Côn Bằng không có hốc mắt, đôi con ngươi ấy hệt như hòn bảo thạch màu lam khảm trên vách núi đen vậy.
Bị ánh mắt lạnh băng của nó bao phủ, Trầm Khinh Trạch chỉ cảm thấy luồng khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu, lạnh cóng từ đầu đến chân.
Bị phát hiện rồi!
Lưng y cứng ngắc, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, đang lúc tiến không được lui không xong thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống vừa vặn vang lên:
"Bạn đã tìm ra được bí mật nằm bên trong núi Dạ thần, hóa ra là Côn Bằng sau khi sinh xong đang ở trạng thái ngủ đông và suy yếu nhất, nó sẽ không để ý đến kẻ xâm nhập nhỏ bé yếu ớt, nhưng nếu có bất kỳ ai đến gần chu vi m xung quanh trứng Côn Bằng thì sẽ dẫn đến cuộc tấn công đầy phẫn nộ của người mẹ."
Hóa ra là thời kỳ suy yếu của Côn Bằng, Trầm Khinh Trạch suy nghĩ, nhưng cho dù là đang trong thời kỳ suy yếu thì nếu lúc nãy bản thân đối diện trực tiếp với nó thì cũng sẽ bị giết ngay tức khắc.
Trầm Khinh Trạch dứt khoát lùi ra sau mấy bước, tránh xa trứng trong tổ, tránh xa phạm vi cảnh giới của đối phương.
Quả nhiên Côn Bằng không có động thái tấn công, cặp mắt u lam kia thoáng chuyển động, ánh mắt nhìn Trầm Khinh Trạch hệt như đang nhìn con ký sinh trùng không đủ nhét kẻ răng, căn bản là không đáng để lo lắng, chốc sau, nó lại nhẹ nhàng đóng mi lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nên làm gì bây giờ?
Trầm Khinh Trạch liên tục lùi về phía của Nhan Túy đang đứng nơi cửa động, tại chỗ mà cau mày trầm tư suy nghĩ.
Dường như cảm nhận được sự ấm áp, tiểu ngư long trong túi áo y thò nửa cái đầu ra, bò theo áo y lên đến ngực, muốn chui vào trong, bị Trầm Khinh Trạch vô tình túm lại.
Đúng rồi, suýt thì quên mất thằng nhóc này.
"Nhắc nhở manh mối: bạn mang theo ngư long đã tiến hóa đến tổ của Côn Bằng, tuy là loại rồng cấp thấp nhất nhưng trên thân cũng có khí tức của huyết thống thiên cổ mà Côn Bằng ghét nhất."
Quả nhiên, Côn Bằng tựa hồ đã nhận ra chuyện gì đó khác thường, lại mở mắt ra, lần này thậm chí còn xoay luôn cả cái đầu khổng lồ qua, cả ngọn núi Dạ thần cũng vì chuyển động của nó mà chấn động, đá vụn rơi xuống rào rào.
Ngay lập tức, Trầm Khinh Trạch tràn đầy hy vọng mà giơ cao ngư long lên, chờ đợi kỳ tích xảy ra...
Thế nhưng, cái mà y chờ được lại là Côn Bằng hướng về phía họ mà hắt xì cái như sấm sét----------phun ra đến kinh thiên động địa!
cơn lốc mạnh thổi người họ văng lên vách động, vách động gần đó nứt toát ra, đá vụn rơi xuống như mưa suýt thì chôn sống cả người.
Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy mặt mày đầy bụi bò ra, cả đều bị thương, chủ tế Mạc Vân xui xẻo thì trực tiếp va đến ngất xỉu, sống dở chết dở, bị Trầm Khinh Trạch vứt trên mặt đất.
Cơ thể Nhan Túy bị cạnh sắc của đất đá cắt thành mấy vết thương, Trầm Khinh Trạch toàn thân toàn là bùn đất, cánh tay xanh tím mảng, người sống sót sau kinh hoàng, nhếch nhác ngồi tựa xuống đất trong hang động tối, sâu thăm thẳm, nhất thời nhìn nhau không nói nổi lời nào.
Tiểu ngư long sợ hãi, thân mỏng dài cuốn lấy cổ tay của Trầm Khinh Trạch, sống chết chôn đầu vào trong, cái sừng nhỏ run lẩy bẩy, hệt như cái vòng tay màu vàng được đeo lên tay y.
Thổi bay thứ đáng ghét ra khỏi tầm mắt, Côn Bằng thu hồi cái đầu cực lớn của mình lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
"Nhắc nhở manh mối: ngư long của bạn thân tuy mang khí tức khắc của thiên cổ nhưng lại quá nhỏ bé, kích thước quá chênh lệch, không đủ để đánh thức sự cảnh giác của Côn Bằng. Bạn đành nghĩ ra cách khác."
Nhan Túy híp mắt nhìn y chằm chằm, đầy mặt hoài nghi:
"Anh chắc chắn cái thứ nhỏ xíu này có tác dụng với Côn Bằng?"
Trầm Khinh Trạch: "...
Tình tiết này không đúng nha!
Lẽ nào không phải là nhìn qua thì là vật nhỏ đáng thương yếu ớt vô dụng, đột nhiên bộc phát biến hình, đánh nhau hiệp với Côn Bằng, dựa vào ưu thế là thiên địch thiên cổ mà đánh đuổi nó đi sao?
Cái tình tiết cốt truyện này là thằng thiên tài nào viết ra vậy!
Sắc mặt Trầm Khinh Trạch biến thành màu đen, bây giờ càng rối hơn, những thứ này đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Y không ngừng bấm mở trang chủ hệ thống, muốn tìm thêm nhiều manh mối hơn, thế nhưng thứ mà hệ thống keo kiệt cho y từ đầu đến cuối đều là câu nhắc nhở lạnh lùng vô tình:
"Nếu gặp phải khó khăn, thỉnh người chơi tự mình tìm hiểu!"
Cmn!
Chờ đến khi y có tiền rồi thì nhất định sẽ mua cái hệ thống biết nói tiếng người!
Trầm Khinh Trạch tức giận nghĩ.
Nhan Túy lại nhóm cây đuốc, ánh lửa ấm áp in cái bóng dài của người lên vách đá, theo hành động của cậu mà cái bóng càng kéo càng dài.
Trầm Khinh Trạch suy nghĩ tới lui cái câu nhắc nhở manh mối đó, quá bé nhỏ? Kích thước quá chênh lệch? Nhưng mà nó cũng không biết thuật biến hình, tiểu ngư long cũng không phải là bong bóng, bơm khí vào là có thể phình ra được.
Đồng hồ đếm giờ đã còn chưa đến tiếng, đây không phải là game có thể sống đi sống lại nhiều lần, khi nhiệm vụ thất bại thì hậu quả không thể lường được.
Y thất thần nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trong hư vô bí ẩn, não chuyển số như bay.
Đột nhiên, vách tường đá trước mặt mình xuất hiện cái bóng lớn kỳ lạ, cuồn cuộn bay lên, hệt như quái thú dang rộng đôi cánh, Trầm Khinh Trạch kinh ngạc, quay đầu nhưng lại phát hiện, hóa ra là cái góc áo choàng mà Nhan Túy mang theo rơi xuống đất, dính đầy bùn đất.
Bóng...
Chung quanh như thế này, đây chính là biện pháp, nói không chừng là có thể thực hiện được...
Nhan Túy giơ cây đuốc đi đến bên cạnh y, nửa bên mặt được ánh lửa chiếu thành đường nét sắc sảo, cậu vừa định mở miệng thì áo choàng trên tay đột nhiên bị Trầm Khinh Trạch cướp mất.
"Dù sao thì cậu cũng không khoác áo choàng, cho mượn dùng lát được chắc không sao đâu phải không?"
Lông mày Nhan Túy khẽ nhấc:
"Anh muốn làm gì?"
Vừa dứt lời, ngay cả cây đuốc trong tay cũng bị giật lấy.
"Đại huynh, mượn cây đuốc chắc không sao phải không?"
Nhan Túy: "..." ai là đại huynh của anh?
"Dù sao cái ao choàng này cũng thành như vậy rồi, chọt thêm mấy lỗ nữa chắc không sao nhỉ?"
Nhan Túy: "..."
Trầm Khinh Trạch vốn không định đợi đối phương trả lời đã cầm lấy góc áo lành lặn lên, dùng dao găm nhanh gọn mà chọt cái lỗ nhỏ lên đó.
Y ngồi xổm trên khu đất trống cách vách đá không xa, tìm góc độ phù hợp, đào cái hố nhỏ, cắm cây đuốc rồi đắp đất đá lên để cố định nó lại.
Nhan Túy tựa lưng vào vách đá, khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của y, nhìn y ngồi xổm xuống rồi lại đứng lên, nhìn y dùng bước chân để đo đạc khoảng cách, nhìn y xoay vòng vòng tại chỗ.
Ánh mắt cậu hơi lộ ra tia kỳ lạ, lúc sau, cậu hỏi:
Động tác trên tay của Trầm Khinh Trạch dừng lại, hé hé miệng, cho cậu ánh nhìn lời khó nói hết.
"Thành chủ đại nhân, đừng đứng ở đó rững mỡ, nếu rảnh đến vậy thì đến đây giúp tay đi."
"Rững mỡ là sao?"
Nhan Túy không rõ ý nghĩa nhưng cuối cùng cũng chậm rãi đi đến trước mặt y.
Trầm Khinh Trạch cầm bên của góc áo choàng, hất hất về hướng cậu: "cầm cái này."
"Rồi sao nữa?"
Trầm Khinh Trạch nhướng nhướng mày, miễn cưỡng làm theo.
Chỗ gấp trên áo đã được Trầm Khinh Trạch vuốt phẳng, nhẵn nhụi rũ xuống đất, giống như tấm màn màu đen được dựng thẳng đứng, duy chỉ có chính giữa là có cái lỗ nhỏ.
"Đứng đó đừng cử động, đừng cản ánh sáng."
Trầm Khinh Trạch nhìn áng chừng khoảng cách chút, đột nhiên dùng tay đặt lên mu bày tay của đối phương, nhẹ nhàng hạ thấp xuống.
"Đừng giơ cao vậy."
Mu bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp, Nhan Túy nâng mắt, chớp chớp mắt nhìn y:
"tay anh đổ mồ hôi này. Căng thẳng lắm à?"
Trầm Khinh Trạch nhìn lại y trong khoảng cách gần, mặt vô biểu tình, nói:
"Tôi chỉ là nóng đến hoảng thôi."
Đạo cụ đơn giản trong tay được bố trí thỏa đáng xong, Trầm Khinh Trạch gỡ từng vòng từng vòng cái con tiểu ngư long đang quấn trên cổ tay mình xuống, nâng lên trong lòng bàn tay, chậm rãi đặt xuống giữa bó đuốc và cái lỗ nhỏ trên áo choàng--------
màn khiến Nhan Túy kinh ngạc xuất hiện!
Vách đá đối diện đột nhiên hiện lên con rồng màu vàng nhạt!
Từ sừng rồi đến đuôi rồng đều giống như đúc, nó chầm chậm bò trên vách đá đen xì, theo từng khoảng cách đo tay của Trầm Khinh Trạch, bóng ảnh con rồng đó lớn dần cho đến khổng lồ!
Nhan Túy ngửa đầu nhìn chằm chằm vào hình chiếu không thể lý giải được này, hơi hơi há miệng, chấn động đến rất lâu cũng không thể nói được lời nào.
Trầm Khinh Trạch híp mắt, tiếp theo còn bước cuối cùng, thành bại của toàn bộ đều dựa vào bước này!
Trầm Khinh Trạch tùy tay nhặt hòn đá lên, dùng lực ném về phía quả trứng của Côn Bằng------
Hòn đá nhỏ tạo nên đường cong thật dài, đập lên trứng của Côn Bằng, phát ra âm thanh rất nhỏ đã bị dội ngược, bay ra ngoài.
Âm thanh nhỏ xíu ấy đối với Côn Bằng vô cùng thương con mà nói thì chẳng khác nào sấm sét!
Nó mở phắt con mắt màu u lam, nháy mắt, bóng hình cự long màu vàng nhạt đang bò trên vách đá đối diện lọt vào mắt nó!
Rồng!
Trong hang của mình sao lại có rồng?!
Có con rồng chết tịt đến để trộm con của nó ư?!
Côn Bằng kinh hoảng, đồng tử co rút lại, ngẩng phắt đầu dậy, nó cử động rồi, là cử động trước nay chưa từng có, không ngừng phát ra âm thanh réc réc mang ý cảnh cáo, sóng âm cuồn cuộn gần như đâm thủng màng nhỉ của người!
Vì nó nhổm dậy mà cả ngọn núi Dạ thần giống như bị động đất mà rung lên bần bật, hệt như ngọn núi cao nguy nga bị nhấc lên, cây cối trên núi không chịu được sức nặng, gãy thân ngã xuống hàng loạt, đất đá trên đỉnh núi thì như nước lũ mà cuồn cuộn lăn xuống dưới.
Trong phút chốc, Trầm Khinh Trạch cơ hồ mất đi thính lực, bên tai ù ù, hoa mắt chóng mặt, thanh máu trên bảng thuộc tính liên tục trừ đi .
Y không khống chế được những thứ này nữa rồi!
Trầm Khinh Trạch cắn chặt răng, ngọn đuốc lúc thẳng lúc nghiêng, góc độ thay đổi khiến cho bóng ảnh của ngư long di đến gần trứng của Côn Bằng.
Côn Bằng vừa hoảng vừa phẫn nộ, nó muốn dọa cho con rồng đáng chết đó rút lui nhưng chẳng có ảnh hưởng gì, nếu như là lúc bình thường thì nó sớm đã nhào qua mà tàn sát với thiên cổ rồi, nói không chừng còn có thể hưởng thụ được bữa mỹ thực nữa, thế nhưng bây giờ lại là thời kì sau sinh suy yếu của nó!
Đánh, hay là chạy?
※ ※ ※
Ngay vào lúc Côn Bằng đang do dự có nên đối đầu với "cự long" không thì tại thành Uyên Lưu cách đó hằng cây số, người dân không rõ chân tướng bị cơn địa chấn bất thình lình mà làm cho hoảng loạn, hệt như kiến bò trên chảo, không biết phải làm sao.
Toàn đội vệ binh trong thành dưới sự điều động của Tiêu Mông đã tiến vào trạng thái cảnh giới cao độ.
Lúc tộc nhân thú đột kích, mọi người còn có thể đồng tâm hiệp lực mà liều mạng đấu tranh với chúng, thế nhưng hiện tại là đối mặt với thần linh không rõ danh tính trong đêm tối vô biên, là ác ma ẩn nấp trong mọi người niệm ra lời nguyền rủa, là thiên nhiên to lớn khủng bố không thể chống lại!
Bóng ma chết chóc hiện lên trong tâm mỗi người, cổ nhân hùng mạnh không thể chiến thắng như thế cơ hồ khiến người ta mất đi dũng khí để kháng cự.
Tế đàn tại trung tâm quảng trường.
Toàn thành đã không còn chỗ nào an toàn nữa, tất cả quý tộc quan viên và bách tính nhân dân đều đang tập trung tại đây, không hẹn mà cùng nhau hướng về phía núi Dạ thần, cùng nhau cầu nguyện.
Bóng đêm không đổi nặng trịch đè xuống đầu mọi người, tính mạng đang nằm trong tay của thần linh, ngoài việc cầu nguyện ra, bọn họ không thể làm việc gì khác nữa.
Không khí xung quanh ngày càng lạnh, vẻ mặt mỗi người trên tế đài đều như nhau, không ai khác ai, chỉ có biểu tình của Nhan Ân vương là bình tĩnh ảm đạm.
"Ngươi hối hận chưa? Tiêu mông."
hắn nhả ra lời giễu cợt bên môi, cười lạnh.
"Nếu như các ngươi không quấy rối tế điển, nói không chừng bây giờ hiến tế đã thành công, đã có thể cùng tắm ánh sáng mặt trời rực rỡ rồi! Dùng đám người già vô dụng đó để đổi lấy sự sống cho người dân toàn thành, không tốt hơn sao?"
Tiêu Mông mặt không thay đổi, dùng loại ngữ khí không quan tâm, chậm rãi nói:
"Ông nên cảm thấy may mắn."
"Cái gì?"
Tiêu Mông nói:
"Ông nên thấy may mắn vì có thanh niên đưa thành chủ đại nhân đi mất, nếu không, còn không biết là ai sẽ vùi thây trên núi Dạ thần nữa."
Nhan Ân biến sắc, hồi sau, dường như nhụt chí mà ngồi bệt xuống ghế, trên mặt hiện lên nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
"Bây giờ nói thì còn có ý nghĩa gì? Chúng ta sắp chết rồi! Tiêu mông, ngươi hiểu không? Chúng ta sắp chết rồi!"
"Quyền lợi cái gì, ai làm thành chủ đã không còn ý nghĩa nữa rồi!"
Nói xong, hắn ôm lấy mặt, không thể khống chế được nỗi sợ hãi khi đứng trước cái chết.
Bầu không khí bi thương và tuyệt vọng lan tràn trong đám đông, hệt như dịch bệnh, ngay cả đội vệ binh đang duy trì trật tự cũng lâm râm xôn xao bất an.
"Ầm ầm ầm---"
Tiếng đất bằng nổ vang như sấm sét dội thẳng vào tai mọi người, trong thời gian chớp mắt, đất trời rung chuyển, núi cao nghiêng ngả!
Mặt đất dưới chân phát ra âm thanh rên rỉ như không thể chống đỡ nổi sức nặng, cả tòa thành đều đang chấn động, vô vàn chim chóc hoảng sợ bay tán loạn khắp nơi, mọi người trên quảng trường bất lực, vừa hoảng vừa sợ mà nhìn lên trên trời------
Màn đêm đen kịt ấy dường như bị đôi tay khổng lồ vô hình tách ra bên!
Nháy mắt, ánh mặt trời rực rỡ chiếu thẳng xuống!
vầng thái dương màu đỏ vàng treo cao trên trời, tỏa ra ánh sáng lóa mắt chói chang, ánh sáng cao vạn trượng chiếu vào mắt khiến cho mọi người đã quen với bóng tối suýt thì không thể mở mắt lên nổi.
Sự ấm áp và uy thế không thể ngăn cản của ánh mặt trời như thủy triều mà xua tan tất cả sự sợ hãi cùng với rét lạnh.
Ánh sáng xuất hiện trở lại rồi!
Trên quảng trường, tất cả mọi người đều mừng đến phát khóc, ôm chặt lấy người thân của mình, hôn, chúc mừng thời khắc sống sót sau hoạn nạn.
Ngay cả lạnh lùng hà khắc như Tiêu Mông thì lúc này cũng không tự chủ được mà lộ ra nét mặt kích động.
Nhan Ân vương ngơ ngác ngẩn đầu, mắt bị ánh sáng gắt gao chiếu rọi đến không ngừng chảy nước mắt cũng không thể dời.
"Đó là gì..."
"Nhìn kìa! Có thứ gì đó rơi từ trên trời xuống!"
Trong ánh mặt trời đỏ vàng chói chang đó đột nhiên xuất hiện cái chấm đen nhỏ.
Tiếng người ồn ào ầm ĩ vang trời, mọi người cật lực trừng to mắt, muốn nhìn rõ xem đó là gì.
Chấm đen nhanh chóng phóng to trong ánh mắt mọi người, cuối cùng hóa thành mấy con đại bàng lượn vòng, có bóng người đang cưỡi trên lưng đại bàng đen, khoác dương quang vàng rực trên thân, lướt gió mà đến.
Ánh hào quang và mây bao quanh bên chân, giống như thiên thần hạ xuống trần thế.