“Cuối cùng cũng ra được ngoài rồi”.
Ta ôm bé con tới một quán trọ bình dân, vốn dĩ định ở trọ nhưng chủ quán vừa nhìn thấy mặt ta thì…
“Bịch..” Ngã lăn……
“Ọc…” Toàn bộ người trong quán trọ đều chạy ra ngoài để nôn, còn một số người có ý chí mạnh, chỉ miễn cưỡng ngồi tại bàn, nhắm mắt lại, hít sâu, hít vào thở ra nhưng làm vậy e là còn nhanh chóng tắt thở hơn….có người ôm đầu khóc rống, kêu to “Ông trời đúng là không có mắt, sao lại sinh ra một kẻ như thế…”
Chứng kiến cảnh này ta cũng không thể trách họ được, thật là đã lâu rồi mới được gặp một cảnh tượng khoa trương như vậy, chỉ tại Long công tử với tên Đông Phương Bất Bại nhìn thấy ta đều vô sự nên ta mới quên mất phải che mặt mình lại.
“Mẹ…mẹ…” À, cả bé con nhìn thấy ta cũng không sao cả, ta xoa xoa đầu nó rồi cười.
“A….Tôi muốn tự sát!!”.
“Ai tới giết tôi đi!!!”.
“Ông trời ơi tôi không muốn sống nữa”.
Một đám người lao ra nhảy sông tự vẫn, thắt cổ, cắt tay, kiểu chết gì cũng có…
Haizzzz….ta nên che cái mặt mình nhanh nhanh một chút, kẻo lại gây nên nghiệp chướng….
“Ào ào ào…”
Một thùng phẩm màu rơi xuống trúng ngay đầu ta, cả người ta biến thành màu đỏ sẫm.
“Là tên nào không muốn sống đấy hả?” Ta hét to hơn!
“Ào ào ào…”
Thùng phẩm màu thứ hai rơi xuống thay cho câu trả lời, cả người ta biến thành màu xanh lục.
“Rất được. Ngươi có bản lĩnh thì thử đổ một thùng nữa cho ta xem…”
Ta sẽ dìm ngươi xuống địa ngục, tiếc rằng ta còn chưa nói hết thì thùng thứ ba đã xuống trình diện.
Ta trở thành một người trắng toát….
“Nếu để tôi biết là ai làm, tôi sẽ cho kẻ đó chết cũng không xong!”
“Ào…ào…ào…ào…ào…ào…ào…ào….”
Vô số thùng phẩm màu trút xuống, thoáng cái ta biến thành người màu xanh lam, rồi thành màu vàng, màu đen…ta đổi tới đổi lui giống như bài hát ‘Xem em biến hóa bảy mươi hai lần’ của Thái Y Lâm, hiện giờ trình độ của ta tuyệt đối không chỉ dừng lại ở bảy mươi hai biến hóa mà là phim ‘Bách biến tinh quân’ (siêu nhân biến hình) của Châu Tinh Trì rồi…
“Ha ha ha…”
Tiếng cười khó ưa có chút hả hê, nếu như người khác ta đã sớm ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà hắn rồi, nhưng giọng cười đó không phải ai khác mà chính là bé con đang ở trên tay ta…
“Bé cưng, con đúng là không biết thông cảm gì hết, ta đã biến thành bộ dạng này rồi con lại còn cười được, thật sự đau lòng quá…”
Có vẻ như biết mình sai, đứa bé ngừng cười lại “Hu…Hu hu hu hu hu hu…”
Haizzz…ta không cho con cười thì con cũng đừng có khóc chứ, cứ như ta đang ngược đãi con vậy…
“Hu hu hu hu…”
Tiếng khóc càng to hơn…
Đừng khóc nữa, ta muốn nói như vậy nhưng vừa mở miệng thì phẩm màu đã chui vào trong miệng, chỉ biết lấy tay khua khua mong nó hiểu được ý của ta.
“Tốt rồi, không nhìn thấy mặt cô ta nữa, mọi người đâu tới bắt người…”
“A…Xông lên…”
Cái gì??? Muốn bắt ta??? Ở hiện đại thì ta bị đuổi giết, tới cổ đại vẫn chẳng thay đổi được gì…ta chạy bạt mạng….
“Xông lên…vàng ở ngay phía trước!”
“Bắt lấy…mỹ nữ ở ngay trước mắt!”
“Đuổi theo…chức quan đã gần kề rồi!”
“Đợi chúng ta với!!!” Một đám người đồng thanh hô to.
Cái gì mà vàng, mỹ nữ, chức quan chứ??? Vừa nghe ta vừa gạt phẩm màu trên mặt ra…Nhưng có một câu là ta hiểu, hay phía trước có một nơi giúp người ta phát tài??? Ta di chuyển sang trái một chút.
Bọn họ đi theo, ta di chuyển sang đâu thì họ vẫn ở phía sau…lẽ nào người bọn họ nói chính là ta???? Ta là mỹ nữ khi nào?? Trên người ta cũng đâu có vàng??? Chức quan thì càng khỏi phải nói. Vậy sao bọn họ lại đuổi riết theo ta như thế???
“Vù…”
Một tờ giấy màu vàng đập ngay vào mặt ta, “Đáng ghét!” Ta giựt nó xuống, đang định vứt đi thì thấy trên đó viết hai chữ “Hoàng bảng”, nhìn xuống chút nữa, oa………
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, lệnh cho toàn dân chúng lùng bắt thiên hạ đệ nhất xấu nữ, một xấu nữ vô cùng xấu xí, không thể vẽ tranh ra được vì quá xấu, nhưng nếu gặp cô ta mà có triệu chứng váng đầu hộc máu, còn có khuynh hướng tự sát thì đây chính là nhân vật đặc biệt nguy hiểm. Cho nên bất luận thế nào cũng phải bắt giữ cô ta bình yên vô sự, hay có mất thứ gì trên người thì trẫm cũng không có ý kiến, chỉ cần là hàng thật giá thật thì trẫm sẽ ban thưởng quan chức cho người đó, tặng vạn lượng vàng và một trăm mỹ nữ.”
“Thì ra là thế!!!” Thảo nào mấy người đó lại như chó điên muốn bắt ta…ra là…ra là cái tên Hoàng thượng chết tiệt đó giở trò.
“Tiểu hồ đồ tôi xin thề với trời, nếu như gặp mặt Hoàng thượng một lần nữa, nhất định tôi sẽ cho hắn xuống mười tám tầng địa ngục!”
Trong hoàng cung, Hoàng thượng vẫn đang nhàn nhã đi dạo, uống trà buổi chiều…
“Hắt xì…”
“Hoàng thượng sao vậy, thân thể không khỏe ạ? Có cần nô tài gọi ngự y tới hay không?”
“Không sao!” Hoàng thượng khoát tay áo với vẻ u nhã “Có lẽ có người đang mắng trẫm.” Ánh mắt nhìn về phía trước, lộ ra nụ cười gian xảo. “Trẫm linh cảm sắp có chuyện hay diễn ra rồi đây…”