Nhìn lại phía sau thấy một đám người đang cật lực đuổi theo, ta đúng là nghĩ mình chỉ còn đường chết mà thôi. Tên Vi Tiểu Bảo với mỹ nam tử kia đâu sao không tới cứu ta chứ.
Ta chạy bộ khắp hoàng cung, chạy ngang qua một chỗ nào đó không rõ, mà sao những người đuổi ta lại tăng gấp đôi thế kia. Kiểu này chắc toàn bộ thị vệ trong cung đều được ra lệnh bắt ta mất….ta thấy mình sao giống vận động viên đang thi chạy marathon đường dài quá. Có mấy người ở đâu nhảy ra trước mặt ta, ta liền sử dụng tuyệt chiêu rồng ôm trứng tập kích chúng, tất cả bọn họ đều ngã xuống hết. Trời ạ, ta thấy mình sử dụng chiêu thức này càng ngày càng thành thạo, hơn nữa lại càng uy lực hơn trước. Cứ nhìn đám thị vệ ngã xuống kêu lên thảm thiết là biết, trên mặt bọn họ không biết bao nhiêu là vết thương trông thật đau đớn
Mới đầu sắc mặt bọn họ đều xanh xao trông thật tội nghiệp, vậy mà sau chẳng hiểu thế lại biến thành màu đỏ, điệu bộ lại có vẻ thoải mái, ta nhìn thấy thật là khủng khiếp. Đã thế lại còn đột ngột nhảy dựng về phía ta, cố ý bắt ta phải đánh bọn họ.
Trời ạ… những người đó không phải bắt ta mà là đuổi ta, cái này là vì ta cào chúng nên chúng mới đuổi ta. Ta cứ cào ngừng, bỗng ở đâu có một tên chạy ra cởi quần trước mặt ta làm ta vô tình cào trúng phải một ít lông.
Buồn nôn quá đi mất, ta đưa tay phủi phủi đám lông. Cái tên Vi Tiểu Bảo và mỹ nam tử kia sao còn chưa đến cứu ta, chẳng lẽ bọn họ cam tâm thấy ta chết mà không cứu. Hơn nữa, không lẽ ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ với tiếng tăm là “ cào chim” mà chết người sao.
Trời ơi, phật ơi, thượng đế ơi, xin các ngài à không mời các ngài làm ơn xuống cứu con với.
“Phành phạch… phành phạch…phành phạch” Một đám lông màu vàng ở đâu đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, ta định thần nhìn thì đó là một đàn chim. Tất cả bọn chúng đều bị giữ lại bởi cái lưới dính trên trần nhà. Còn có một sợi dây thừng do công chúa nắm giữ. Công chúa nói với ta:
“Mau, mau tới đây.”
Ta nhìn công chúa đầy nghi ngờ, một thân nàng sao lại toàn lông chim thế kia, trên mặt còn có cả phân chim nữa chứ.
“Phì… công chúa người….?” Ta lấy tay bụm miệng kiềm chế một trận cười dữ dội nổ ra. Nàng công chúa này đúng là rất khôi hài.
“Nhìn gì hả, còn đứng đó mà nghĩ nữa, muốn sống còn không mau tới đây.”
Nghĩ gì nữa chứ? Hành động chứng minh tất cả rồi, ta lập tức chạy tới, công chúa kéo sợi dây đánh động, đàn chim như đàn ngựa hoang thoát dây cương bay đến trên đầu đám thị vệ mà mổ, sau đó không biết một đàn chó ở đâu chạy ra. Có lẽ vì muốn bắt ta, hoàng thượng đã phái đội đặc chủng này chăng. Đàn chó vừa đến thấy đàn chim liền nhảy lên bắt, liên tiếp tấn công. Hiện tại tình huống thật sự là rất hỗn loạn, chim thì bay chó thì đuổi, người thì la lối.
Ta nhìn một lúc cũng bắt đầu thấy choáng váng, cũng may nhờ công chúa thức tỉnh ta “Còn đứng ngốc ra đó làm gì, chạy mau.”