Ngày hôm sau,Huyên Huyên mang chăn gối của Trương Lam Nguyệt đến Thanh Khâu Phục giặt. Mấy tì nữ ở Thanh Khâu Phục thấy chăn dính đầy máu thì vô cùng tò mò,Huyên Huyên đành phải lấy lí do tiểu thư đêm qua đột nhiên ho sặc sụa đến ra cả máu nhưng Huyên Huyên đã dùng thuốc cầm máu và trị liệu nên tạm thời không có vấn đề. Các tì nữ nghe nói,mừng vui ra mặt,tranh nhau đi báo cho mama bên cạnh Triệu thị,vừa có thể lập công vừa đỡ phải nhìn thấy cái tứ tiểu thư tam thất này. Huyên Huyên đợi các nàng đi khỏi,khuôn mặt nhỏ nhắn mới lộ ra một nụ cười châm chọc cùng khinh bỉ. Bọn họ trước kia đều là nha hoàn của Bạch di nương nhưng sai khi di nương mất,tiểu thư lại không được sủng ái nên muốn thông đồng với Triệu thị trừ bỏ tiểu thư.
Trước đây Bạch di nương đối xử tốt với mấy ngườ đó vậy mà sau khi người mất lại muốn hãm hại tiểu thư con gái người. Thật đúng là vong ơn bội nghĩa.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Khương mama,người tâm phúc bên cạnh Triệu thị vừa nghe mấy nha hoàn bên Thanh Khâu Phục báo tin,liền hớn hở ra mặt,vội vàng quay về bẩm báo với chủ tử mình. Nàng ta hướng Trường Nhạc Hiên-Nơi ở của Triệu thị mà đi.
Bên trong Trường Nhạc Hiên,một nữ nhân khoảng - tuổi đang ngồi trên ghế,chậm rãi thưởng thức mấy trái nho tươi. Khuôn mặt nữ nhân kiều mị,cùng bộ y phục đỏ chói,thêm vài món nữ trang đắt tiền và một tầng phấn dày cộp làm người ta như bị mê hoặc. Bên cạnh nữ nhân còn có một nữ tử khác,khoảng tuổi. Nữ tử có vài phần nhanh sắc của nữ nhân khi nhưng lại trẻ trung và kiều mị hơn rất nhiều. Nàng ta cũng vặn một bộ y phục hồng đậm,một tầng phấn dày chẳng kém gì và số lượng nữ trang tương tự.
Nữ nhân đó chính là Triệu thị-Triệu Diệp Dương và đại nữ nhi của nàng cũng là đại tiểu thư Thượng Quan Lâm Vân. Khương mama đẩy cửa vào,vội vàng bẩm bảo mọi chuyện. Triệu thị và Thượng Quan Lâm Vân vừa nghe,khuôn mặt không giấu nổi sung sướng. Triệu thị cười to:"Ha ha. Con tiện nhân đó bi như vậy,chẳng mấy chốc nữa sẽ chết. Thật đáng đời. Ai bảo nó cứ suốt ngày dính lấy Khúc vương gia." Thượng Quan Lâm Vân cùng cười phụ hoạ:"Mà kể cả khi nàng ta không chết,ta cũng đã huỷ dung mạo của nàng rồi,xem Khúc vương gia nhìn nàng không ghê tởm mới lạ. Mẫu thân,người xem ta có hợp với Khúc vương gia không?"."Ha ha. Rất hợp"
Khúc vương gia trong lời nói của Thượng Quan Lâm Vân là vị vương gia tuấn mĩ,tài giỏi nhất trong tất cả các hoang tử của tiên hoàng. Tuy không được thừa kế ngôi vị nhưng ai cũng thấy rõ,Khúc vương giỏi hơn hoàng thượng rất nhiều. Luận về bề ngoài,Khúc vương gia-Khúc Trường Khanh là kẻ nhất nhì. Luận về tài năng,cho dù là chính trị hay binh pháp đều hơn xa tất cả những người còn lại. Về tính tình,không còn gì để nói,hắn ôn hoà,với nụ cười ấm áp làm bao nữ tử động xuân tâm,ngày ngày mong nhớ vương gia,Thượng Quan Lâm Vân là một trong số đó. Bất quá,Khúc vương gia ngày ngày chỉ quan tâm đến một nữ tử,đó là Thượng Quan Lam Nguyệt. Những người thân tín của Khúc vương gia nói,Bạch di nương năm xưa cứu mạng vương gia không biết bao nhiêu lần,nay nư nhi của nàng Thượng Quan Lam Nguyệt không còn người thân,không còn ai ở bên chăm sóc nên muốn thay Bạch di nương giúp đỡ Thượng Quan Lam Nguyệt,tuyệt không có tình cảm riêng. Các thiên ki tiểu thư si mê Khúc Trường Khanh nghe vậy thấy an tâm phần nào nhưng ho cũng không nhịn được căm ghét Lam Nguyệt mỗi khi được Khúc Trường Khanh quan tâm giúp đỡ. Có lần,một nha hoàn cố ý đụng trúng Thươgj Quan Lam Nguyệt,lại ở giữa đường lăng nhục nàng,Khúc Trường Khanh đi qua,sai người bắt đem nhốt ngục nha hoàn đó,còn tuyên bố ai nhắc đến chuyện này đều chịu chung số phận.
"Bất quá mẫu thân,ta không thể chờ được cho đến lúc đó được. Ta muốn nó chết,ngay bây giờ."-Thượng Quan Lâm Vân đang cười bỗng trầm xuống. Nàng ta đang nhớ,cái lúc mà Khúc Trường Khanh nhẹ nhàng an ủi,hỏi han Thượng Quan Lam Nguyệt rồi quay lại nhìn mình với khuôn mặt phủ đầy lãnh khốc. Nàng ta không bao giờ quên,chính ngày hôm ấy nàng đã để lại trong lòng Khúc Trường Khanh một ấn tượng vô cùng xấu." Hừm,hôm ấy đều tại con tiện nhân đó mà Khúc vượng gia mới nhìn con đáng sợ như vậy. Con nhất định phải giết chết con tiện nhân đó,hủy hoại dung mạo nó rồi vứt cho chó sói ăn thịt mới hả giận". Triệu thị nhìn Thượng Quan Lâm vân phát tiết,cười nhẹ,lấy ra một gói nhỏ màu vàng,bên trong chứa những bột vàng vàng:"Con không nhớ sao,con tiện nhân đó hôm qua đã thổ huyết rồi,cũng chẳng sống được bao lâu. Nếu con muốn,có thể bỏ cái này vào thuốc rồi mang cho nó. Nó chỉ là một đứa thứ xứ,nếu được chính thất quan tâm,chắc chắn sẽ vui vẻ uống hết chén thuốc đó".
Thượng Quan Lâm Vân nhìn gói thuốc độc trong tay Triệu thị,không chần chừ mà giật lấy ngay,ngắm ngía một hồi lâu rồi bật cười,cười một cách điên cuồng. Triệu thị cũng phà cười khoái chí,Trường Nhạc Hiên tràn ngập tiếng cười điên cuồng.
Đó là một kế hoạch được định sẵn dành cho Trương Lam Nguyệt