Ngoại ô thành Uyên Lưu, Mộc gia thôn.
Tia nắng ban mai xuyên qua ô cửa hé mở, chiếu sáng góc cái bàn gỗ trong phòng. Trầm Khinh Trạch tỉnh dậy như thường ngày, thong thả cước bộ đẩy cửa vào, cửa gỗ sau lưng kẹt tiếng đóng lại, tạm ngăn lại được vài phần khí lạnh sớm ngày thu. Trong phòng quanh năm phảng phất mùi gỗ mục cũ kỹ, bộ bàn ghế bị mẻ góc, cái tủ chén với phần gỗ bên hông chắp vá, trong góc để cái bếp ga nhỏ, ngoài những thứ này ra hầu như chẳng còn gì nữa. Y đảo mắt qua cái bếp trống không và nửa tảng thịt hun khói treo trong góc tường, tiện tay mở cái nắp lu gạo vừa dày vừa nặng ra, thò ngón tay vào, gạo chỉ còn ít, chỉ bằng đốt ngón tay trỏ.
Trầm Khinh Trạch không nói gì, nhíu mày, thế sự khó nói, chằng ngờ rằng thiết kế game hàng đầu Hoàn Á lại có ngày rơi vào đường cùng, đến hạt gạo cũng không có mà ăn, đã thế còn là trong chính cái thế giới game mà y đã thiết kế.
Trầm Khinh Trạch, nam, tuổi, làm việc tại Giải trí Hoàn Á, công ty game trẻ nhưng dã tâm hừng hực. Để tạo ra được game online giả tưởng gọi là "Nhập vai thể nghiệm chân thật" toàn diện đầu tiên trên toàn cầu "Thư Quang Thế Kỷ", từ vốn liếng đến nhân viên, từ lên kế hoạch đến bắt tay vào thực hiện, công tác chuẩn bị thôi đã lên đến năm liền. Ai mà ngờ, y còn chưa ra quân đã chết trước, game vừa được đưa vào quá trình nghiên cứu phát triển chưa bao lâu, Trầm Khinh Trạch điên cuồng tăng ca, lao lực đột tử trong văn phòng của mình, hạng mục nghiên cứu cũng vì tin tức tiêu cực này mà nối gót theo, không thể không ngừng lại. Đợi đến khi Trầm Khinh Trạch thần kỳ từ từ tỉnh lại lần nữa từ trong màn đêm đen đặc thì đã ở trong thế giới của "Thư Quang Thế Kỷ".
Cho dù y có sống ở trong cái thôn trang nhỏ tại đại lục của dị giới này cả tháng rồi thì mỗi lần nhớ lại những thứ trước khi còn sống vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được. Không thể sống mãi trong quá khứ, cuộc sống hãy còn dài.
Rửa tay xong, Trầm Khinh Trạch nghiêng lu gạo, lấy chén xúc gạo xúc lên nửa chén, lại cân đo đong đếm mà chia ra nửa, rửa sạch, cắt miếng thịt nhỏ từ tảng thịt khô, nấu chung gạo với lúa mì.
bữa thịt heo ở đời trước bây giờ lại trở thành bữa sáng thịnh soạn.
Khói bếp lững lờ hòa cùng với mùi hương của cơm bay ra ngoài cửa sổ, có người theo mùi hương mà khập khiễng tiến vào phòng. Trầm Khinh Trạch nghe được tiếng bước chân quen thuộc, không quay đầu, tự động lấy cặp bát đũa từ trong giỏ trúc, múc lúa mạch trộn thịt khô nhạt nhẽo ra, bưng lên cái bàn gỗ bị mất góc. Cạnh bàn có lão già gầy yếu đã ngồi sẵn, mặc bộ đồ vải bố thô. Nói là già nhưng tuổi cũng không quá , tuổi, chỉ là tóc bạc cả đầu, nhìn thoáng qua giống như đã vào thất tuần.
Bày tay khô gầy của lão cầm lấy đôi đũa, khảy cháo lúa mạch chẳng có tí vị thịt nào trước mặt, dần nhíu mày, cuối cùng nhặt nhạnh từng miếng thịt khô được thái nhỏ thành sợi ra, cả mặt không vui:
"Đã nói mấy lần với cậu rồi, ta lớn tuổi răng miệng không tốt, không nhai được thịt khô.”
Thế là toàn bộ mấy miếng thịt thái sợi bị ghét bỏ bị bỏ sang vào bát cháo của Trầm Khinh Trạch. Trầm Khinh Trạch nhướng mày:
"Tôi đã cắt nhỏ, nấu nhừ hết mức có thể rồi."
Lão già không thèm nhìn y, phát ra tiếng hừ lạnh không kiên nhẫn từ trong mũi, bưng chén ngửa đầu , ngụm ăn hết, xoa cái bụng ấm áp được lấp đầy, thở hơi đầy thỏa mãn.
Lão chống gậy, từ từ đứng dậy đi ra khỏi phòng, không quên dặn:
"Ta ra trông tiệm đây. Ăn xong nhớ dọn dẹp, trong nhà hết củi rồi, cậu đi chặt thêm đi, nhớ đi xem xem con gà mái trong sân đã đẻ trứng chưa, thanh niên sức dài vai rộng, nên ra ngoài làm việc nhiều hơn chứ..."
Bố Lý già là thợ rèn duy nhất trong thôn, nhờ vào cửa hàng đồ sắt để sinh sống, vợ mất sớm, chỉ để lại đứa con trai, thế nhưng tháng trước lại bị điều đi gác thành, giao chiến với nhân thú xâm lược, bị tên người báo rạch bụng, chết trận trên lầu cổng thành.
Bố Lý nhận được tin dữ, bước thấp bước cao kéo theo cái xe đẩy nhỏ nhận xác con về, nào ngờ còn tiện thể mang về người sống.
Người sống này đương nhiên là Trầm Khinh Trạch.
Nhà của bố Lý chỉ có bức tường, người nhà không còn, càng lạnh lẽo hơn, còn Trầm Khinh Trạch vừa mới đến, đối với thế giới lạc lẫm này thì chẳng biết gì, già trẻ tại thôn trang nhỏ nghèo nàn ngoại ô thành Uyên Lưu nương tựa nhau mà sống, đến nay đã được tháng rồi.
Trầm Khinh Trạch lưu loát thu dọn chén bát, lại làm theo lời lão dặn, chẻ củi, cho gà ăn, gánh nước, bận bịu xong mới có thời gian kiểm tra sơ qua hệ thống.
Y nói thầm trong lòng, gọi hệ thống chủ xuất hiện, cái thông báo cực to lập tức hiện ra trước mặt.
“Hệ thống nhắc nhở: bạn có món quà lớn, thời gian xác nhận ngày, mời kiểm tra và xác nhận.”
Quà?
mắt Trầm Khinh Trạch hơi phát sáng, còn chưa kịp mừng, danh sách vật dụng lác đác chỉ có vài chữ đã giết chết ảo tưởng của y: đồng tiền thông dụng của đại lục Thư Quang, cây dao găm bằng thép được tinh luyện, bình thuốc thông thường, sau đó thì... Chẳng còn sau đó nữa.
Trầm Khinh Trạch cứng mặt, âm trầm nhìn thứ vật phẩm trong tay, dường như tức đến bật cười.
Đúng là quà "lớn"!
Có ít còn hơn không, y gom lại đồ, lại kiểm tra lại hệ thống, hệt như tháng trước, lúc mà y vừa xuyên đến đây, cây năng lực văn minh và hệ thống cửa hàng vẫn còn hiện trạng thái chưa mở khóa màu xám, còn về hệ thống nạp tiền...đương nhiên là không tồn tại.
Ánh nhìn của y còn chưa từ bỏ ý định mà liếc qua bố cáo bối cảnh thế giới quan, bên trong chỉ có dòng giải thích đơn giản ngắn ngủn: từ khi tộc nhân thú vùng dậy, đại lục Thư Quang đã không còn là chốn bình yên cho con người nữa...
Bấm mở mục nội dung chính, từ văn án thậm chí đến lời thoại cũng thiếu đánh: game đang trong giai đoạn hoàn thiện, xin hãy tự mình khám phá!
Y ngơ ngác nghĩ, nếu trên đời thực sự có đa nguyên vũ trụ, vậy hiện tại bản thân đang sống tại thế giới game này rốt cuộc là hư ảo hay sự thật?
Thế nhưng cái cảm giác trống rỗng truyền tới từ trong bụng lập tức nhắc nhở y, toàn bộ những việc này đều là sự thật.
※ ※ ※
Thình lình vang lên tiếng loảng xoảng, tiếng chó sủa và tiếng người tranh chấp chửi rủa từ xa truyền tới cắt ngang mạch suy ngẫm của Trầm Khinh Trạch. Y sầm mặt bước ra ngoài, ánh mắt từ cửa rào bị đập hỏng chuyển sang mấy tên hung thần ác sát cầm gậy trên tay, cuối cùng dừng lại trên lưng của bố Lý già đang vung cây trượng, quát tháo ầm ĩ, lông mày y càng nhíu chặt lại.
Sân trong vắng lặng, con chó trắng điên cuồng sủa với kẻ bên ngoài, vài thôn phụ mặt mũi xanh xao chần chừ không dám tiến tới.
Mấy gã đàn ông lực lưỡng, tay bám vào cái cửa rào tả tơi, tên cầm đầu thì xô xô đẩy đẩy với bố Lý, trong miệng không ngừng mắng chửi lời tục tỉu:
"Cái đồ thợ rèn nghèo rớt nhà ông, tiền mua quan tài còn không có mà còn muốn hạ táng cho thằng con quỷ đoản mệnh đó?"
Sau lưng gã liền có người hô lên phụ họa:
"Đúng đấy, mau trả tiền đây! Nếu không thì bọn này quật mộ con ông lên đấy! Đến lúc đó đừng trách chúng tôi chưa cảnh cáo trước!"
"Mấy người các ngươi là lũ ác quỷ ăn tươi nuốt sống kẻ khác!"
"Ta đã sớm trả tiền cho các người rồi! Số tiền ít ỏi còn lại của ta toàn bộ đều đưa cho các người rồi! Các người còn muốn thế nào nữa!"
Gã đàn ông chầm chậm lấy từ trong túi ra tờ giấy, bình tĩnh nói:
"Số tiền mà lão đã trả chỉ mới là tiền vốn, còn lãi đâu? Tụi này lấy lãi theo ngày nhé, đến hôm nay lão đã khất cả tháng rồi! Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, lãi chồng lãi, lão còn thiếu chúng tôi bạc, không trả được thì cái tiệm rèn thế chấp của lão là của bọn tôi nhé!"
Cái tờ giấy thô ráp xù xì viết chi chít đoạn to, là ngôn ngữ thông dụng của đai lục Thư Quang, hình thái cùng loại với chữ và ý nghĩa của chữ Hán, Trầm Khinh Trạch tốn hết tháng cũng chỉ miễn cưỡng có thể học được những ghi chép thường ngày. Cũng chẳng biết là cái tên nghiên cứu phát triển viên thiên tài nào nhất định phải thêm thiết lập loại chữ riêng trong game, hại y bây giờ trở thành tên thất học nửa mùa nữa.
Bố Lý trừng mắt nhìn vào dấu vân tay đỏ còn mới trên tờ giấy, sắc mặt từ xanh sang tím, giận đến run cả người:
"Các người! Lúc đó rõ ràng không phải nói như thế này! Cỗ quan tài đó bạc, các người ỷ rằng ta không biết chữ...cố ý lừa ta! Ta không nhận! Ta muốn kiện lên thành Uyên Lưu! Tìm thành chủ thay ta làm chủ!"
Thành chủ thành Uyên Lưu? Mấy gã đàn ông nhìn nhau, cười ha ha nói:
"Lão cho lão là ai? Thành chủ đại nhân là ai? Sẽ chịu gặp mặt lão thợ rèn nghèo rớt sao? Hơn nữa, ông kiện rồi thì sao? Trên khế ước của chúng ta viết rõ ràng, còn có dấu vân tay của ông, rõ ràng là ông vô lại trước, nợ tiền không trả! Tóm lại, còn không trả tiền nữa thì tiệm sắt của ông quy về thành của bọn tôi."
Thủ hạ của tên hung thần dứ dứ nấm đấm, vươn tay về phía bố Lý muốn bắt lấy lão...
"Xoẹt"
Âm thanh vật sắt bay vút qua vang lên, tên thủ hạ bị đập vào đến méo cả miệng, khế ước trong tay vuột ra, từ từ rơi xuống đất.
Sức lực từ miếng kim loại tròn kia dường như còn chưa tiêu hết, xoáy tròn, rơi xuống đất, cắm vào trong bùn, thế mà lại là đồng bạc mới tinh. Mấy người kinh ngạc ngẩn đầu, không biết từ lúc nào mà sau lưng bố Lý đã xuất hiện thanh niên vừa cao vừa ốm, tóc đen mắt đen, da dẻ cả năm không gặp nắng trắng bệch, kiểu dáng quần áo kỳ lạ, thế nhưng lại hiện rõ là người nhã nhặn khéo léo, chất vải e là đến cả kẻ giàu có trong thành cũng chưa từng nhìn thấy qua.
Thật khó mà tưởng tượng được lực mạnh như thế vậy mà do thanh niên gầy ốm trước mặt ném ra.
tay Trầm Khinh Trạch đỡ lấy lưng bố Lý suýt ngã, đôi mắt nhìn về phía đối diện thì bình tĩnh và lạnh lùng.
Gã đàn ông đến đòi nợ nhíu mày, thủ hạ liền tiến đến nhỏ giọng nói:
"Anh Kim, thằng nhóc này không giống người bản địa, có vẻ lai lịch không nhỏ...chẳng phải trong nhà lão Lý chẳng còn ai nữa sao?"
Gã tên Kim Đại xì tiếng:
"Còn cần mày nói à? Lão già có mắt nhìn đấy!"
Gã thận trọng lùi lại nửa bước, ánh mắt tùy ý đánh giá Trầm Khinh Trạch:
“Ngươi...các hạ là ai? Chúng tôi tìm lão Lý đòi nợ, kẻ không liên quan thì đừng có lo chuyện bao đồng."
" đồng bạc. Cả vốn lẫn lời, đủ cả rồi đấy."
Trầm Khinh Trạch tùy tay vứt ra túi tiền tinh xảo, rơi xuống chân đối phương, âm thanh của tiền vang lên mấy tiếng leng keng lanh lảnh.
Y chỉ chỉ tờ giấy dưới đất:
"Để giấy nợ lại, mấy người đi đi."
Bố Lý run run đôi môi khô khốc, kéo ống tay áo thanh niên muốn nói gì đó, Kim Đại ngược lại ồn ào trước bước:
"Thế còn bạc nữa đâu?"
Trầm Khinh Trạch lãnh đạm đáp:
"Các người lừa gạt người ta trước, khế ước còn chưa thành lập."
Mấy tên hung thần phẫn nộ:
"Ngươi nói không nhận là không nhận? Ngươi là ai hả? Dựa vào cái gì?"
Đôi mắt trầm đen của Trầm Khinh Trạch nhìn hắn lát, bầu không khí trầm xuống, Kim Đại bị nhìn đến dựng cả lông, chẳng ngờ thanh niên quay phắt vào trong phòng nhỏ, lát sau thế nhưng lại cầm theo con dao chẻ củi cực lớn mà quay trở ra.
Trầm Khinh Trạch chẳng nói lời nào, giơ dao lên chém!
"Xoảng"
Nháy mắt vung dao, con dao chẻ củi vang lên âm thanh cứng cáp, lưỡi dao cắm vào cái bàn đá bên cạnh, lại bị y rút ra, để lại vết chém dài, bụi từ vết nứt rơi xuống đất. Khí lực đó khiến cho mí mắt mọi người đều giật theo, sống lưng lạnh toát.
"Để đồ lại, cút."
Trầm Khinh Trạch lời ít ý nhiều, lập lại lần nữa, âm thanh âm trầm bình tĩnh,
"Đây là vì tốt cho các người."
Đám du côn đòi nợ: "..."