Cởi y phục? Thấy ánh mắt tràn đầy tự tin của hoàng thượng, ta do dự không biết có nên đồng ý không đây? Nghe nói tên hoàng thượng này rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, lần trước là vì ta quen với cờ năm quân trước hắn, cho nên mới thắng liên tiếp, nhưng qua một thời gian lâu như vậy rồi, không biết trình độ của hắn đã tới mức nào?
“Thế nào? Không dám à?” Hoàng thượng lắc đầu, “Hay là bên trong y phục có gì không đáng nhìn, nên sợ bị bêu xấu?” Bỗng nhiên một bàn tay to sờ lên ngực ta.
Ta ngây ngẩn, không thể ngờ hoàng thượng lại làm như vậy!
“Nàng thật sự là nữ nhi?” Hoàng thượng khó chịu cười một tiếng, tay vẫn ở chỗ cũ, sờ sờ rồi nắm nắm rồi lại vân vê.
Mặt ta cũng biến sắc, từ trắng sang xanh, cuối cùng là thành đỏ, tuy rằng mặt ta vốn đen thui không nhìn ra màu gì nữa, nhưng hiện giờ ta có thể khẳng định, trên đầu ta đang bốc hơi.
Tức giận cuồn cuộn vọt lên đầu.
“Ha ha, nàng vẫn chưa có tước vị gì phải không? Hay là trẫm ban cho nàng là ‘Thái bình’ nhé?”
Sao! Còn dám hỏi ta! Ta thật sự muốn tát chết ngài!
Bỗng nhiên tia sáng chợt lóe lên. “Hà hà……..Hoàng thượng, nô tỳ đang nghĩ tới một trò chơi còn hay hơn cả cờ năm quân. Không biết hoàng thượng có dám chơi không?” Ta cười gian xảo.
“Thật à?” Hoàng thượng rút tay lại nhưng vẫn giơ trên không trung trước mặt ta, có vẻ như còn đang nghi ngờ thứ hắn vừa sờ có là thật không. “Xem ra nàng càng hợp với danh xưng ‘Không ngực’ hơn”.
Ta tức tới méo mồm! Ngài lợi hại lắm! Ta nhịn!
“Thật ra nnàng muốn chơi gì trẫm đều có thể chơi với nàng, chỉ cần nàng chịu cởi, bởi trẫm thật sự rất muốn nhìn xem nàng có phải nữ nhân hàng thật giá thật không…”
Nếu ta không phải nữ nhân thì ngài cũng sẽ không phải nam nhân đâu! Ta hét to trong đầu.
“Cởi thì cởi! Nhưng điều kiện phải thay đổi, không phạt ngài uống rượu nữa, bởi nô tì sợ là hoàng thượng say rượu, ngày mai đau đầu, lại trách phạt nô tì, nô tì gánh không nổi!” Ta khoanh tay, bộ dạng trông có vẻ khổ sở.
Hoàng thượng lập tức cười rạng rỡ, “Được thôi, nàng muốn chơi gì?”
“Hai chú ong nhỏ, hi hi” Chờ xem mặt ngài sẽ sưng vù cho coi!
“Hai chú ong nhỏ? Chơi thế nào?”
“Rất đơn giản, chúng ta chỉ cùng nhau nói hai chú ong nhỏ bay vào trong bụi hoa, bay sang trái, bay sang phải, dao – đá – vải, rồi hôn môi nhau”.
“Hóa ra là vậy à, ha ha” Hoàng thượng cười vô cùng vui vẻ, “Nàng muốn hôn trẫm thì cứ việc nói thẳng, trẫm sẽ ‘cung không đủ cầu’ mà”.
Nói xong còn chu môi ra, ta lập tức tránh né.
Hừ! Vừa nãy cho ngài lợi dụng còn chưa thấy đủ à, giờ lại còn dám ăn đậu hũ của ta. Không có cửa đâu!
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi”. Ta yêu kiều nói.
“Hai chú ong nhỏ bay vào trong bụi hoa, bay sang trái, bay sang phải”
Hai tay cùng đưa ra, ta là dao, hoàng thượng là vải.
“Hì hì, hoàng thượng thua rồi nhé”. Ta hồn nhiên nói “. “Theo quy tắc của trò chơi, nô tì không có tội” Cười như đứa trẻ, lộ ra hàm răng trắng ngần.
“Trẫm sẽ không phạt nàng đâu”
“Bốp!” Một âm thanh vang lên.
Năm ngón tay hằn rõ lên má hoàng thượng đang ngẩn người.
“Nàng!”
“Hoàng thượng, đây là quy tắc trò chơi mà. Nô tì cũng đâu có dám, thật sự là không muốn thế”. Ta đang muốn chết đây! Ngẫm lại cảm giác khi chạm tay lên mặt hoàng thượng, thật là quá sung sướng, âm thanh ấy như quẩn quanh trong căn phòng này, khiến ta cảm động chắc mất ngủ tới ba ngày ba đêm!
“Được………” Trên mặt hoàng thượng thay đổi, giọng nói trở nên kéo dài ra.
Ta bất giác nuốt nước bọt.
“Đã vậy chúng ta tiếp tục”. Hoàng thượng lạnh lùng nói.
Hừ! Đây là do ngài muốn đùa tiếp nhé, đừng có mà trách ta.
“Được thôi!”
………
Thấm thoắt ta đã chơi với hoàng thượng cả buổi tối.
Còn về phần tình hình chiến đấu thì sao?
>o
Hoàng thượng chậm rãi đi từ trong phòng ra.
Ta gạt nước mắt, lưu luyến nhìn theo không muốn rời. “Hoàng thượng đi từ từ nha”.
Tiểu Hạ tử trông coi bên ngoài vừa nhìn thấy hoàng thượng đã giật cả mình, “Hoàng thượng, mặt của ngài….sao lại sưng phù như đầu heo thế kia ạ?”
“Câm miệng! Không được nhìn, nếu không ta móc mắt ngươi!”
“Dạ, dạ, nô tài không nhìn nữa, không nhìn nữa!” Trong lòng tiểu Hạ tử run sợ đi theo hoàng thượng.
Thấy bọn họ đều đã đi xa, ta mới cười to!
Tiểu hồ đồ, đã thắng, tèn ten!!!!!!!!