"A."
Nhan Túy a một tiếng, bàn tay chuẩn bị chộp lấy yết hầu của đối phương kia đổi thành nhẹ nhàng mà vuốt ve lấy cổ Trầm Khinh Trạch, chầm chậm mò lên gò má, ngón tay vuốt sang bên làm phấn trên mặt rơi xuống lả tả.
Nhan Túy hơi nghiêng đầu, dùng đuôi mắt chứa đầy lãnh ý mà khiêu khích:
"Ta có háo sắc hay không thì liên quan gì đến ngươi?"
Ánh mắt Lan Tư trầm xuống, tay cầm dao găm muốn động thủ, nào ngờ đoạn đao lại giống như mọc rễ không thể động đậy. Lan Tư sững người, ánh mắt lướt qua vai Nhan Túy lại thấy Trầm Khinh Trạch hai ngón tay đang kẹp lấy đầu dao.
"Bỏ xuống."
Mệnh lệnh của Trầm Khinh Trạch lạnh lùng, âm trầm mà ngắn gọn, chứng tỏ y đang không kiên nhẫn.
Lan Tư giật giật khóe môi, tuy rằng nghi hoặc thế nhưng vẫn miễn cưỡng nghe theo sự phân phó của y.
Nhan Túy nhếch mép lộ ra nụ cười chiến thắng, thế nhưng ngay sau đó lại nghe thấy Trầm Khinh Trạch nói:
"Còn tay của cậu nữa."
Nhan Túy từ mũi phát ra tiếng hừ bất mãn, lại đội nón lên. Sau khi cùng hai người dán sát vào góc tường để nấp thì mới hỏi nhỏ:
"Sao hai người lại ở đây? Đi làm ăn buôn bán sao lại mặc đồ nữ luôn rồi?"
Trầm Khinh Trạch dùng dư quang ánh mắt trừng cậu:
"Tôi còn phải hỏi cậu đây. Không phải cậu nói là đi truy xét chuyện buôn lậu khoáng sản sao?"
Con ngươi y chầm chậm chuyển động, tựa như nghĩ đến chuyện gì đó. Không đợi cho Nhan Túy trả lời, y lại hỏi:
"Lẽ nào là bán cho công xưởng rèn này của Lạc Đặc?"
Nhan Túy gật gù:
"Coi như anh không ngốc."
"Một mình cậu tới đây?"
Nhan Túy thấp giọng nói:
"Quân chi viện bên ngoài. Người của chúng ta ở đây không nhiều nên tôi mới phải tự mình tiến vào tìm trước."
Trầm Khinh Trạch:
"Tìm gì?"
"Một quyển sổ sách, một bản danh sách. Căn cứ theo hai thứ này là có thể tìm hiểu được gốc rễ để nhỏ tận gốc mạng lưới này."
Nhan Túy ghé vào bên tai y, dùng âm lượng mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy được nói:
"Tôi đoán có lẽ là đang nằm trong tay tên quản sự Phúc Thản ấy."
Trầm Khinh Trạch nhẹ nhàng gật đầu biểu hiện đã hiểu. Nhan Túy cười cười nhìn bầu ngực căng đầy của y:
"Thế anh thì sao? Ăn mặc như này...hử?"
Gân xanh trên trán Trầm Khinh Trạch nhảy thình thịch:
"Bây giờ không phải là lúc nói mấy chuyện này. Tôi phải đi cứu một nô lệ, chúng tôi còn phải chia nhau ra hành động. Cậu đi đến chỗ của Phúc Thản đó lấy đồ mà cậu cần, tôi đi cứu người. Tôi sẽ cố gây ra náo động để yểm trợ cho cậu. Lúc cần rút lui thì tôi cần người của cậu chi viện."
Thời gian cấp bách phải giành giật từng giây, trong lòng Nhan Túy biết bây giờ không phải lúc để tán gẫu. Trao đổi tin tức với đối phương xong, cậu dặn dò một câu:
"Anh đợi ở đây trước."
Nhan Túy kéo trùm đầu lên, linh hoạt xoay người bám lên bước tường thấp bên trên, hệt như con thằn lằn, biến mất tại một góc khác.
Trầm Khinh Trạch nghiêng tai nghe ngóng một lát, đột nhiên đầu bên kia vang lên một trận âm thanh huyên náo.
"Cháy rồi! Mau đến dập lửa!"
"Bên đó hình như có bóng người! Có người phóng hỏa!"
Thừa dịp đám người đang hỗn loạn, Trầm Khinh Trạch lập tức đưa theo Lan Tư giả làm hai thị nữ bình thường mà thâm nhập vào đám đông.
Y nhấc váy chạy bước nhỏ đến trước cửa phòng nhốt nô lệ, lớn tiếng hô hoán dập lửa và bắt người. Mấy thị vệ đứng trước cửa không rõ đã xảy ra chuyện gì, vừa nghe dập lửa thì bất giác chạy theo hướng mà y đã chỉ.
Phòng nhốt nô lệ cũng hệt như nhà giam, trên vách tường treo đầy dụng cụ tra tấn dùng để trừng phạt những nô lệ không nghe lời.
Đa số các nô lệ gần như không có năng lực phản kháng, mỗi ngày lại không được ăn no, quản sự Phúc Thản căn bản cũng chẳng hề quan tâm đến chuyện họ bỏ chạy hay là có người sẽ vì mấy tên nô lệ không đáng giá được bao nhiêu phân tiền này mà đến để cứu người. Nơi nhốt bọn họ cũng chẳng phải là nhà giam bằng sắt mà phần lớn đều là cọc gỗ.
Càng gần với đệ đệ thì cảm ứng tâm linh của Lan Tư càng rõ rệt. Trầm Khinh Trạch lấy xuống hai ngọn đuốc từ trên tường, đi theo hướng mà Lan Tư chỉ, cuối cùng cũng đi đến cuối hành lang, tìm thấy được thợ đóng thuyền Ai Nhĩ Tư.
Sống cuộc sống của nô lệ quá lâu nên Ai Nhĩ Tư gầy trơ xương, tóc tai rối loạn xõa xuống vai, lộ ra hai cánh tay và hai chân với vô số vết thương bị roi đánh. Chỉ có đôi mắt là thuận theo sự hiện diện của huynh đệ mà được điểm sáng lên ánh lửa hừng hực tràn đầy hy vọng.
Cũng giống như Lan Tư, dáng người của hắn cao hơn người địa tinh bình thường nhiều, ước chừng khoảng m, m, đã sắp gần bằng loài người ở tuổi trưởng thành, chỉ là quá ốm, trông qua còn chẳng to hơn cây trúc là bao.
Cho đến khi huynh đệ hai người nắm chặt lấy tay nhau, nước mắt rơi lã chã, tuôn xuống gò má bám đầy bụi đất. Dòng nước mắt uốn lượn trông hệt như hai vệt nẻ khó coi.
Trầm Khinh Trạch theo thói quen mà tra xét một cái:
" Ai Nhĩ Tư, thiếu tộc trưởng của tộc nhân thú địa tinh bị lưu đày. Sở trường chế tác đồ gỗ, đặc biệt là am hiểu về đóng tàu. Thuộc tính ưu thế: ngộ tính , giá trị mị lực , trạng thái trước mắt: suy yếu."
Ngộ tính của thằng nhóc này vậy mà còn cao hơn cả mình nữa á?!
Trầm Khinh Trạch không nói hai lời, dùng con dao găm chém sắt như chém bùn đó mà nhẹ nhàng chém vỡ khóa lồng giam, xiềng xích rỉ sét leng keng đứt gãy.
Mấy nô lệ khác nghe thấy âm thanh vang lên giống như nhanh chóng bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, từ trong lồng giam vươn tay ra van cầu Trầm Khinh Trạch cứu lấy bọn họ.
Vốn Trầm Khinh Trạch cũng đang muốn tạo nên tình cảnh hỗn loạn để tiện lợi rút lui nên ngay tức khắc, cứ như cũ mà chém đứt hết thảy khóa nhốt các nô lệ.
Nhóm nô lệ như được đại xá, hy vọng được sống điều khiển bọn họ, bọn họ tựa như một dòng nước lũ đáng sợ mà điên cuồng xông ra ngoài, không quan tâm đến việc ngoài cửa kia có cái gì đang đợi họ, những ngày tháng sống cũng không bằng chết này, chẳng thể sống thêm một ngày nào nữa!
Lan Tư dìu em trai ra ngoài, Ai Nhĩ Tư biết hiện tại không phải lúc để khóc, cũng không phải lúc để hỏi. Hắn dùng mu bàn tay bẩn thỉu gạt đi nước mắt, cầm lấy cây đuốc mà Trầm Khinh Trạch giao qua vứt vào trong đệm rơm rạ trải trong nhà giam!
Thời tiết hiện tại vốn hanh khô, chớp mắt, ngọn lửa đã nuốt sống mớ rơm rạ khô rồi lan ra khắp nơi trong căn phòng dùng để nhốt nô lệ này!
Ánh lửa chiếu lên hai hàng nước mắt vẫn chưa khô trên mặt Ai Nhĩ Tư, hắn kéo lấy anh trai quỳ phía trước Trầm Khinh Trạch, mạnh mẽ dập đầu một cái:
"Cầu xin ngài mang theo chúng tôi tiếp tục sống!"
Trầm Khinh Trạch không nói gì, thở dài:
"Đi theo tôi."
Lúc ba người xông ra khỏi ngục giam thì hiện trường đã trở nên rối loạn!
Đám cháy mà Nhan Túy gây ra bất quá cũng chỉ là đạp đổ mấy chậu than thôi, còn đám cháy mà Ai Nhĩ Tư gây ra mới chân chính cháy đến kinh người! Tựa như đám cháy ấy đã nuốt chửng căn phòng giam chứa đầy máu và nước mắt của nô lệ!
Toàn bộ công xưởng rèn đều bị kinh động bởi cuộc liều mạng trốn chạy cực lớn của nô lệ. Quản sự Phúc Thản vốn đang ngủ ngon lành trên giường, chờ đợi để được hưởng dụng mỹ nhân thì nghe thấy động tĩnh, suýt thì bị dọa đến rớt luôn xuống giường.
Hắn ngay cả giày cũng chẳng mang vào kịp, chân trần mà chạy ra ngoài chỉ huy đám thị vệ dập lửa và bắt những nô lệ đang chạy trốn lại. Nhan Túy đang luôn nấp trên xà nhà nhân cơ hội này mà lẻn vào, lật tìm sổ và danh sách.
Những nô lệ mà Trầm Khinh Trạch thả ra thật sự quá đông. Âm thanh bọn họ tháo chạy thậm chí còn làm kinh động đến các nô lệ ở khu xưởng rèn khác.
Thứ mà xưởng rèn không thiếu nhất là gì?
Chính là vũ khí!
Dòng người nô lệ như nước lũ điên cuồng đoạt lấy vũ khí trong xưởng. Đám đốc công ngày thường hất hàm sai khiến đang run lẩy bẩy trước mặt những nô lệ đỏ mắt kia, ngay cả rắm cũng không dám thả, mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ đập nát cửa lớn, tuôn ra ngoài như ong vỡ tổ, thế như chẻ tre.
Thành lũy có kiên cố hơn nữa thì cũng sẽ bị công phá từ bên trong.
Trầm Khinh Trạch mang theo hai huynh đệ Lan Tư cùng với thuộc hạ chi viện của Nhan Túy nấp ở nơi bí mật gần đó đợi Nhan Túy quay lại, thành công rút lui, lặng yên không một tiếng động biến mất tại ngõ hẻm tăm tối...
※ ※ ※
Ngoại thành Minh Châu, trong một cửa tiệm bán đồ nông cụ không bắt mắt.
Chuyện đầu tiên mà Trầm Khinh Trạch làm khi trở về là cởi bỏ bộ trang phục phụ nữ khó chịu kia ra. Không biết vì lý do gì, y không vứt chúng đi mà lại trực tiếp nhét bộ quần áo vào balo trong hệ thống --- nếu Nhan Túy còn dám lấy chuyện này ra để cười y...
Không biết thằng nhóc có giá trị mị lực??? mà mặc đồ nữ vào thì thành cái dạng gì nhỉ???
Á!
Ngay sau đó chính là thời gian kiểm tra phần thưởng sung sướng!
"Do người chơi hoàn thành vượt mức nhiệm vụ phụ nên toàn bộ phần thưởng đều được nhân đôi."
Liên tiếp trải qua sự chỉ dẫn của nhiệm vụ cốt truyện chính và nhiệm vụ phụ nên Trầm Khinh Trạch đã đoán được mục đích nhiệm vụ của hệ thống, chính là trong quá trình thúc đẩy tiến trình thế giới xung quanh người chơi mà ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển.
Nếu có thể nắm chắc được điểm này thì sau này, Trầm Khinh Trạch khi làm nhiệm vụ có thể tận khả năng hoàn thành vượt mức, nhận được phần thưởng gấp đôi.
"Cấp độ của người chơi tăng lên lv., toàn bộ thuộc tính tăng mạnh, năm thuộc tính trước mắt: sức mạnh , nhanh nhẹn , phòng ngự , ngộ tính , mị lực ."
"Do người chơi đã ràng buộc với thành chủ nên một giai đoạn hệ thống xây dựng thành chủ được mở khóa."
"Người chơi nhận được hai cơ hội vào phòng bí mật để rút thăm trúng thưởng, trước mắt có tổng cộng bốn lần."
"Người chơi nhận được x phần thưởng tiền: đồng bạc x. Tử tinh x."
"Người chơi nhận được x phần thưởng kỹ năng bất kỳ: uy hiếp, trong phạm vi m, mọi sinh vật chịu sự ảnh hưởng tiêu cực của sợ hãi, có hiệu lực liên tục giây, thời gian hồi phục kỹ năng tiếng đồng hồ."
"Đoạt đao, khi cấp độ của mục tiêu không vượt quá gấp đôi cấp độ của bạn, % đoạt thành công vũ khí của mục tiêu. Không giới hạn số lượng mục tiêu, không có thời gian cần để phục hồi kỹ năng."
"Người chơi nhận được một phần danh vọng như ý, nhận được sự trung thành và độ hảo cảo của huynh đệ Lan Tư. Ghi chú: mức độ danh vọng và độ hảo cảm của thuộc hạ càng cao thì sự muốn trả thù của thuộc hạ càng thấp và khả năng phản bội càng giảm."
"Phần thưởng cho bản nhiệm vụ cốt truyện chính: bản vẻ chế tạo thuyền chở đơn quả dành dành."
Trầm Khinh Trạch đột nhiên cảm thấy thỉnh thoảng làm vài ba cái nhiệm vụ cũng không tệ. Hệ thống ngày thường keo kiệt, chỉ có khi tuyên bố phần thưởng nhiệm vụ thì mới trở nên đặc biệt hào phóng.
Vẫn còn chưa biết làm thế nào để sử dụng hệ thống xây dựng thành chủ. Đợi đến khi y đem tiền, lương thực và lực lượng lao động về rồi thì vừa khéo để cải cách một trận lớn!
※ ※ ※
Thay đồ xong, Trầm Khinh Trạch bước ra khỏi phòng. Hai huynh đệ Lan Tư đã tắm rửa xong, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, im lặng đứng hầu trong sân, chờ đợi Trầm Khinh Trạch sắp xếp.
Tóc của cả hai tỉ mỉ chải ra sau tai, lộ ra khuôn mặt tuấn tú hệt nhau. Ngoài làn da có hơi xanh nhạt và vành tai nhọn không ngừng rung động ra thì dáng người bọn họ gần như giống hệt với con người.
Bọn họ im lặng cúi đầu, cho đến khi Trầm Khinh Trạch đứng trước mặt thì hai người mới cực kỳ ăn ý mà quỳ xuống đất.
Hai người sống lưng thẳng tắp, tay phải đặt lên ngực, vươn cao cổ, để lộ yếu hầu yếu ớt dễ tổn thương ngay trước mắt Trầm Khinh Trạch, giống như hai kỵ sĩ tuyên thệ lời trung thành.
"Tôi là Lan Tư ( Ai Nhĩ Tư), lấy danh nghĩ của tổ tiên nhân thú địa tinh để phát thề, vĩnh viễn tận trung với ngài! Vĩnh viễn không phản bội!"
Trầm Khinh Trạch cũng chẳng để ý đến mấy lời thề như thế này lắm, nhẹ nhàng nói mấy câu còn chẳng có tác dụng bằng giấy trắng mực đen.
Y chỉ nhàn nhạt gật đầu:
"Đứng dậy đi. Lát nữa đi tìm Kim Đại ký giấy khế ước lao động."
Nhan Túy ôm lấy cánh tay, đứng tựa vào bên tường xa xôi nhìn Trầm Khinh Trạch. Lúc roi ngựa trên tay cậu tùy ý quất lên mặt đá làm vang lên mấy âm thanh nho nhỏ khó mà phát hiện được.