước ta tìm được trong này,không phải một nữ tử xuất thân bình dân có thể có. Thứ đó,còn trên cả cựu phẩm,nó có tác dụng làm giảm mạch tượng khiến con người rơi vào trạng thái chết giả,trong giang hồ,những khi bị kẻ thù truy bắt,chỉ cần dùng đan thuốc này,tin chắc không thể không an toàn. Thứ hai,nương thân mang thai ta,lại trúng Huyết Nguyệt độc,trả qua mười lần thập tử nhất sinh,vẫn cố gắng vì ta mà can tâm chịu đựng,ý chí vô cùng mãnh liệt. Nếu không phải một cao thủ võ công cái thế,tin chắc đã xuống hoàng tuyền từ lâu rồi". "Vậy,ý của tỷ là"-Huyên Huyên trợn trắng mắt nhìn nàng,tràn đầy nghi hoặc khó tin. Nàng gật đầu,đôi mắt cũng sẹt qua một tia kinh ngạc:"Ân,nương ta chắc chắn từng là một cao thủ giang hồ",Huyên Huyên lại tiếp tục:"Nhưng sao di nương lại trở thành tiểu thiếp của gia chủ Thượng Quan gia?". "Cái này ta cũng không biết,bất quá nương làm vậy chắc có lý do của người,sau này chúng ta sẽ làm rõ. Ta nghĩ,nếu là một cao thủ giang hồ,nương chắc chắn sẽ giữ lại một thứ gì đó đang giá,chí ít có thể luyện công hay học hỏi"-Trương Lam Nguyệt chuyển tầm chú ý lên hộp gỗ chứa di vật của Bạch di nương,tiếp tục bới móc,Huyên Huyên thấy vậy cũng ra trợ giúp.
--------------------------------
"A tỷ tỷ,mau nhìn này"-Huyên Huyên vẻ mặt vui mừng nhét vào tay Trương Lam Nguyệt mấy cuốn sách. Nàng nhận,trong lòng không khỏi vui sướng:"Ma âm kiếm phát còn có cả khinh công cùng nội công,tất cả đều là trân quý phái học giang hồ. Huyên Huyên,em giỏi lắm,tìm được nhưng cái này thì chúng ta không lo không có gì học rồi". Huyên Huyên nhe nanh cười hì hì:"Tỷ tỷ quá khen,quá khen rồi! Nhưng,thật không ngờ di nương lại có thứ trân quý như vậy". "Ân,vừa lúc ta muốn tìm hiểu về nội công cùng khinh công,tối nay chúng ta bắt đầu luyện tập lại"-Trương Lam Nguyệt đem sách để dưới gối rồi cùng Huyên Huyên dọn dẹp lại những đồ bị lục. Như nhớ ra điều gì đó,nàng chợt ngẩng đâu,nhìn Huyên Huyên chằm chằm,hỏi:"Vị lúc nãy đi cùng Thượng Quan Lâm Vân là ai?". Huyên Huyên trừng mắt nhìn nàng,lắp bắp mãi không ra lời:"Tiểu,tiểu thư,người,không nhớ Khúc vương gia sao?". "Khúc vương gia,a,Khúc Trường Khanh sao?"-Đáy mắt Trương Lam Nguyệt ánh lên vài tia nghi hoặc,cố gắng lục lọi trí nhớ của thân thể này rồi hỏi lại,Huyên Huyên sửng sốt nhìn nàng,há hốc miệng:"Tỷ tỷ,Khúc vương gia là vương gia,sao tỷ lại có thể chỉ đích danh ra được? Mà theo ta nhớ không nhầm,tỷ trước từng nói muốn gả cho Khúc vương gia mà,sao giờ lại nói như thể ngài ấy với tỷ không quen biết thế?". Trương Lam Nguyệt nghe nói từ "gả" ánh mắt bắt đầu chuyển sang đáng sợ:"Gả? Hắn có gì tốt mà ta muốn gả". "Aiya tỷ tỷ,ta thực sự nghĩ tỷ mất mấy phần trí nhớ rồi đấy. Tỷ không nhớ ngài ấy đối xử tốt với tỷ thế nào sao?"-Huyên Huyên tay xoa xoa đầu,vô cùng bất đắc dĩ. Nàng nhún vai,quay người mang đống di vật của Bạch di nương ra khỏi phòng,cung không quên bắt Trương Lam Nguyệt nghỉ ngơi rồi mới yên tâm rời đi. Đợi Huyên Huyên đi khỏi,Trương Lam Nguyệt mới giở chăn,bước xuống giường đến bên bàn gỗ,rót một chén trà nóng vừa nhâm nhi vừa lục lại những mảng trí nhớ hỗn loạn trong đầu mình.
(P/s:Chương sau là có về những kỉ niệm của Tiểu Thượng Quan Lam Nguyệt với Khúc Trường Khanh và một chút thông tin về Bạch di nương. Bật mí cho mấy bạn là Thượng Quan Lam Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn chết vì còn vương vấn Khúc Trường Khanh mà tạm thời trú ngụ chung với Trương Lam Nguyệt một cơ thể đó,hắc hắc)