Thích khách? Cảm giác thật là thân thương biết bao…….nghề nghiệp đầu tiên của ta trong thời cổ đại này chẳng phải là thích khách đó còn gì!
Bên ngoài xe ngựa vang lên mấy tiếng ‘Keng keng choang choang’, hoàng thượng vén màn xe lên, thấy tầm bốn năm mươi kẻ mặc áo đen và một đám hộ vệ đang đánh nhau.
“Oa vui quá!” Công chúa nói nhỏ, may mà lúc này Hoàng thượng đang chú ý tới mấy tên thích khách, nếu không bây giờ nàng ta gặp xui xẻo là cái chắc.
“Công chúa, chúng ta hợp tác nhé”. Ta nghiêng người ghé vào tai nàng nói nhỏ.
“Được thôi!” Vỗ tay đóng dấu, hai chúng ta cùng cười gian. Hì hì….
Hoàng thượng quay đầu lại, vẻ mặt xem chừng đã hiểu rõ mọi chuyện, “Đừng tưởng rằng trẫm không biết hai người đang nghĩ gì!” Một tay nhanh chóng điểm huyệt đạo của ta và công chúa.
“Này này! Hoàng thượng kia, thích khách còn đang ở bên ngoài kia kìa, ngài không có chúng ta cử động, lỡ tên nào xông vào đây thì chúng ta biết chạy thế nào!”
Ta vừa mới nói xong thì thật sự có một tên thích khách bay tới, bổ đao về phía hoàng thượng, Hoàng thượng xoay người tránh né, rồi lại quay về phía hai người đang bất động, là ta và công chúa.
Hừ! Thế này thì xong đời mất!
Chỉ thấy tay kia tóm lấy một người, bay ra khỏi xe ngựa.
Hoàng thượng quay lại muốn giúp, túm lấy công chúa.
“A!” Công chúa ngã nhào lên người hoàng thượng, trên mặt Hoàng thượng lộ rõ vẻ đau đớn nhưng vẫn phải chịu đựng, định túm lấy ta.
Đáng tiếc đã không kịp nữa….
…….
“Ngươi muốn đưa ta đi đâu hả?” Ta bị một đám người áo đen ép đi, không biết đã đi bao lâu rồi.
Cuối cùng đi tới một hang núi, bốn phía đều là người, bộ dạng cả đám như hung thần chỉ muốn bóp chết ta.
“Sao lại đi bắt một tên tiểu hòa thượng thế này?” Một giọng nói vang lên, rõ ràng mang theo bất mãn còn có sát khí nồng nặc…….rất nhiều người, hơn nữa ai cũng rì rầm, ta không thể nhận ra giọng nói này đến từ ai cả.
“Lão…lão đại! Đối thủ lần này thật sự quá lợi hại! Cho nên…tất cả…” Tên cao to đang túm lấy ta này, tuy rằng bề ngoài có vẻ rất đáng sợ nhưng toàn thân bây giờ lại run rẩy, hệt như một con thỏ con đáng thương sắp chết tới nơi vậy…
Trong lúc ta đang cười nhạo hắn là một kẻ miệng cọp gan thỏ ở trong đầu thì một tên xuất hiện trước mặt ta.
Lạnh quá….ta chỉ cảm thấy toàn thân đang run rẩy.
Tên cao to bên cạnh ta đã bị kẻ đó giết chết một cách rõ ràng, hắn còn moi tim tên đó ra, trái tim vẫn đang đập…
“Ngươi…rốt cuộc ngươi là ai?” Ta không biết tại sao lại mở miệng ra được, nhưng chỉ phun ra được một câu như thế.
Người đó liếc ta một cái sắc lạnh, quăng quả tim kia đi, bất chợt có một cơn gió thổi qua, nhẹ nhàng hất cái mũ trên đầu hắn ra, đúng lúc đó một mái tóc màu trắng bạc đập vào mắt ta.
“Công Tôn Hiệp”