Xây Dựng Vương Tọa

chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Theo yêu cầu của Trầm Khinh Trạch, Tiêu Mông nhanh chóng chọn ra một đội kỵ binh kiếm thuật tinh nhuệ từ đội vệ binh để làm đội bảo hộ cho chủ tế, hộ tống Trầm Khinh Trạch hồi thành.

Cỗ xe ngựa mà mọi người ngồi lúc đến đây vẫn còn mắc trong bãi cát, Kim Đại gọi người tới, lúc không dễ dàng gì mà kéo cái xe ra khỏi đó thì Trầm Khinh Trạch đã ngồi lên lưng ngựa với Nhan Túy, Kim Đại chỉ đành chui vào xe ngựa cùng với Lạc Tân, một người ôm lấy Áp Áp, một người ôm lấy a Bạch, hai người nhìn nhau không nói gì.

Nhan Túy và Trầm Khinh Trạch hai người cùng nhau cưỡi một ngựa chầm chậm dẫn đầu đội ngũ.

"Đúng là kỳ lạ, Liệt Hỏa ngày thường không bao giờ để người khác chạm vào hôm nay sao lại ngoan ngoãn đến vậy?"

Nhan Túy một tay nâng Khuất Thế thương, một tay giữ dây cương, cả người nhẹ nhàng lắc lư theo cước bộ không nhanh không chậm của Liệt Hỏa.

Trầm Khinh Trạch ngồi phía sau cậu, khuôn ngực như có như không dán vào tấm lưng Nhan Túy, hai tay không có chỗ để, chỉ đành để lên hai đùi.

Nghe thế, thanh niên lành lạnh nói:

"Thành chủ đại nhân đã biết thế mà còn cố ý mời tôi cùng cưỡi, phải chăng là muốn cười nhạo tôi?"

Nhan Túy nghiêng mặt đi, khoa trương thở dài ra vẻ tiếc nuối:

"Đương nhiên là không rồi, chỉ là cứ như vậy thì bổn thành chủ sẽ chẳng còn bao nhiêu cơ hội để làm "Anh hùng cứu mỹ nhân" rồi đúng không?"

Trầm Khinh Trạch hơi cao hơn Nhan Túy, lúc nói chuyện, bờ môi vừa vặn chạm vào sau tai của đối phương, y không thường cười, thế nhưng lúc này im lặng cong lên khóe miệng, nụ cười nhạt đến gần như không thấy được:

"Thành chủ đại nhân xác định không có nói ngược bốn chữ "Anh hùng cứu mỹ nhân" này chứ?"

Nhan Túy cong mắt, ngón tay niết lấy chuôi cầm roi ngựa:

"Tôi sẽ xem như anh đang dùng cách khác để khen tôi đẹp vậy thôi."

Trầm Khinh Trạch không trả lời, Nhan Túy chỉ cảm thấy được một hơi thở ấm áp phất qua, ngắn ngủi lướt qua trong chớp mắt.

Cậu không quay đầu, nhưng lại dùng một giọng điệu ung dung hỏi ngược lại:

"Anh đang cười à?"

Nếu không có câu hỏi này thì đến chính Trầm Khinh Trạch cũng không thể nhận ra được rằng đầu lông mày y giãn ra, khóe miệng khẽ nhếch, còn có một loại cảm xúc khoáng đạt lạ kỳ.

"Thành chủ đại nhân..."

"Hửm?"

Nhan Túy phát ra một âm thanh nhè nhẹ từ mũi:

"Đã bảo là gọi tên của tôi."

Trầm Khinh Trạch chậm rì rì mở miệng:

"Có thể gỡ sợi roi ngựa quanh eo tôi ra được không?"

Nhan Túy cố ý kéo kéo sợi roi ngựa trong tay, lộ ra một nụ cười đùa dai:

"Ấy da, bổn thành chủ là nghĩ cho sự an toàn của anh đấy, anh lần đầu cưỡi ngựa, nhỡ đâu ngã mất thì phải làm sao? Để người khác nhìn thấy còn cho là tôi muốn giết anh nữa..."

Mấy chữ cuối của Nhan Túy còn chưa nói hết thì một cánh tay đột ngột vòng từ bên sườn lên, khuỷu tay ôm chặt lấy thắt lưng nhỏ nhắn, ngón tay thì cầm lấy cương ngựa.

Theo động tác của Trầm Khinh Trạch, hai người dán chặt lên nhau, gần đến mức chẳng còn một khe hở nhỏ.

"Thế này thì cậu yên tâm rồi chứ."

Giọng nói trầm ấm của Trầm Khinh Trạch vang lên bên tai, quá gần nên hơi thở gần như chui vào trong.

Từ trước đến nay chưa có ai có can đảm nói chuyện với cậu qua cái khoảng cách gần đến như vậy, giọng nói từ tính như ngọc, vừa trầm vừa thấp, Nhan Túy không nhịn được mà rung nhẹ vành tai.

Cậu muốn quay đầu lại thì dư quang ánh mắt liếc thấy tua cờ màu vàng kim rũ xuống trên vai y đang đong đưa trái phải qua lại theo nhịp chạy của Liệt Hỏa.

Nhan Túy không tiếng động giật cổ tay, sợi roi ngựa nhỏ dài hệt như rất có sinh mệnh mà rụt về khỏi eo của Trầm Khinh Trạch.

"Không ngờ thành chủ đại nhân không những kỹ năng dùng thương cao tay mà còn biết sử dụng trường tiên nữa."

Trầm Khinh Trạch vốn muốn khen kỹ năng của đối phương một chút, thế nhưng đợi hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời, cuối cùng chỉ nghe thấy âm thanh nhắc nhở cứng nhắc của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu:

"Người chơi nhận được độ hảo cảm thần bí +"

Trầm Khinh Trạch: "..."

Cánh tay của y hơi cứng lại, dư quang trông thấy được tư thế đang dán lại với nhau của hai người, đột nhiên đỏ mặt.

Cũng may đối diện với y là một đầu tóc đen của Nhan Túy, ngoài bị một vài sợi tóc gãi lên mặt đến có hơi ngứa ra thì không có ai có thể chú ý đến y cả.

Lúc không có âm thanh nhắc nhở của hệ thống thì y còn có thể bình tĩnh, tâm lặng như nước, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy xung quanh toàn là hơi thở của Nhan Túy, đến nhịp cước chạy của Liệt Hỏa dường như cũng cực kỳ chậm chạp.

Khoảng cách từ thao trường tây thành về thành tựa như đột nhiên bị kéo dài ra.

Suốt dọc đường đi, Trầm Khinh Trạch thả hồn theo gió, Nhan Túy cũng trầm ngâm không nói gì, cho đến khi đoàn đội dừng tước cổng của phủ thành chủ, kỵ sĩ đi theo đợi mệnh lệnh của hai vị đại nhân, đến cả Kim Đại và Lạc Tân đi cuối đội cũng vội vàng từ trên xe ngựa chạy đến.

Hai người dường như mọc luôn cả rễ trên lưng Liệt Hỏa, bất động như núi.

Phải chịu đựng trọng lượng của cả hai người quá lâu, Liệt Hỏa có hơi mất kiên nhẫn, phát ra mấy tiếng phì phì trong mũi, đá đá chân, ngẩng cao cổ.

Thình lình bị lắc lư, Trầm Khinh Trạch bỗng dưng hoàn hồn, trọng tâm không vững, mất thăng bằng, vô thức chộp lấy------ bờ eo mảnh nhỏ của Nhan Túy đang ở gần mình nhất.

Xúc cảm dường như đã từng được cảm nhận qua.

"Hô------ Liệt Hỏa bình tĩnh nào!"

Nhan Túy kéo chặt dây cương, an ủi cơn cáu gắt của Liệt Hỏa, cười cười nhìn về phía Trầm Khinh Trạch:

"Cũng đã đến nơi rồi, còn không xuống ngựa? Không nỡ bỏ tôi ra à, hay là đang đợi bổn thành chủ ôm anh xuống?"

Trầm Khinh Trạch trầm mặc thu tay lại, cứng nhắc nói:

"Không dám làm phiền."

Nói rồi, hai tay chống lên yên ngựa, dùng sức một cái, khéo léo xoay người xuống ngựa.

Nhan Túy trông thấy y, nụ cười trên mặt cũng không giảm:

Mặt trời dần lên đến đỉnh đầu, Trầm Khinh Trạch đứng tại chỗ, bị ánh nắng mặt trời rực rỡ chíu rọi đến nhíu nhíu mi, y chầm chầm vươn một tay về phía Nhan Túy:

"Để cảm tạ, không bằng để tôi dìu thành chủ đại nhân xuống ngựa?"

Đáp trả lại y là âm thanh cười nhẹ trầm thấp của Nhan Túy, còn có lúc cái cán của sợi roi ngựa nhỏ dài xoẹt qua lòng bàn tay mang đến một chút ngứa ngáy nóng bỏng.

"Quên trả lời cho ngài biết, kỹ thuật dùng roi của tôi thực ra còn tốt hơn thương nữa, đừng quên món đồ chơi nhỏ này của tôi đấy..."

Lời nói cuối cùng của Nhan Túy tản ra trong gió, lúc ánh mắt của Trầm Khinh Trạch từ lòng bàn tay trống không chuyển dời đi thì đối phương đã hệt như một trận gió lớn, cả người lẫn ngựa đều biến mất sau cổng phủ thành chủ, đi thẳng ra sau hậu viện.

"Chiếp chiếp!" - Áp Áp vùng thoát khỏi tay của Kim Đại, đung đưa hai cái cánh nhỏ màu vàng nhạt, cong mông lên, phành phạch bay vào trong lòng của Trầm Khinh Trạch.

"Chiếp chiếp! Chiếp chiếp!" - Mama số hai chạy rồi! Chạy rồi kìa!

Trầm Khinh Trạch cúi đầu, một người một chim mắt to trừng mắt nhỏ một khắc, y liền nhớ đến con vịt bị gãy mất đầu kia, nhất thời đau đầu.

Trầm Khinh Trạch gập ngón tay lại, cốc lên đầu Áp Áp, đều tại mày nhiều chuyện!

Áp Áp: "???"

※ ※ ※

Dinh thự của tử tước Bác Á nằm gần đường lớn Thần Hi trong nội thành, cả khu này đều là nơi ở của nhóm quý tộc to nhỏ.

Phố phường sớm tối đều có người quét tước đến không nhiễm được một hạt bụi, xe ngựa lưu thông không ngớt trên con đường lớn, một khu biệt thự với vườn hoa nhỏ nằm biệt lập, xen lẫn với nhau, màu xanh của thực vật trải rộng, bức tường dày nặng phân cách trong thành và ngoại thành thành hai thế giới.

Giờ ngọ, tử tước Bác Á mời mấy quý tộc nhỏ đến phủ làm một buổi tụ tập nhỏ.

Tôi tớ rót đầy rượu ngon, trên bàn ăn là thịt dê tươi non, tuy rằng thiếu nguyên liệu để điều vị nhưng thắng ở việc chất thịt tươi ngon, nguyên nước nguyên vị.

Bốn chén rượu lanh lảnh chạm vào nhau, mấy người nâng chén rượu vây quanh tử tước Bác Á, đầy mặt tươi cười.

"Vẫn là tử tước đại nhân lợi hại, không ra tay thì thôi, đã xuất hiện là dọn dẹp cho chủ tế mới đến đó sợ mất mật!"

Một tiểu quý tộc không có tước vị nịnh nọt nói.

"Hahaha! Còn cho rằng hắn lợi hại lắm, nếu hắn cứ ngoan ngoãn ngồi trên ghế mà trông chừng phần thưởng từ cái lần diệt trừ dạ thần đó thì tôi tôn hắn một tiếng các hạ, cúng cho hắn, thế nhưng chẳng ngờ rằng hắn lại quá tham lam!"

Lập tức có người phụ họa:

"Quặng mỏ, cửa tiệm, đất ruộng, vị chủ tế đại nhân này bao tử không đáy, cái gì cũng muốn nắm trong tay, lúc trước, việc cho các tá điền trong đội sản xuất và xây dựng được nộp thuế thu mười nộp bốn, chúng ta cũng đã nhịn rồi, bây giờ còn muốn vươn tay vào túi của chúng ta để cướp tiền cướp người?"

"Đúng vậy! Chủ tế đại nhân quá quá phận rồi, nên giáo huấn cho hắn ta một lần rồi đấy! Để cho tên thợ rèn này xem thử rằng đến cuối cùng thì ai mới là người làm thủ của thành Uyên Lưu!"

Tử tước Bác Á cười lạnh một tiếng, ngón tay xoa lên nếp nhăn trên má:

" Nhan Ân vương bị thành chủ dọa sợ, thế nhưng cũng bấm bụng chịu đựng. Nhưng mà cũng chẳng sao, chút chuyện nhỏ này, ta ra mặt rồi thì cũng thế thôi."

Phu nhân của tử tước Bác Á cắt xuống cho chồng mình một miếng thịt dê, đưa bến bên miệng hắn, cười dịu dàng:

"Tôi nghe nói xưởng rèn ngoại thành đó dần dần đã chẳng còn bao nhiêu người đến nữa rồi, trước cửa tiệm của bọn họ cũng có dán thông cáo tuyển người làm, cứ tiếp diễn như thế này thì cho dù không ngừng sản xuất thì cũng rất khó để duy trì."

Đúng lúc này, đột nhiên có một âm thanh không hợp thời điểm vang lên, cắt ngang tiếng cười nói của nhóm người bọn họ.

Tử tước Bác Á lạnh mặt:

"Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

Quản gia vội vàng chạy vào, cúi đầu, không dám nói lớn quá:

" Tử tước đại nhân, ngoài cửa có một đội kỵ sĩ vệ binh đang chặn trước cửa phủ của chúng ta, không cho ai ra vào..."

"Người của đội vệ binh? Tiêu Mông điên rồi à?"

Tử tước Bác Á cảm thấy hoang đường, mấy tiểu quý tộc khác thì nhìn nhau, dường như cho là mình nghe lầm rồi.

Quản gia nơm nớp lo sợ, lau mồ hôi, ấp úng nói:

"Không phải đội trưởng Tiêu Mông, bọn họ là hộ vệ của chủ tế đại nhân."

Tử tước Bác Á sửng sốt, rồi lại haha cười lớn:

"Hóa ra là chủ tế đại nhân ngồi không yên, mượn tên tuổi của đội vệ binh phái người đến để diễu võ dương oai à?"

Đám tiểu quý tộc thì lại không lạc quan bằng hắn, ánh mắt trốn tránh, có hơi bất an:

"Chủ tế đại nhân biết chuyện thợ công là do chúng ta đứng sau rồi ư? Vậy hắn có tìm đến chúng ta để gây rối không?"

"Không cần phải sợ."

Tử tước Bác Á xoay chén rượu, một ngụm uống hết, mùi vị cay nồng xộc lên khiến hắn có hơi cay mũi:

"Chúng ta đã làm gì à?"

Hắn híp mắt cười nói:

"Chúng ta không giết người cũng không phóng hỏa, càng không cầm tù mấy thợ công đó, bọn chúng đều tình nguyện cả, chúng không muốn đến xưởng rèn của chủ tế, chỉ muốn làm nô bộc cho chúng ta, chẳng lẽ không được sao? Chẳng lẽ chuyện này phạm vào pháp luật của thành Uyên Lưu sao? Có tên thợ công ngu xuẩn nào dám ra đây đối chất với ta?"

Tử tước Bác Á đứng lên, cố ý hướng về phía cửa lớn hoa viên:

"Có bãn lĩnh thì đội vệ binh xông vào đây mà bắt ta này! Ta là quý tộc đấy! Chư hầu công huân! Chủ tế đại nhân ỷ vào địa vị tôn quý là có thể tùy tiện ức hiếp quý tộc bọn ta sao!"

Bị hắn nói như vậy, mấy tiểu quý tộc đột nhiên có được chỗ chống lưng, cũng dần dần thẳng eo mà cứng rắn lại.

"Không sai, cho dù là chủ tế thì cũng không thể tùy tiện động thủ với chúng ta được!"

Ngoài cửa lớn phủ đệ tử tước Bác Á.

Hai cánh cửa đen bằng gỗ lớn đóng chặt, Trầm Khinh Trạch yên lặng ngồi trong xe ngựa, tay lật xem một quyển sách, quan tài thuế Lạc Tân ngồi đối diện y, chốc chốc lại lấy khăn lau mồ hôi trên trán.

Hai hàng kỵ sĩ tùy tùng vây kín lấy con đường lớn trước cửa.

" Tử tước đại nhân! Người có bãn lĩnh nấp sau lưng làm chuyện xấu thì có bãn lĩnh mở cửa ra nào! Chủ tế đại nhân giá lâm còn không ra mặt ngênh đón!"

Hồi sau, bên cửa phía trong có một âm thanh thấp thỏm trả lời:

"Không biết chủ tế đại nhân đến đây là vì chuyện gì?"

"Mở cửa! Kiểm tra đồng hồ nước!"

Tuy Kim Đại cũng không biết đồng hồ nước là cái gì, nhưng mà kệ nó chứ!

Lời của chủ tế đại nhân chính là chân lý, chính là phương hướng để mình tiến lên!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio