Trầm Khinh Trạch lạnh mặt lật qua lật lại bộ quần áo nông dân tới lần, cuối cùng trong góc áo tìm được hướng dẫn sử dụng nhỏ xíu: sau khi mặc vào, hiệu suất làm nông tăng %. Hiệu quả mặc bộ đồ nông tạm thời giảm đi mị lực u buồn.
Thay đồ xong, Trầm Khinh Trạch gắn bộ cày bừa lên người trâu cày, đội cái nắng gắt mùa thu mà bắt đầu làm việc.
Cây lương thực vốn có của đại lục Thư quang không nhiều, phần lớn không qua được mùa đông, người chơi có hứng thú với trông trọt phải tự mình mua hạt giống chất lượng cao trong hệ thống cửa hàng mới có. Hạt giống lương thực thường thấy mà hệ thống cửa hàng cấp cung cấp là đồng túi nhỏ. Còn chưa tưới ruộng, Trầm Khinh Trạch chỉ chọn số loại vừa có khả năng chịu rét, vừa cho sản lượng cao như khoai tây, khoai lang cùng với lúa mạch. Đầu tiên phải cố sống cho qua cái mùa đông muốn gì thiếu đó này mới được, chờ xuân năm sau lại bắt tay vào ủ phân, cày bừa lên để nâng cao sản lượng.
Hệ thống thanh toán xong, toàn bộ đất ruộng đều thăng cấp thành đất phù sa màu mỡ, nhưng lại là đất xốp, còn những việc linh tinh khác cần thể lực như xới đất, gieo hạt... Thì Trầm Khinh Trạch phải tự mình làm.
Toàn bộ mẫu đất, cho dù cả nhà nông thành thục việc đồng áng ra tay cũng phải vất vả đến mấy ngày trời, huống hồ là ma mới lần đầu tiên ra ruộng Trầm Khinh Trạch đây. Cho dù có hệ thống giúp đỡ chỉ dẫn, làm việc ngoài ruộng hết nửa ngày, Trầm Khinh Trạch đã thể nghiệm được cảm giác đau eo mỏi lưng, hết ngày, cánh tay tê đến mức không nhấc lên nổi, thật muốn gặp các vị nông dân cực khổ ngày qua ngày, năm này qua năm khác bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà lạy lạy.
"Cơ giới hóa có thể thiếu, nhưng người lao động ta thì không..."
Mặt trời lặn sau núi tây, mây ráng chiều đỏ tía phía chân trời chiếu đến thôn sơn hoang dã. Con trâu già đang cày ruộng kêu lên mấy tiếng, cái đuôi mỏng dài ngoắt qua lại quạt cho mấy con muỗi trên ruộng bay lên, thỉnh thoảng lại có mấy người trong thôn đi ngang qua, đứng trên bờ ruộng xa xa chỉ trỏ ha ha hi hi cười nhạo thanh niên không thạo việc đồng.
"Trầm tiểu ca, cái cậu đang trồng là loại mạch môn thiên, sống không nổi đâu! Trồng rồi cũng như không thôi!"
"bố Lý không nói cho cậu biết là mùa đông đến sẽ xuất hiện yêu thú sao? Bây giờ cậu trồng càng nhiều thì đến lúc đó cũng vào bụng yêu thú hoặc thú nô hết thôi!"
"Trầm tiểu ca đây da mỏng thịt mềm, vừa nhìn là biết không phải loại người làm việc tay chân rồi!"
"Chờ cậu ta đụng đến khoảng tường phía nam thì sẽ hiểu được tâm ý nhắc nhở của chúng ta thôi!"
Trầm Khinh Trạch không để ý đến mấy lời chọc ghẹo đó, chỉ lòng suy nghĩ muốn tìm ra cách giải quyết cái vấn đề về sức lao động này. Chỉ dựa vào mình y nhất định không thể hoàn thành được, nhìn thái độ của mấy hộ nông khác, cho dù y có đem hạt giống tặng cho bọn họ, họ cũng chưa hẳn tin rằng số thực vật này có thể sống qua mùa đông. Thực phẩm trong thành vẫn đang tăng giá, có thể thấy rõ rằng tổn thất mà lần trước nhân thú xâm lược là rất lớn. khi chúng lại đến cướp bóc lần nữa, Trầm Khinh Trạch cực kỳ nghi ngờ, chẳng biết số lương thực được đưa vào trong thành kia có đủ để nuôi sống được nửa người dân trong đó qua hết mùa đông này hay không, trong nhà nhiều tiền cũng chẳng yên tâm bằng lượng lương thực trữ trong kho. Chống cái cuốc mà trầm tư, cuối cùng được bố Lý gọi mới hồi thần.
Ông lão đứng dưới tán cây vẫy tay với y, a Bạch ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, ngoắc đuôi.
"Không cần trông cửa hàng sao?"
Trầm Khinh Trạch nhận lấy ống trúc, uống miếng nước, a Bạch lôi từ trong giỏ ra tấm khăn cho y lau mồ hôi.
Bố Lý buông cây gậy trong tay xuống, mở cái hộp cơm tầng bằng trúc ra, tầng dưới đựng nước ấm, hâm nóng cho thức ăn ở tầng trên:
"Không cần đâu, nhớ ra cậu cả ngày chưa ăn cơm rồi. Này, đừng có ráng quá, nhiều đất như vậy, không phải ngày có thể làm hết đâu."
Trầm Khinh Trạch cầm lấy hộp cơm, thơm phức mùi gạo chín, có trứng có rau, thậm chí còn có miếng thịt khô kho tàu. Y ăn miếng, bỗng nhiên nhìn thấy bố Lý đang ăn gạo thô với rau muối.
Trầm Khinh Trạch nhíu mày:
"Lần trước rèn được trường thương nhận được số tiền, chẳng phải tôi đã mua ít bột mì và thịt rồi sao, sao vẫn còn ăn cái này, không có dinh dưỡng lại khó tiêu hóa."
"Trong lu còn dư lại ít, không ăn thì phí lắm."
Bố Lý cười híp mắt mà nhai nhai miếng dưa muối, "từ lúc có cậu, nhà mình sống tốt hơn nhiều, bây giờ chúng ta người có cửa tiệm, có đất ruộng, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt. Đến lúc đó, muốn ăn còn ăn không hết ấy chứ."
Trầm Khinh Trạch cảm động, lại cầm hộp cơm lên, ăn thêm miếng, không nhịn được mà hỏi: "những hộ nông khác đều khuyên tôi đừng cố làm gì, ông không muốn nói gì với tôi sao?"
Bố Lý dùng ngón tay khô gầy chỉ chỉ mảnh ruộng lớn trống không trước mặt, tươi cười hiền hòa:
"Ta biết đứa nhỏ này trong đầu có tính toán cả rồi, là mấy người kia không có kiến thức. Nếu đã quyết định rồi thì cứ làm thôi, nếu như cậu làm không nổi nữa thì chỉ cần nói tiếng, cái bộ xương già này của ta cũng có thể giãn gân giãn cốt chút."
Trầm Khinh Trạch cười, lắc đầu, lại nghe bố Lý vui vẻ mà tiếp tục tưởng tượng niềm vui nhà nông tương lai:
“Sau này ta già rồi, mảnh đất này, rồi còn tiệm rèn trong nhà, đều để lại cho cậu cưới vợ, tốt nhất là xây thêm cái hồ cá nữa..."
"Khụ khụ..." trầm khinh trạch uống vội ngụm nước, dở khóc dở cười cắt ngang:
"Ông nghĩ xa quá rồi."
Bố Lý cười tủm tỉm, không nói gì, chỉ lấy bàn tay đầy vết chai vỗ nhẹ lên vai y. Trầm Khinh Trạch sờ sờ mũi, thầm nghĩ, nếu như nói với ông là mình không muốn kết hôn với phụ nữ thì có bị đánh gãy chân không nhỉ?
"À đúng rồi. Số sắt thép lần trước cậu nói là không dùng được nữa ấy, ta nung rồi luyện lại lần nữa, làm ra được số nông cụ và mấy thanh đao, cậu dành chút thời gian đem vào thành mà bán. Sau đó mua cho mình thêm vài bộ quần áo đi, cứ mặc thế này hoài thì không cua được vợ đâu!"
Bố Lý nói xa nói gần, khóe miệng Trầm Khinh Trạch không nhịn được mà cười rộ lên, chẳng phải là chỉ giảm có điểm mị lực thôi sao? Rõ ràng tới vậy luôn hả?
"Biết rồi biết rồi."
※ ※ ※
Trầm Khinh Trạch trên mảnh ruộng khai khẩn mới bận bịu mấy ngày, tạm thời gieo được toàn bộ các hạt giống, ngày hôm sau liền kéo theo cái xe nhỏ chất đầy đồ sắt thép tiến vào thành.
Tuy là vất vả, nhưng ít nhất cũng kiếm được ít giá trị kinh nghiệm, từ rèn sắt đến trồng ruộng, nhiều việc cộng lại vừa đủ để tăng lên được Lv., thuộc tính cũng tăng lên, nhiều ít khác nhau.
Trầm Khinh Trạch chớp mắt cái đã bỗng nhiên đạt được gấp đôi giá trị kinh nghiệm, không nhịn được mà kiểm tra tới lui bảng chỉ số.
Sáng sớm ngày thu, gió buổi sáng thổi qua áo mát rượi, đứng trong phiên họp chợ của người dân trong trấn mà cả người bồi hồi
Họp chợ ở đông thành, trong game cũng có khu chuyên dùng để giao dịch mua bán, người chơi có thể bày biện hàng hóa và vật phẩm để bán.
Trầm Khinh Trạch dựng cái sạp nhỏ, bày số vật dụng bằng sắt được lau chùi sáng bóng đến có thể soi gương được ra, đặt từng cái từng cái xuống, lại lấy tấm bảng gỗ từ trên xe xuống, bên trên dùng bút than viết mấy hàng chữ to:
"Giá cực rẻ! Đại hạ giá! Đồ sắt đồng bạc giảm còn đồng bạc! đồng bạc không lỗ nổi, không lừa gạt nổi! Cho dù là cuốc đất, đốn củi, cưa gỗ hay là giết người cướp của..., đều là hàng thủ công nhà làm!"
tấm bảng không đủ chỗ viết, Trầm Khinh Trạch suy nghĩ, lại đem thêm ra tấm khác:
"Giới hạn ngày, giá đặc biệt ưu đãi! Mua đủ đồng bạc, giảm đồng! Chậm ngày lại chờ năm!"
Biển quảng cáo vừa treo lên được lúc đã có người đi ngang qua bị "ưu đãi lớn" hấp dẫn, tốp năm tốp sáp lại xem thử. người chen vào chọn hàng trên sạp:
"tiệm rèn Lý gia? Hình như không phải tiệm rèn trong thành, đồ sắt của cậu dùng tốt không đấy?"
Trầm Khinh Trạch đối với tình huống này đã có chuẩn bị từ trước, lấy miếng sắt mỏng đã chuẩn bị ra, đặt trước khoảng đất trống trước sạp, thản nhiên nói:
"Ngài có thể chọn bất cứ vật dụng nào trên sạp, lấy nó chém vào tấm ván sắt này, nếu vật đó hỏng, tôi tặng không cho ngài."
"Thật sao?"
Mọi người xung quanh hào hứng hô lên, trong tích tắc lại hấp dẫn thêm được càng nhiều người dân dừng lại hóng chuyện, dường như quây cái sạp nhỏ của thanh niên đến chật ních như nêm.
"Để tôi thử xem!"
Người khách ngờ vực đầu tiên giành trước, chọn cây rìu sắt, hay tay cầm lấy cán rìu, chặt mạnh xuống tấm ván sắt!
"Keng" phát, tấm sắt mỏng vang lên tiếng rồi vỡ đôi!
Người khách kia mở to mắt nhìn lão đại:
"Đồ tốt thật đấy!"
Hắn lại chưa muốn dừng lại, lại đổi vài món khác, chém tấm ván thành nhiều miếng nhỏ, cuối cùng cũng thỏa mãn mà gật gật đầu:
"Tôi mua cây rìu này, tiệm rèn nhà cậu không tồi, tôi hình như chưa từng nghe qua, ở đâu vậy?"
" Ngoại ô Mộc gia thôn."
Giọng Trầm Khinh Trạch không lớn không nhỏ, mọi người vây xem lúc đó đều có thể nghe được.
"tiệm rèn Lý gia, Ngoại ô Mộc gia thôn, nhớ rồi."
Đám người lại hâm mộ nghị luận hồi liền có người thứ không nhịn được hỏi:
"Người thứ mua hàng cậu có giảm giá không?"
Trầm Khinh Trạch lập tức bổ sung:
"Vị thứ giảm đồng, vị thứ giảm đồng."
"Tôi! Tôi mua thứ !"
"Rõ ràng là tôi tới trước, anh xếp hàng đi chứ!"
"Tôi mua món thì có giảm giá không!"
Trước cái sạp nhỏ xếp thành hàng dài náo động cả góc chợ, khiến khu chợ chẳng có mấy người qua lại này, hơn phân nửa người dân đều tụ tập đến, tách biệt hẳn với mấy sạp hàng khác đang ế chỏng chơ.
Trong đám người đang huyên náo đột nhiên vang lên câu châm chọc khiêu khích chẳng tốt lành gì:
"chắc không phải là lừa gạt đâu nhỉ? Giở trò tiểu xảo ra, mấy kẻ mắc mưu ở đây không phải ngu thì cũng là mù rồi!"
"tiệm rèn Lý gia cái gì, tay nghề cũng thường thôi, toàn bộ đều dựa vào tiểu tử này diễn trò mà bị mắc mưu! Còn giảm giá cái gì, chẳng qua chỉ là lừa tiền người khác mà thôi."
Trầm Khinh Trạch ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đám người, liếc mắt một cái liền thấy gã đang chộp lấy cây rìu, trừng mắt lên, là tiểu nhị tiệm rèn đối diện.
Đối thủ cạnh tranh chính là oan gia.
Trầm Khinh Trạch không nói gì, chỉ nheo mắt lại, yên lặng nhìn đối phương thăm dò mình.
"Sao lại không nói gì thế? Bị tôi nói đúng rồi chứ gì?"
Tiểu nhị tiệm rèn cười lạnh tiếng, mang theo cây rìu đẩy đám người ra, ánh mắt quét vòng qua cái sạp nhỏ, cuối cùng khinh miệt mà dừng lại trên mặt thanh niên.
"Lão tử đây làm nghề này mười mấy năm, đồ sắt làm ra mọi người đều rõ, từ trước đến nay chưa từng thấy thứ nào rẻ như vậy, vừa nhìn đã biết là hàng hỏng, làm ẩu làm bừa! Mọi người đừng mắc lừa thằng nhóc này!"
Đồ sắt chất lượng tốt rất mắc, lại không thông dụng, hàng trên chợ đa số là làm bằng gang, trước khi Trầm Khinh Trạch đẩy xe bày hàng đến, cả chợ thành đông này, tiệm sắt chỉ có tiệm đối diện, giá cả luôn mắc gấp đôi hàng của y. Mấy người vừa định bỏ tiền vừa rồi cũng bắt đầu do dự mà đứng lên, ánh mắt của vị khách đầu tiên dừng lại trên người Trầm Khinh Trạch:
"Chẳng lẽ là lừa gạt thật sao?"
Tiểu nhị đắc ý, dùng rìu chỉa vào mũi thanh niên:
"Mấy người nhìn tiểu tử này đi, trắng bóc, ngay cả vết chai trên tay cũng không có, chỗ nào giống người biết rèn đúc? Lông còn chưa mọc đủ đã học người ta đi buôn bán? Mới bị vạch trần đã cứng họng rồi? Tôi khuyên cậu không bằng về nhà tìm bố mẹ mà khóc lóc là vừa rồi!"
Trầm Khinh Trạch lười tranh luận với hắn, nghe nói phương nói nhiều nói dai, dần dần mất kiên nhẫn. Y tiện tay chọn đại cây rìu có kích thước giống hệt, áng chừng trên tay, thản nhiên nói:
"Tai nghe không bằng mắt thấy. Đồ sắt nhà tôi chất lượng ra sao, thử lần là biết, đúng không?"
Khu chợ đã lâu không có chuyện gì thú vị như hôm nay, đám người vây xem đều lui lại vài bước, sợ bị kiên lụy, lại không nỡ mà rời đi, âm thanh huyên náo thu hút thêm càng nhiều người đi đường vây lại.
"này, anh Kim! Anh nhìn kìa! Đấy chẳng phải là tên hôm đó dùng dao uy hiếp chúng ta, lấy lại giấy nợ của lão già đó sao!"
Trong đám người, tráng hán ghé vào với nhau, ánh mắt xấu xa đánh giá Trầm Khinh Trạch và cái sạp nhỏ trên đất của y, cả đám người vây lại, chỉ có người bọn họ là xung quanh chẳng có ai, không ai muốn đến gần mấy gã du côn này.
"Nghe nói cái tiệm sắt này sau lưng có quan hệ với quặng sắt trong thành, nếu không thì nào có thể lũng đoạn tại chợ đông thành nhiều năm như vậy chứ? Tiểu tử thối không biết trời cao đất rộng, cư nhiên dám ở trước cửa nhà người khác chặn tài lộc!"
"anh Kim, có muốn nhân cơ hội này giành lại địa bàn không?"
Chẳng biết miếng dưa từ đâu tới cái miệng rộng của lão Kim, nhàn nhạt nói:
"Ta lại hy vọng hắn có thể thắng."
"Ủa tại sao?”
Đồng Nhị cùng với Ngân Tam đồng loạt thắc mắc.
Kim Đại đảo trắng mắt:
"Có ngu không? Có như vậy thì ngọn núi chống lưng của tiệm rèn kia mới có lý do để đến trừ khử hắn chứ! Thuận tiện có thể thăm dò xuất thân của hắn, nếu như xuất thân to lớn, chúng ta liền gọi tiếng cha, nếu chẳng có gì, thì khiến hắn gọi chúng ta tiếng cha!"
Đồng Nhị Ngân Tam giơ ngón tay cái lên:
"Lão Đại cao minh!"
Phía bên kia, nghe Trầm Khinh Trạch đề nghị thử giao đấu, tiểu nhị tiệm rèn cười lạnh tiếng:
"Cậu lại tính dùng cái tấm sắt dỏm để diễn trò lúc nãy hay sao? Có bao nhiêu tấm, tôi chẻ cho cậu bấy nhiêu."
"Không."
Trầm Khinh Trạch chậm rãi nói.
"Ý tôi là, chúng ta dùng rìu của mình chặt vào rìu của đối phương, sau đó kiểm tra lại chỗ bị mẻ, tranh tài cao thấp, thế chẳng phải rõ ràng hơn sao?"
Tiểu nhị sửng sốt, nhíu mày:
"Cây rìu này là do tôi đích thân rèn được, đồng bạc đấy, phá hư rồi cậu đền nổi không?"
Trầm Khinh Trạch sắn tay áo lên đến khuỷu tay, thản nhiên nói:
"Xem ra ông cững chẳng tin tưởng chất lượng hàng hóa nhà mình làm ra lắm nhỉ."
Trầm Khinh Trạch nhấc rìu đứng tại khoảng đất trống trước sạp, ngoắc ngón tay tỏ ý với đối phương. Cái thái độ khinh miệt này nháy mắt khiến tiểu nhị nổi điên:
"Xú tiểu tử không biết trời cao đất dày, tìm chết!"
Tiểu nhị hà hơi vào bàn tay, tay nhấc cán rìu lên cao, nhằm vào mặt thanh niên mà bổ xuống!
Trầm Khinh Trạch tay giơ ngang ra trước người, nhẹ nhàng chống đỡ...
"Keng" tiếng! Chấn động mà cây rìu giao nhau phát ra khiến thân rìu của tiểu nhị đang được bàn tay đang nắm lấy bị lực chấn truyền đến ảnh hưởng phát run, gần như rơi khỏi tay!
Tiểu nhị bị chấn động đến mức phải lùi lại bước, kinh ngạc và phẫn nộ đan xen, lúc nhìn qua, thần sắc trên mặt từ kinh sợ chuyển sang vui mừng, chỉ vào cây rìu trên tay thanh niên mà nói:
"Ha! Mọi người nhìn xem, tôi nói rồi mà, rìu của tiểu tử này là hàng dỏm! Bị rìu nhà ta chặt nhát đã mẻ rồi này!"
Quả nhiên, cây rìu với lưỡi đao vốn hoàn hảo trong tay Trầm Khinh Trạch đã mẻ, tuy là không lớn nhưng mắt thường vẫn có thể thấy được. Y nhẹ nhàng vuốt vẻ chỗ bị mẻ, có hơi tiếc nuối mà lắc đầu, dù sao cũng là thép kém chất lượng, chất lượng vẫn còn kém.
Tiểu nhị đắc ý cười cười:
"Sao nào? Phục chưa? Mọi người đều thấy rồi đấy, đồ rẻ thì chẳng có cái nào tốt, sau này vẫn nên..."
Hắn còn chưa dứt lời đã phát hiện mọi người xung quanh đang chỉ chỉ trỏ trỏ mình, ánh mắt hơi sai sai, cúi đầu đã thấy... Cây rìu của mình dọc theo chỗ bổ xuống đã nứt thành vết nứt cực lớn! Vết rạn nhỏ lan khắp hơn nửa thân, bị hắn lắc cái, cư nhiên rớt ra mảnh, rơi lạch cạch xuống đất!
Này thì hay rồi, đối phương chỉ mẻ xíu, còn mình thì trực tiếp bị bổ rớt cả góc!
Tiểu nhị mặt đỏ như máu:
"Này...này...sao có thể thế được!"
Quần chúng vây xem cười ha hả, tiểu nhị tức giận bừng bừng, còn chưa kịp nhớ đến việc mở miệng chất vấn Trầm Khinh Trạch thì sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng ai đó hỏi, không nóng không lạnh:
"Có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Từ tiệm rèn đối diện xuất hiện nam nhân, cao thấp đi qua, kẻ thấp tay chắp sau lưng, quần áo mới cáu, để đoạn râu ngắn, tráng háng sau lưng mặc bộ đồ da, cả người cơ bắp cuồn cuộn, đứng ở đó hệt như cây cột bằng sắt, hạc trong bầy gà. Tiểu nhị cầm theo cây rìu chạy đến trước mặt nam nhân thấp đó cúi đầu khom lưng:
"ông chủ Mạc, Xú tiểu tử này diễn trò trước cửa tiệm nhà chúng ta, giành khách của chúng ta, tôi đang muốn giáo huấn hắn. Hắn nói muốn tranh đấu, hai bên cùng chém vào rìu của nhau, kết quả chém cho rìu nhà chúng ta..."
Thấy sắc mặt ông chủ âm trầm, tiểu nhị đem chữ "vỡ nát" phía sau nuốt vội vào bụng.
Ông chủ Mạc chắp tay sau lưng, chầm chậm đi đến trước cái sạp nhỏ của Trầm Khinh Trạch, tùy tiện cầm lên con dao, híp mắt cẩn thận xem xét. Lưỡi dao được mài bóng loáng, màu sắc sáng, sống dao dày, lưỡi mỏng, đồng thời còn có được độ dày và cứng cáp, hoàn toàn khác với dao trên chợ, người sành dao nhìn qua liền biết đây là dao tốt hiếm có.
Ông chủ Mạc càng nhìn càng thích, lúc nâng mắt nhìn về phía Trầm Khinh Trạch lại lộ ra nụ cười sáng lạng ấm áp:
"Tiểu huynh đệ, số đồ sắt này là do sư phụ cậu rèn phải không?"
Trầm Khinh Trạch gục gặc:
"Phải."
"Đều là hàng tốt, ta mua hết."
Chủ Mạc hào sảng vung tay lên, ý bảo tráng háng phía sau trả tiền. Lúc ông liếc sang tiểu nhị đang vác cây rìu sợ hãi rùn cầm cập phía sau kia, lông mày nhíu lại:
"Lão Bát, mắt cậu chỉ dùng để trang trí thôi phải không?"
"Số đồ cao cấp tốt như vậy mà cậu cũng không nhìn ra được? Tôi còn cần cậu làm gì nữa? Còn không mau qua đây xin lỗi tiểu huynh đệ này đi!"
Biểu tình đáng sợ trên mặt ông chủ Mặc vừa dứt, lúc nhìn về phía Trầm Khinh Trạch lại cực kỳ hiền lành:
"Không chỉ những thứ này, sau này, toàn bộ vật dùng tiệm rèn nhà cậu làm ra tôi đều mua tất, chỉ cần đưa đến chỗ của tôi, bao nhiêu tôi cũng mua, giá cả tùy cậu. Sau này cậu không cần phải đội nắng dầm mưa mà bày hàng ở đây nữa, tiểu huynh đệ, cậu thấy sao?"
Mọi người vây xung quanh không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là ông chủ tiệm rèn vừa xuất hiện, mắng tiểu nhị cậy lớn hiếp nhỏ kia, lại hào phóng bồi thường cho Trầm Khinh Trạch, cũng rất thưởng thức hàng hóa của y.
Đám đông chất phát lập tức vỗ tay khen ngợi ông chủ thấu tình đạt lý này.
Nhìn ông chủ đang cười tủm tỉm kia, Trầm Khinh Trạch chẳng vui chút nào, ngược lại nhíu chặt lông mày. Đúng như dự đoán, ông chủ Mạc giữ chặt tay Trầm Khinh Trạch, dùng âm lượng chỉ có người nghe được, chầm chậm mà nói với y:
" Tiểu huynh đệ, chỉ cần cậu chịu đem phương pháp chế tác của sư phụ cậu nói cho tôi biết, tôi không những sẽ mua hết hàng hóa nhà cậu, còn có thể cho cậu thêm đồng vàng trả ơn, thấy thế nào?"
"Tôi từ chối."
Ông chủ Mạc cũng không tức giận, chỉ ý vị thâm trường liếc y một cái, khoa trương mà thở dài, lùi lại bước, cất cao giọng:
" Người trẻ tuổi, tham quá cũng không tốt, sư phụ cậu không dạy cậu đạo lý phải biết chừng mực sao? Điều kiện tôi đưa ra đã rất ưu đãi rồi, cậu còn muốn nhiều hơn nữa thì tôi sẽ lỗ vốn mất, tiệm của tôi cũng còn phải nuôi người làm nữa chứ."
Mấy câu nói đó lọt vào tai người vây xung quanh, mọi người đều bắt đầu bàn tán, thỉnh thoảng lại có những câu như "không biết điều", "được voi đòi bà trưng", "không biết tốt xấu"...truyền đến.
truyền , truyền , câu chuyện được thêm mắm dặm muối lan truyền đi khắp chợ đông thành. Kim Đại, Đồng Nhị và Ngân Tam huynh đệ nhìn nhau, nhịn không được mà cười thấy người gặp hoạn nạn.
"Haha, để rồi xem cái sạp của tiểu tử này sau này làm sao mà bán được nữa!"
Bị náo nhiệt từ nơi này thu hút đến còn có nam nhân mặc áo choàng, bọc lấy toàn thân, cậu mang khẩu trang, mũ che kín mặt, làn da khóe mắt nhẵn nhụi, đã không còn nhìn thấy được chú văn nguyền rủa nữa. Nam nhân nghiêng người dựa vào bức tường trong hẻm nhỏ, giấu mình sau đám người, hứng thú xem kịch vui.
Bà chủ nhà cách vách tay xách giỏ rau đang kể lại cho từng người qua đường , sinh động như thật mà tường thuật lại chuyện Trầm Khinh Trạch độc chiếm thị trường buôn bán đồ sắt của chợ, đánh bật lại tiểu nhị tiệm sắt như thế nào, phá việc làm ăn của người ta, muốn nuốt trọn mọi thứ.
Nam nhân cười khẽ, vuốt ve trường thương, ở bên hóng hớt vui vẻ.
Trên bãi đất trống, trong đám người, ông chủ Mạc đang tận tình dạy bảo Trầm Khinh Trạch đạo lý làm người. Thanh niên trầm mặc lát, cuối cùng dưới sự trách móc của mọi người, mặt không đổi sắc mà nói:
"Hàng thì tôi có thể bán cho ông, nhưng tôi tuyệt đối không bán thân! Lòng tốt này của các hạ, chỉ tiếc là tìm nhầm người rồi."
câu nói long trời lở đất này khiến mọi người xung quanh đều yên tĩnh!
Quần chúng ăn dưa ngỡ ngàng, trợn mắt nhìn ông chủ Mạc, "thanh niên lũng đoạn" trong miệng bà chủ nhà lại nháy mắt biến thành mỹ nam yếu ớt nhỏ nhắn bị phú thương đáng khinh đùa giỡn.
Vị quan quân trẻ tuổi vốn đang thảnh thơi vuốt ve trường thương xem náo nhiệt kia bỗng dừng lại, ánh mắt giật nhẹ, như điện xẹt mà quét về phía ông chủ Mạc, khuôn mặt kia bỗng biết thành đầu trâu mặt ngựa ngay tức khắc.
Ông chủ Mạc trở tay không kịp, cả người nghệch ra, sau đầu ngây thơ vô số tội chậm rãi nảy lên cái dấu: "???"
Tác giả có lời muốn nói:
Ông chủ Mạc: tôi muốn báo cảnh sát!!
Trầm: được rồi được rồi...