Đương lúc Trầm Khinh Trạch ngứa ngáy không nhịn được mà muốn thử liền kỹ năng mới thì cuối cùng, sự trầm mặc rất lâu cùng với ánh mắt suy sụp của Nhan Túy mới khiến y nhớ đến câu hỏi lúc nãy.
Trầm Khinh Trạch ho nhẹ một tiếng, chầm chậm mở miệng:
"Cậu nhìn tôi giống loại người ham phú phụ bần lắm à?"
Nhan Túy thoắt cái nâng tầm mắt, kỹ lưỡng nhìn y:
"Chẳng phải anh rất thích tiền sao? Còn keo kiệt nữa. So với mấy thành lớn khác như thành Minh Châu thì thành của chúng tôi thực sự là đang sa cơ thất thế lắm."
Lời nói tuy có cay độc nhưng hàng lông mày nhíu chặt lại từ từ dãn ra.
Đó là vì cậu không thể tưởng tượng được niềm vui khi được làm người có tiền trong hệ thống đó! Trầm Khinh Trạch giật khóe mắt, chán nản nói:
"Yên tâm đi, tôi đã cột chặt sinh mệnh của mình với thành Uyên Lưu lại rồi, muốn bỏ cũng không bỏ được."
Nhan Túy lộ vẻ nghi hoặc: "Hả?"
Trầm Khinh Trạch không thể giải thích nhiều, chỉ nghiêm mặt nói:
"Tóm lại, tôi quyết định ở lại đây, giúp thành Uyên Lưu phát triển thành hình, xây dựng nó thành một tòa thành trì bất diệt. Sau này sẽ không có ai dám cười nhạo và bắt nạt chúng ta nữa!"
Khóe miệng Trầm Khinh Trạch cử động, im lặng nhìn y, hồi sau mới lên tiếng.
Qua cửa sổ, lửa trại trong doanh chiếu vào trong một ít. Trong ánh lửa nhảy múa duy chỉ có đôi mắt màu hổ phách đó là từ từ nhiễm lên một màu sắc sinh động.
Trầm Khinh Trạch có hơi chột dạ đối với những lời nói hùng hồn mà mình tự nhủ trong lòng, thế nhưng đột nhiên, y thình lình lại nghe thấy âm thanh hệ thống vang lên lần nữa:
"Người chơi nhận được độ hảo cảm thần bí +"
Bị đôi mắt xinh đẹp như vì sao của đối phương nhìn chằm chằm, Trầm Khinh Trạch đột nhiên cảm thấy không gian trong xe ngựa quá nhỏ, nhỏ đến mức sau lưng đã dựa lên vách xe, không có chỗ có thể trốn.
Lò sưởi nhỏ trong tay hình như cũng nóng sắp bỏng luôn, nếu không thì sao lại khiến cho lòng bàn tay y ra nhiều mồ hôi đến vậy?
Trầm Khinh Trạch bảo trì sắc mặt cao ngạo lạnh lùng trên gương mặt đó rất tốt, căn bản người bên cạnh không nhìn ra được sóng to gió lớn trong lòng y.
Nhan Túy lại tựa như cuộc đối thoại đó vốn dĩ chưa từng diễn ra, vỗ vỗ tấm đệm mà tự nhiên nằm xuống, lười nhác ngáp một cái, bộ dáng chuẩn bị đi ngủ:
"Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn phải đi nữa. Nếu thuận lợi thì còn đến bảy, tám ngày nữa mới có thể đến thành Minh Châu."
Áp Áp từ trong lòng cậu mà bò về trong tay Trầm Khinh Trạch, cọ cọ một lát rồi cũng tìm được một góc độ thích hợp mà ngủ mất.
Trầm Khinh Trạch không yên lòng mà vuốt ve cơ thể tròn tròn của Áp Áp, luôn cảm thấy thằng nhóc này dường như hơi béo lên một tí.
Lúc nhấc mắt lên thì Nhan Túy đã thở nhẹ, hơi thở kéo dài, dường như đã rơi vào giấc ngủ.
Hầu kết Trầm Khinh Trạch cử động. Cuối cùng y nhịn không được mà đánh giá nam nhân đang ngủ say kia.
Trầm Khinh Trạch: "..."
Chết tiệt!
Đúng lúc này, Nhan Túy lại chậm rãi mở to đôi mắt màu hổ phách:
"Anh không ngủ, cứ ngồi nhìn tôi suốt làm gì?"
Trầm Khinh Trạch nhắm mắt, ung dung nói:
"...Đâu có, tôi đang tự vấn nhân sinh."
Nhan Túy: "..."
※ ※ ※
Lúc đoàn xe của Trầm Khinh Trạch đến được thành Minh Châu thì trời vừa đổ một cơn mưa mùa thu, mấy tầng mây âm u dần tản ra, ánh mặt trời chiếu xuống ngôi thành phồn hoa, từ xa trông lại hệt như một ngọn núi tuyệt đẹp lóe ra sắc vàng.
Nhân khẩu của đại lục càng về phía bắc thì càng thưa thớt. Thành Minh Châu là một trong những ngôi thành lớn nhất, nhân khẩu trong thành gấp mười lần so với thành Uyên Lưu, tường thành dường như cũng cao gấp đôi.
Hàng hóa được chuyển đến từ phía đông, tây, nam hầu hết đều tập trung tại nơi này. Trung chuyển, buôn bán, ngay cả thương nghiệp lớn của liên minh phía nam là thương hội Bích Không của các đế quốc cũng có chi nhánh tại thành Minh Châu.
Trên đường đi của đội xe Trầm Khinh Trạch, con đường lớn rộng rãi ngựa xe như nước, người đến người đi, cửa hàng san sát hai bên đường càng náo nhiệt lạ thường hơn.
Nếu thành Uyên Lưu là một tòa thành nhỏ tuyến thì thành Minh Châu chính là thành phố cấp huyện rồi.
Song ngay lập tức, Trầm Khinh Trạch đã quan sát thấy được mấy con đường ngõ phố bẩn thiểu hỗn loạn phía sau, người ăn xin quần áo tả tơi lén lút, mấy đứa nhỏ và vật nuôi phóng uế trên đường lớn, mấy tên móc túi luồn lách trong dòng người dày đặc.
Thậm chí còn có mấy người truyền giáo kỳ lạ. Nô lệ bị quý tộc xích lại bằng xích sắt, bắt phải quỳ gối mà đi, và còn có ẩu đả, vết máu có thể thấy được ở khắp nơi.
Vệ đội đi tuần tra mà chỉ thỉnh thoảng mới thấy thì vô cùng kỹ lưỡng mà chấp hành mấy cái mệnh lệnh tìm chó tìm mèo cho quý tộc, còn đối với dân nghèo ven đường thì lại không nghe không hỏi, nhiều nhất là thấy người chết rồi thì gọi người đến để đưa thi thể đi, tránh mùi thối bốc lên làm ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố.
Cái thành phố xa hoa và hào nhoáng này cũng là một nơi mà đâu đâu cũng tiềm ẩn tội ác.
Lần chuyển hàng này, Trầm Khinh Trạch không mặc bộ áo bào đế sư huênh hoang đó mà đổi sang trang phục bình thường, xe ngựa cũng là loại phổ thông không bắt mắt.
Kim Đại trong thành Uyên Lưu cũng miễn cưỡng còn tính là ăn mặc có sĩ diện, thế nhưng vào thành Minh Châu rồi thì lập tức trở thành đại danh từ của chữ kẻ quê mùa, lúc hỏi đường rặc khẩu âm của người nhà quê, liên tục bị mấy người liền đảo trắng mắt, khiến cho y nghẹn một bụng lửa giận.
Nhan Túy đưa bọn họ tìm đến một cửa tiệm đồ nông. Diện tích tiệm không lớn, chủ yếu bán đồ nông sản. Tiệm nằm trên một con đường khuất mắt gần chợ.
Ông chủ tiệm là một gã cường tráng tầm năm mươi tuổi, vừa nhìn thấy bọn họ liền chạy ra tiếp đón, tháo mũ cúi người với Nhan Túy.
"Thành chủ đại nhân, sao ngài lại đích thân tới đây?"
Dáng người gã cao lớn, tay đầy vết chai. Lúc hỏi giọng nói trầm thấp, dắt họ ra sau hậu viện.
Trầm Khinh Trạch lệnh cho Kim Đại bảo đội xe chuyển hàng vào cái sân nhỏ chật hẹp phía sau, còn mình thì đi theo Nhan Túy vào gian phòng tại hậu viện.
Ông chủ tiệm nghi hoặc nhìn về hướng của Trầm Khinh Trạch:
"Vị này là...?"
Nhan Túy cười:
"Y là tân chủ tế vừa nhậm chức không lâu trước đó, Trầm Khinh Trạch. Khinh Trạch, đây là chi nhánh tại đây của thành Uyên Lưu chúng ta. Đây là Đằng Nhị, y từng là người của đội vệ binh, là đường huynh của Đằng Trường Thanh, trong nhà đứng thứ hai. Tin tình báo lớn nhỏ trong thành Uyên Lưu đều được Đằng Nhị truyền về cả."
...đột nhiên được gọi tên kiểu này đúng là không quen.
Trầm Khinh Trạch giật giật mũi, vươn tay đỡ lấy Đằng Nhị đang nơm nớp lo sợ hành đại lễ, gật gật đầu mất tự nhiên.
Đằng Nhị kính cẩn cúi người hành lễ với y. Biết được lý do hai người đến đây, hắn lập tức cho người đem đến một tấm bản đồ địa hình của thành Minh Châu, một bên chỉ vào vùng trung tâm nội thành trên tấm bản đồ, một bên báo cáo lại tin tức có liên quan:
"Nội thành Minh Châu căn bản là nơi ở của chủ thành và các đại quý tộc khác. Nghe nói tòa thành này từng là đất phong hầu phía tây của vị đại quý tộc nào đó thuộc thương hội Bích Không của các đế quốc. Thành chủ thuộc tộc Mạc Đề, hiện giờ tuổi đã cao, dưới trướng còn có hai con trai và vài người con gái."
"Con trưởng là Đế Á, cơ thể ốm yếu từ nhỏ, nghe nói là một mỹ nhân bệnh tật tóc vàng mắt xanh, y là người thừa kế đầu tự."
"Con thứ là Lạc Đặc, thanh niên cường tráng, luôn không phục người anh với cơ thể yếu đuối này, muốn được chiếm lấy vị trí thừa tự."
"Hai người cùng cha khác mẹ, chuyện họ tranh đấu lẫn nhau đã là bí mật được công khai trong thành Minh Châu."
“Trong thành Minh Châu, tiệm binh khí có thể mua được số hàng hóa này tổng cộng có ba nhà, nhà nào cũng có chỗ dựa sau lưng cả."
"Nghe nói lão thành chủ rất thích khoe khoang sức mạnh, đam mê thu thập thần binh lợi khí, thế nên người con thứ mới thường xuyên thu thập binh khí để dâng lên cho y. Lạc Đặc nuôi dưỡng rất nhiều nô bộc thủ công có tiếng, chuyên thay y chế tạo vũ khí để chiếm được niềm vui của lão thành chủ."
Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy nhìn nhau, hỏi:
"Lão đại và lão nhị mỗi bên một nhà, còn một nhà nữa...để tôi đoán thử xem. Nghe nói thương minh Bích Không ở phía nam lần này mở một chi nhánh ở đây. Nhà thứ ba là bọn họ phải không?"
Đằng Nhị cười cười:
"Đúng là như thế. Chi nhánh của thương minh Bích Không mở một gian thi đấu quy mô lớn trong thành Minh Châu, còn có khu bán đấu giá bảo vật, mở cửa hằng ngày. Khu đấu giá đó cái gì cũng bán cả, thậm chí còn có thể nhìn thấy được nô lệ tộc thú nhân hiếm có."
"Nguồn tài nguyên xung quanh thành Minh Châu từ lúc khai phá thời đại đã ngày càng thiếu thốn, thế nhưng nơi này buôn bán phát đạt, quân đội người mạnh ngựa khỏe nên nghiễm nhiên trở thành cường hào một phương tại nơi đất bắc này. Ngay cả mấy tộc nhân thú tàn bạo kia cũng không dám tùy tiện gây hấn."
Nói đến đây, Đằng Nhị có chút cảm thán:
"Nếu như thành Uyên Lưu chúng ta mạnh được một nửa, à không, một phần ba thôi cũng sẽ không phải thời khắc nơm nớp lo sợ bị nô thú uy hiếp rồi..."
Trầm Khinh Trạch hỏi:
"Lúc nãy anh nói là nô lệ tộc thú nhân sao? Nơi này vẫn còn buôn bán nô lệ à?"
Đằng Nhị khó hiểu mà nhìn y:
"Đúng vậy, những thú nô đó thường xuyên bắt con người chúng ta để làm nô lệ thì con người cũng tự nhiên sẽ báo thù. Có vài bộ tộc nhân thú thực lực nhỏ yếu lại sinh sống ở một vài nơi nhất định. Một trong số những nguồn tài thuế lớn của thành Minh Châu là bắt nguồn từ việc buôn bán nô lệ. Rất nhiều nô lệ từ khắp các nơi trên đại lục đều là được bán ra từ đây."
Trầm Khinh Trạch không có hứng thú với việc buôn bán nô lệ, song việc loài người và chủng loại nhân thú đối địch nhau, đánh nhau đẫm máu gì đó với nhau thì cũng chẳng có gì lạ. Thế nhưng chuyện này sẽ tiết kiệm được phiền phức khi y muốn tìm thợ công đây.
"Thế, có nô lệ biết làm thủ công không?"
※ ※ ※
Thành Minh Châu có hai chợ lớn là đông và tây. Chợ nô lệ thì tập trung ở phía tây.
Chiều ngày hôm đó, Đằng Nhị dẫn Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy đến chợ nô lệ trước.
Nhan Túy cột mình vào một cái áo trùm màu nâu sẫm, che đi dung mạo khiến người ta chú ý. Cũng may là tại chợ nô lệ cũng có rất nhiều kẻ có vẻ ngoài kỳ lạ nên chẳng ai thèm chú ý đến cậu.
Trên đường đi đến, bên tai Trầm Khinh Trạch đều là âm thanh chủ nô thét mắng và tiếng khóc lóc của nô lệ.
Tại đây, nô lệ được nhiều người mua nhất có nô lệ Côn Lôn cao lớn khỏe mạnh, thích hợp để làm tôi tớ đả thủ. Có nô lệ nữ yêu tinh xinh đẹp nổi tiếng, còn có thú nhân địa tinh giỏi việc thủ công kỹ nghệ và rèn đúc.
"Chào mừng quý khách ghé thăm! Mọi người muốn chọn loại nô lệ nào? Chỗ của tôi loại nào cũng có."
Ba người Trầm Khinh Trạch tìm đến một tiệm nô lệ có diện tích mặt tiền khá rộng. Ngay tức khắc, chủ tiệm híp mắt ra chào đón, xoa tay chào hỏi mọi người, vội vàng không ngừng bắt đầu nghiệp vụ chào mời.
Đằng Nhị đánh giá xung quanh, nói:
"Nhân thú địa tinh. Ông chủ của chúng tôi muốn hàng loại tốt nhất."
"Được được, các vị đi theo tôi!"
Ông chủ dẫn ba người đi đến nơi giam giữ nhân thú địa tinh, mùi tanh hôi đập vào mặt khiến cho Trầm Khinh Trạch nhíu mày.
Là chủ nô thì đương nhiên chẳng cần đối đãi tử tế gì với nô lệ, một hàng những cái lồng sắt hệt như địa lao dùng để giam nhốt một nhóm nhân thú địa tinh lớn, rơm rạ thưa thớt được lót trên nền đá lạnh lẽo để làm chỗ nằm. Mỗi lồng sắt chỉ có một máng đựng nước và thức ăn nhỏ hẹp.
Nhóm nô lệ tranh nhau chút thức ăn này, kẻ không giành được thì chỉ có đói đến thoi thóp.
Sự xuất hiện của Trầm Khinh Trạch khiến đôi mắt dường như đã chết của bọn họ có chút thay đổi, có sự chờ mong dạt dào, có sợ hãi co quắp, cũng có sự thù hận ngập tràn trong ánh mắt, hận không thể nhào đến mà cắn chết hết loài người độc ác.
Dáng người của nhân thú địa tinh không khác lắm so với con người, chỉ là hơi thấp, trông qua có hơi thấp bé.. Bọn họ có tai nhọn và màu da hơi có màu xanh lá, ôm lấy nhau trong lồng để sưởi ấm cho nhau.
Chỉ có một nhân thú là Trầm Khinh Trạch chú ý đến, là người được giam giữ một mình. Dáng người hắn không giống với những nhân thú địa tinh khác lắm. Người cao, không tính là thấp, ngoài vành tai nhọn ra thì cũng rất giống con người.
Trầm Khinh Trạch yên lặng đánh giá hắn:
"Thiếu tộc trưởng của tộc nhân thú địa tinh bị lưu đày, am hiểu các kỹ năng sống như khắc gỗ, thủ công, rèn đúc..., thuộc tính cao nhất: lực công kích , trước mắt đang trong trạng thái suy yếu do trúng độc."
Vậy mà lại tra xét được thành công!
Trầm Khinh Trạch có hơi bất ngờ với thân phận của đối phương.
Chủ tiệm ghét bỏ nhìn hắn:
"Xin ngài cẩn thận, tên này có đồng thời dòng máu của thú nhân địa tinh và con người, cực kỳ hung tàn và giảo quyệt. Hắn đã từng đả thương mấy vị chủ nhân, lại bị đưa trả trở lại, ôi. Nếu ngài muốn mua thì tôi sẽ giảm giá cho ngài."
Tóc tai mặt mũi hắn rối bù bẩn thiểu, không nhìn rõ được dung mạo, duy nhất đôi mắt bướng bình kiêu ngạo như sói mà nhìn chằm chằm Trầm Khinh Trạch. Hắn vươn đầu lưỡi liếm lên đôi môi khô khốc làm lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn tựa như có thể cắn đứt cổ của con người vào bất cứ lúc nào.
Thấy Trầm Khinh Trạch cứ nhìn tên nô lệ này đờ ra, Nhan Túy có hơi không vui nhíu nhíu mày:
"Tên này quá nguy hiểm, anh không định chọn hắn đấy chứ?"
Trầm Khinh Trạch khẽ gật đầu:
"Tôi muốn mua hắn."
Ông chủ tiệm còn chưa kịp mừng thì đột nhiên có người đi vào từ cửa, được mấy người hầu vây quanh. Ông chủ tiệm nhìn thấy hắn liền vứt luôn bọn người Trầm Khinh Trạch, đi đến gật đầu khom lưng:
"Đại quan gia, lại đến thu mua nô lệ địa tinh thay thiếu thành chủ ạ? Sao ngài lại đích thân đến thế này?"
"Ồi, chứ còn gì nữa?"gười nọ lắc đầu thở dài, trực tiếp không quan tâm đến mấy người Trầm Khinh Trạch đang còn sống đứng sờ sờ. Giọng nói ra lệnh.
"Ta mua hết toàn bộ những nô lệ địa tinh ở đây, nhanh chóng đưa đến phủ đừng chậm trễ, hiểu chưa?"
Đằng Nhị ho khụ mạnh một tiếng:
"Đợi đã, kẻ này thì không thể giao cho ngài được. Ông chủ của chúng tôi muốn mua hắn trước."
Đại quản gia liếc hắn một cái, thấy ba người quần áo thông thường lại lạ mặt, hắn mới lạnh lùng mỉm cười:
"Ngươi là cái thứ gì? Một đám khẩu âm quê mùa mà cũng xứng nói chuyện với ta?"