“Ân ân, hiện giờ mọi người bên ngoài đang truy lùng người, hơn nữa ba ngày nay Hoàng thượng còn phái quan binh lục soát trong thành, người cũng không thể ở nhà ta lâu được.” Ân ân?? Ta nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc, khẳng định đúng là nàng đang nhìn ta để nói. Thôi xong!! Ân ân thì ân ân vậy, dù sao ta bị người khác tự ý đổi tên cũng không phải là lần đầu tiên, còn đỡ hơn là cái từ ‘Ân’……’Mẫu’ đó…hai chữ ấy không thể nói cùng nhau được, nếu không ta sẽ cắn lưỡi mất.
“Vậy làm sao bây giờ? Chính tôi cũng không biết phải trốn ở đâu?..” Thật là phiền! Người ta ai chả muốn nổi danh, ví như ‘nổi danh’ như ta ấy! (Tuy rằng chẳng có gì tốt đẹp cả!) Bộ dạng ‘đẹp đẽ’ như thế (cả ngày hôm nay đã nếm đủ màu sắc từ sáng tới tối) ngày nào cũng bị người ta ‘đuổi’ (Giết! Tôi nói chuyện, tác giả nhiều miệng thế làm gì hả?. [Tác giả:] tôi là đang giải thích rõ hàm nghĩa chân thật mà, để các độc giả không hiểu lầm!.. [Ta:] Để họ tưởng tượng tôi đẹp thì có gì không tốt? Vậy bọn họ sẽ đọc nhiều hơn. [Tác giả:] Đúng á! [Ta:] Cho nên tôi nói chuyện thì mi đừng chen vào. [Tác giả liên tục gật đầu]
“Thật ra ta biết một chỗ có thể ẩn náu rất an toàn.” Mã đại hán vui vẻ nói.
“Ở đâu? Sao ông không nói sớm!” Hại ta đang nghĩ chỗ trốn, nghĩ tới vỡ cả đầu ra.
“Ha ha…có thì có, nhưng sợ cô không dám vào thôi…” Mã đại hán nhìn ta với vẻ gian tà.
“Giờ còn là lúc nào nữa? Để bảo toàn tính mạng ngay cả quan tài tôi còn nằm được, còn có chỗ nào tôi không dám vào nữa chứ?” Ta tức giận trừng mắt với hắn.
“Lan…Nhược…Tự…”
“Vù…vù…vù…”
Không biết một cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, khiến cả người ta run lên.
‘Lan Nhược Tự’?? Sẽ không có kẻ mà ta nghĩ tới chứ? Chắc là không đâu? Chắc là không đâu? Ta tự thôi miên…
“Nghe đồn chỗ đó có ma…..nữ…đó…” Mã đại hán cười gian nói.
Ông cố ý! Nhất định là cố ý!! Biết rõ tôi sợ còn nói lớn tiếng bên tai tôi như vậy! Ta lườm hắn một cái.
“Đúng, chỗ đó đúng là rất tốt! Người có thể đi tới đó ẩn náu, chờ gió thổi nhẹ bớt rồi nói chuyện được chứ?” Tĩnh phi thấy vẻ mặt cứng ngắc của ta thì quan tâm hỏi “Người sợ đấy à?”
“Ha ha! Tôi không sợ! Tiểu hồ đồ tôi còn có thể sợ gì được nữa! Bây giờ tôi sẽ đi tới đó!” AAA~~ Ta thật sự muốn vả vào miệng mình. Rõ ràng là sợ, nhưng…vừa nhìn thấy biểu hiện trên mặt Mã đại hán thì ta lại không muốn bị hắn khinh thường! Sao có thể như vậy chứ??
“Vậy quá tốt rồi, nương tử, giờ nàng đưa cô ta tới Lan Nhược Tự nhé!”
“Dạ.” Tĩnh phi làm tư thế mời với ta.
Giờ ta muốn không đi cũng không được, lời nói ra đâu thể nuốt lại.
Thấy bóng dáng ta đã đi xa, trong lúc không ai chú ý thì một chàng trai bước ra từ sau cánh cửa.
Trên người mặc y phục màu trắng, khuôn mặt tuấn mỹ có phần thương cảm sâu sắc, chàng trai cảm thán “Không ngờ lại là nàng…”
Mã đại hán xoay người thi lễ với chàng trai, “Thiếu chủ! Để cô ta tới đó có thể được việc thật chứ? Hay là để thuộc hạ đi thay!”
“Ta tin nàng, không sao đâu, hơn nữa ngươi còn phải chăm sóc Điệp nhi nữa, ngươi quên rồi sao?”
“Việc đó…Thuộc hạ thật có lỗi với thiếu chủ…”
“Không liên quan tới ngươi, đó cũng là lựa chọn của Vũ Điệp, ta tôn trọng sự lựa chọn của nàng…” Vẻ mặt nam tử có phần thương tổn sâu sắc, xoay người nhìn về phía bóng trăng bên ngoài cửa sổ.
…
“Yêu đến mức trái tim tan nát cũng đừng trách ai, đơn giản là lau khô nước mắt đau thương của nhau, rốt cuộc thay đổi cũng không gây nên…”
“Ơ?”
“Ân ân? Sao vậy?” Tĩnh phi thấy đột nhiên ta dừng bước thì hỏi.
“Không có gì, hình như tôi nghe thấy có ai hát bài trong phim ‘Hoàn châu cách cách’ thì phải?”
“Hoàn châu cách cách?”
“Ha ha..chắc là tôi nghe nhầm, chúng ta đi tiếp thôi.” Người ở đây sao có thể hát ca khúc hiện đại được…ta tự cười chế giễu mình.