Nhan Túy kéo căng trường tiên, dùng sức kéo xuống đất, thế nhưng chỉ nghe một tiếng "bốp", sợi roi da rơi trên nền đá tạo thành một vết roi trắng xám.
Áo choàng màu đen bị quật xuống đất, phù thủy chim gáy biến mất không thấy bóng dáng.
Nhan Túy cầm lấy trường tiên thủ bên người, đưa mắt nhìn quanh bốn hướng, xung quanh chỉ có chém giết và đánh nhau hỗn loạn, cậu híp mắt lại, cười:
"Các hạ cũng chỉ có chút bãn lĩnh giấu đầu lòi đuôi này thôi."
Phù thủ nhân thú cũng không giỏi việc giáp lá cà, chúng luôn thích việc trốn trong bóng tối mà niệm lời nguyền lên người của đối phương, lời nguyền có uy năng càng lớn thì thời gian niệm phép càng dài, trong khoảng thời gian đó, bản thể của phù thủy không thể cử động được, và đó cũng chính là thời khắc nguy hiểm nhất của bản thân.
Nhan Túy biết rõ yếu điểm này, trên tường thành, nơi duy nhất có thể ẩn thân và cũng có thể biết được mình đang ở đâu --- chỉ có trong lô cốt thôi!
Cậu đột ngột quay đầu lại, ngay cánh cửa sổ của cái lô cốt gần đây nhất, quả nhiên là có một cái bóng đen chợt lướt qua.
Nhan Túy không nói một lời, gồng cánh tay phải lên, đầu thương được ném mạnh tạo thành một hình vòng cung giữa không trung, mũi thương trong nháy mắt xé toạc không khí, bắn ra bay vút theo hình xoắn ốc---
Kỹ năng giá trị cao chuyên thuộc về Nhan Túy: hồi long thương!
Khuất thế thương mang theo một khí thế thẳng tắp vô phương chống đỡ, vẽ thành những tàn ảnh liên tiếp giữa không trung, chớp mắt đâm xuyên qua bức tường của lô cốt, ghim thẳng vào sườn còn lại!
"Agh---"
Trong lô cốt truyền ra một tiếng rên khàn đặc, Nhan Túy xông cửa vào, chỉ trông thấy một cái bóng đen hoảng sợ chạy loạn thoát ra bằng cửa sổ, khuất thế thương xuyên qua một cánh tay, cắm lên tường, máu tươi sền sệt thuận theo vách tường mà chảy xuống.
Nhan Túy liếm khóe môi đỏ thắm, đuôi mắt nhướng lên hết sức khinh thường, vươn tay cầm cán thương, rút ra từng chút một.
Cánh tay bị bỏ lại ấy rơi xuống đất, là bị xé thẳng từ thân ra, vết thương thê thảm cực kỳ.
Nhan Túy cầm theo cán thương đẫm máu mà bước lên đầu tường, sợi dây xích màu vàng nhạt treo trên thắt lưng thuận theo cước bộ của cậu, va chạm vào nhau tạo nên âm thanh.
Trên tường thành, nhân thú chim gáy cao lớn ỷ vào ưu thế trời sinh, đang chiến đấu dữ dội với nhóm binh sĩ, các nhóm viện binh không ngừng xuất hiện từ hai đầu, đao kiếm chuyên dụng trên tay họ chém vào người của nhân thú, một nhát đao là một vạt máu.
Tuy không thể chí mạng được, thế nhưng không ngăn được chuyện đổ máu.
Nhân thú chim gáy vốn muốn bay lên đầu thành để hủy diệt toàn bộ mấy khẩu đại bác đáng chết trong một lần, thế nhưng không ngờ rằng ngược lại, lại lâm vào vòng bao vây trong biển người.
Có quân y mang theo cáng khom người qua lại không ngớt lên xuống tường thành, vận chuyển những người bị trọng thương, thế cục dần nghiêng về phía của thành Uyên Lưu.
Phù thủy chim gáy bị đứt một cánh tay cảm thấy thế cục bất lợi, hắn quả quyết buông bỏ việc tiếp tục đột kích giết Nhan Túy, nhắm mục tiêu lên những binh sĩ bình thường đang vây đánh nhân thú chim gáy.
Thân ảnh như ma quỷ tới lui vô lối trên đầu tường, đối phó với đám tiểu tốt này, phù thủy chim gáy chỉ cần lời nguyền cấp thấp là đã có thể khiến cho họ mất đi ý thức trong thời gian ngắn, luôn chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi thì cái nghênh đón bọn họ chính là đả kích trí mạng.
Dưới sự yểm trợ của nhân thú, lời nguyền chết chóc của phù thủy chim gáy vô cùng thuận lợi, trong chớp mắt, thương vong của vệ đội tăng lên gấp đôi, sĩ khí của nhân thú tăng cao.
"Thành chủ đại nhân!"
Tiêu Mông giết đỏ cả mắt, vệt máu không biết là của quân địch hay là quân mình nhỏ xuống xuôi theo tay áo, mũi kiếm cắm trên mặt đất,
"Phù thủy của bộ lạc chim gáy, xin đại nhân hạ lệnh phái người bao vây rồi giết hắn! Hắn không chết thì e là không giữ được tường thành phía bắc nữa!"
Nhan Túy mặt trầm như nước:
"Lực lượng phòng ngự của chúng ta có hạn, những người khác không thể khinh suất. Còn kẻ này...tôi đối phó với hắn."
Nói rồi, Nhan Túy cầm trường thương lao vào vòng vây chém giết nhân thú, vờ như đã bỏ cuộc trong việc đuổi giết phù thủy chim gáy vậy.
Thương pháp đại khai đại hợp, chuyên chọn lấy những bộ phận hiểm yếu của nhân thú mà đâm vào, hoàn toàn vứt bỏ thể diện thân là thành chủ của mình, chinh thân lên chiến trường tàn sát tiểu tốt, từng chiêu chí mạng đầy tàn nhẫn, chỉ cần giết được địch thì không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Nhan Túy tay cầm khuất thế thương giải phóng toàn bộ sát khí, mười bước giết một tên, bộ quân trang màu đen gần như bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ nhạt.
Lại một nhân thú bị trường thương đâm xuyên tim, Nhan Túy đứng lặng trong vũng máu, đôi mắt phát ra ánh đỏ, mái tóc đen như mực tung bay, nhanh nhẹn nhưng lại cực kỳ trầm tĩnh, tựa như một cỗ máy giết người chính xác.
Những vệt máu dính nhớp quanh co chảy xuống từ trên mặt cậu, bị mu bàn tay quệt đi thành một vệt màu đỏ bên khóe miệng.
Bờ môi diễm lệ của Nhan Túy rộ lên một nụ cười lạnh lùng và hung ác:
"Hay là bổn thành chủ và các hạ so tài một lần, là nhân thú của bộ lạc các ngươi bị bổn thành chủ giết hết trước, hay là binh lính trên tường thành bị ngươi giết hết trước!"
Mắt thấy con người bị giết hết tên này đến kẻ khác, phù thủy chim gáy cuối cùng ngồi không yên nữa!
Một mũi tên mang theo ngọn lửa màu đen đang bùng cháy bắn thẳng về phía trực diện của Nhan Túy, tức khắc bị cậu dùng trường thương quất bay!
Hắc hỏa tiễn chớp mắt tan ra thành vô số đốm lửa, bị Nhan Túy bung áo choàng chặn lại hết phân nửa, những đốm lửa vẫn còn đang tung tóe cháy xuyên qua áo ngoài, đốt thành mấy lỗ.
Cậu vứt áo choàng xuống, đập áo dập lửa, thừa dịp cậu bị che mắt lại trong chớp mắt, một cái bóng nhạt đến không thấy được bắt lấy lưng của cậu ---
Lần này, phù thủy chim gáy không tiếp tục bỏ chạy nửa, hắn nhúng vào vệt máu trên miệng vết thương nơi cánh tay phải đó, vẽ lên trán một lời nguyền kỳ dị, trong miệng niệm chú.
Vô số các xúc tu màu đen vươn ra từ sau lưng của phù thủy chim gáy, ghìm chặt lấy Nhan Túy!
"Thành chủ đại nhân!"
Các binh sĩ xung quanh sợ hãi thất sắc, đồng loạt rút đao vây lên tấn công, thế nhưng sợ chém phải thành chủ đại nhân nên ai cũng không dám khinh suất mà chém bừa, thế nhưng cứ hễ có người dám tấn công từ phía sau thì mấy cái xúc tu hệt như có mọc mắt màn tấn công lại.
Đồng tử trầm đục của hắn nhìn chằm chằm vào Nhan Túy, trong họng phát ra tiếng niệm chú như điên cuồng.
Chết đi! Ta không sống được, thì ngươi cũng phải chết!
Nhan Túy ra sức vung trường thương, thế nhưng lại không đủ để với tới cơ thể của đối phương, lời nguyền phức tạp của phù thủy chim gáy càng niệm càng nhanh, khuôn mặt cũng càng lúc càng vặn vẹo, một khi chú ngữ hoàn thành thì hắn đã có thể đồng vu quy tận với Nhan Túy rồi!
"Thành chủ đại nhân!"
Trong tình thế gấp gáp, Tiêu Mông liều mạng với trận chiến với xúc tu, khua tay chém xuống một nhát kiếm!
Thế nhưng xúc tu bị chém đứt chớp mắt lại mọc lên một cái mới từ ngay vết cắt, trong lúc Tiêu Mông đang tuyệt vọng, chỉ thấy Nhan Túy nhân cơ hội vung trường tiên, cuốn chặt lấy thắt lưng của phù thủy chim gáy!
Trường tiên siết chặt, sau lưng Nhan Túy đột nhiên va phải lồng ngực của phù thủy chim gáy.
Cái thân nhiệt âm hàn lạnh lẽo đó chạy ra sau lưng, cậu lạnh đến sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không hề do dự mà đảo ngược khuất thế thương lại, đầu thương hướng về phía mình mà đâm xuyên qua, cắm vào cơ thể của phù thủy!
Kỹ năng võ công trị giá cao: hồi long thương, phát động!
"A a a---"
Lời nguyền của phù thủy bị cắt ngang, bụng dưới bị mũi thương lượn vòng vù lại đảo thành một thớ thịt máu hỗn độn, điên cuồng kêu khóc, xúc tu mất khống chế, cũng đang tóm bắt loạn xạ chẳng khác biệt lắm.
Nhan Túy cố gắng nén đau đớn, xoay người, lại đâm thêm mấy thương nữa vào ngực hắn, xuyên thành mấy cái lỗ máu, trực tiếp đâm hắn thành cái sàng, ngã thẳng xuống đất, dần dần không còn nghe thấy tiếng động nữa, máu đen uốn lượn, dọc theo những khe hở trên đá mà phủ kín đầu thành.
Một tay Nhan Túy ôm lấy thắt lưng, một tay cầm trường thương chống đỡ cơ thể, hô hấp nặng nề, lồng ngực lên xuống kịch liệt, sợi tóc pha lẫn máu và mồ hôi dính lên gương mặt tái nhợt.
"Thành chủ đại nhân!"
Tiêu Mông kinh hồn bạt vía đỡ lấy cậu, quay đầu hét lớn:
"Gọi quân y nhanh! Đại nhân, tôi đỡ ngài xuống trị thương---"
"Thành chủ đại nhân!"
Lính liên lạc vượt qua vô số thi thể, lảo đảo chạy tới, kích động nói,
"Nô thú phát động tổng tiến công! Chúng đã bắt đầu trèo lên tường thành rồi ạ!"
Cơ mặt của Nhan Túy hơi giật, cậu đẩy Tiêu Mông đang dìu mình ra, nắm lấy cán thương đứng thẳng người dậy, giọng nói khàn đặc:
"Lệnh cho toàn bộ lô cốt, bất kể tiêu hao thế nào, phát động nỏ liên thanh, bỏ toàn bộ đại bác trên tường thành, sử dụng lựu đạn cầm tay, kim loại lỏng, dầu hỏa cũng không thể thiếu!"
"Phù thủy của nô thú đã chết! Đây là trận chiến cuối cùng, kẻ địch không lùi thì thành ta diệt vong!"
"Kẻ địch không lui thì thành ta diệt vong!"
Mọi người rút bội đao giơ lên cao, hò hét vang trời.
※ ※ ※
Lúc này đã là hoàng hôn, tựa như một ánh tà dương máu nhuốm thành một màu Tu La trên tường thành.
Các binh sĩ tham gia chém giết cả ngày đồng loạt lộ ra vẻ mệt mỏi, thế nhưng dòng thủy triều đen đã tràn lên đến đầu thành, thần kinh của mọi người căng thẳng tột độ, không một ai dám thả lỏng.
Lựu đạn cầm tay là linh cảm mà Tắc Lạc và Lan Tư dựa theo quá trình bắn thử nghiệm thuốc súng gợi ra được.
Bỏ thuốc súng trong một cái bình gốm, đốt cháy kíp nổ, vứt từ trên đầu thành xuống dưới, mỗi lần phát nổ là có ba, bốn thú nô bị pháo lửa hất văng, rơt xuống tường thành, nổ phát nào là chuẩn phát nấy.
Chỉ đáng tiếc là sản lượng cực kỳ có hạn, chỉ có thể dùng vào lúc nguy hiểm khi nô thú tấn công lên đầu thành mà thôi.
Ba mặt tường thành đã láng thoáng thấy được bóng dáng nô thú trèo lên, tường thành phía bắc đang giành giật với nhau, tình hình chiến trận càng lúc càng kịch liệt, đã lên đến hồi căng thẳng nhất.
"Thành chủ đại nhân! Quân y đến rồi!"
Thần sắc Tiêu Mông sốt sắng mà nhìn về phía Nhan Túy,
"Giao nơi này lại cho tôi, ngài xuống dưới trị thương đi ạ."
Người nọ một tay chống lên lỗ châu mai, nhìn chằm chằm vào trận chiến biến đổi không ngừng, lắc đầu, chỉ nhíu mày với quân y, nói:
"Tôi chỉ bị thương ngoài da thịt thôi, dùng phương pháp nhanh chóng nhất để cầm máu cho tôi."
Quân y căng da đầu cắt bỏ dây thắt lưng, da thịt vùng eo bên phải lộ ra, thảm thương không nỡ nhìn, cũng may là Nhan Túy có ý thức khống chế góc độ nên không tạo thành vết thương xuyên thủng.
"Thành chủ đại nhân, nếu ngài không muốn xuống hậu phương để trị thương thì phương pháp nhanh nhất là chỉ có thể dùng lửa đốt thôi, ngài...gắng chịu ạ."
Nhan Túy trầm giọng nói:
"Đừng nói nhiều nữa, nhanh lên! Với lại, không được nói cho người khác biết rằng tôi bị thương, đặc biệc là phủ thành chủ!"
Yết hầu Tiêu Mông không thể phát ra tiếng, hắn quay lưng lại, đứng chắn bên cạnh Nhan Túy, phía sau hắn, vệ binh tùy thân giơ cao cờ đen vàng, lá cờ bay phần phật trong gió.
Trước mắt Tiêu Mông chỉ có mơ hồ, không thể thấy được gì nữa, chỉ loáng thoáng nghe thấy âm thanh lách tách của lửa đang đốt cháy da thịt, tiếng thở gấp chịu đựng nặng nề, còn có tiếng móng tay cắm vào tường đá, mùi cháy khét và mùi máu tanh chui vào mũi.
Nhóm binh sĩ phía xa tình cờ lướt qua về phía lá cờ, vẫn có thể trông thấy được bóng dáng thẳng tắp của thành chủ đại nhân đang bình thản đứng lặng ngay đầu tường, không hiểu sao nhưng lại khiến người khác cảm thấy tin tưởng vạn phần.
※ ※ ※
Chẳng biết cuộc chiến ác liệt đã diễn ra bao lâu, vô số lần đám nhân thú trèo qua đầu tường, lại vô số lần bị đánh lùi, song phương giằng co trên tường thành.
Nhân thú là bên tấn công, thế nhưng chúng phải bỏ ra gấp năm thậm chí là gấp mười lần thương vong so với thành Uyên Lưu thì mới miễn cưỡng trèo lên được tường thành, vốn cho rằng sẽ ung dung mà công phá được ngôi thành nhỏ quê mùa, thế nhưng lại biến thành một miếng thịt, chẳng cần nghĩ cũng có thể biết được cơn giận của đám thủ lĩnh nhân thú.
Đã có một số bộ lạc nhát gan, lộ ra sự sợ hãi, thế nhưng còn chưa vơ vét được miếng lương thực nào mà cứ thế mà ỉu xìu bỏ chạy thì thật sự quá hèn nhát rồi!
Trong số các thủ lĩnh đang tiến thoái lưỡng nan, hết đường xoay sở thì một lão già nhỏ lùn tay cầm cây gỗ chậm rãi đứng dậy, vuốt bộ râu dài màu trắng bạc, run rẩy nói:
"Hay là để ta nhé."
Nhóm thủ lĩnh đồng loạt khom lưng, vô cùng cung kính, thế nhưng mỗi kẻ lại mang một vẻ mặt ưu sầu khác nhan:
"Bạch phù thủy đại nhân, từ đầu đến giờ, phù thủy chim gáy vẫn chưa quay lại, thân thể của ngài thì... chúng ta đã không thể chịu thêm tổn thất nào nữa rồi."
Bạch phù thủy ngẩng đầu nhìn về phía ngôi thành Uyên Lưu lung lay sắp đổ nhưng bất khuất từ đầu đến cuối, thở dài một hơi rồi nói:
"Không thể công phá được ngôi thành này, cướp lấy thức ăn và nô lệ của loài người để bổ sung thì chúng ta cũng sẽ có không ít kẻ phải chết đói, thành hay bại thì phải xem ý trời thôi..."
※ ※ ※
Đêm đến. Tầng mây âm u lạnh lẽo che khuất ánh trăng.
Nô thú tạm thời rút lui, thành Uyên Lưu có được giây lát yên tĩnh và một khoảng thời gian để nghỉ ngơi.
Bên dưới bộ quân trang đẫm máu của Nhan Túy, phần thắt lưng quấn chặt bởi băng vải, bóng đêm che khuất bờ môi tái nhợt không còn chút máu, cậu vội vã uống nước và ăn một chút thức ăn, đưa theo Tiêu Mông và Đằng Trường Thanh, bắt đầu xem xét lại tình hình của thương binh.
Tiêu Mông đi cạnh bên cậu, báo cáo nhanh lại:
"Vệ binh thủ thành lúc đầu đã được đổi ca để xuống dưới nghỉ ngơi, bên ta mất / lực chiến đấu, người bị thương nhẹ vô số, người chết hơn người, tốt hơn một chút so với dự đoán rồi ạ."
Nhan Túy hơi nhíu mày:
"Vật tư thì sao?"
Đằng Trường Thanh vội nói:
"Trước mắt thì vẫn còn đủ."
Nhan Túy giật giật khóe miệng, vết thương bên miệng tràn ra một vệt máu, bị lưỡi nhẹ nhàng liếm đi.
Không đợi cho cậu hỏi, Tiêu Mông lập tức nói:
"Chủ tế đại nhân truyền tin tới, nói là mọi thứ trong thành đều ổn cả, xin đại nhân đừng lo lắng."
"Vậy thì tốt."
Nhan Túy vịn lên lỗ châu mai, nhìn về phía màn đêm mênh mông phía xa.
Trong tầm nhìn hạn hẹp, một tuyến thủy triều màu đỏ nhạt xuất hiện dưới tường thành, từ từ di chuyển đến trong màn đêm.
Nô thú xông đến mạnh mẽ, tên nào tên nấy hai mắt đỏ như máu, huyết mạch sôi sục, cực kỳ phấn khởi, bất cứ thứ gì chắn đường đều sẽ bị chúng xé toạc đi!
"Hỏng rồi!"
Ánh mắt Nhan Túy lạnh đi, hét lớn,
"Kéo báo động mau! Nô thú phát cuồng rồi! Chúng cư nhiên còn có một phù thủy ẩn giấu nữa!"
Mọi người giật mình.
Còn chưa đợi được lời của lính truyền tin thì một trận tiếng hò hét rung chuyển trời đất vang lên đến tận trời, mặt đất dưới chân rung lên bần bật dưới sự đột kích điên cuồng của nô thú.
Các binh sĩ trên tường thành lập tức cảm nhận được vách tường chấn động lung lay sắp đổ, thần sắc của ai cũng hoảng loạn, bất an.
Song, lần này lại không gây ra được quá nhiều hỗn loạn, nhân thú tựa như đã phát điên lên vậy, giẫm lên xác của đồng loại mà cắm đầu xông lên phía trước, rất nhanh đã đến được dưới chân thành một lần nữa, tụ tập lại thành một chiếc thang người mà trèo lên.
Lực chiến đấu của nhân thú được thêm vào sau bởi phù thủy hoàn toàn không thể so sánh với ban ngày, chúng gần như mất đi cảm giác đau đớn, mùi máu tanh bốc lên càng kích thích thần kinh của chúng.
Sự yên tĩnh của thành Uyên Lưu chớp mắt bị phá vỡ, tiền tuyến lại bị khói lửa chiến tranh nuốt chửng một lần nữa!
※ ※ ※
Sự trấn định trên mặt của Nhan Túy nứt ra từng chút một, thương vong của vệ đội đột nhiên tăng lên, xung quanh tràn ngập chém giết và tiếng thét chói tai.
Cậu không ngừng máy móc mà vung trường thương, giết chết hết kẻ địch này đến kẻ khác, dưới chân phủ kín thi thể, thế nhưng trước mặt dường như là kẻ địch vô cùng tận, giết chóc nhưng hệt như hạt muối bỏ biển.
Phù thủy của đối phương vô cùng hiểu cách ẩn náu, luôn nấp kỹ không lộ ra, cho đến khi chiến sự giằng co đến phút này mới đột nhiên lộ răng nanh ra, cho thành Uyên Lưu một kích trí mạng!
Vết thương bên hông đã không còn cảm giác, Nhan Túy cắn chặt răng, đôi mắt chỉ toàn máu nhìn về phía kẻ địch trong bóng đêm.
Đột nhiên, một bông hoa tuyết mỏng màu lam im lặng rơi xuống vai cậu.
Nhan Túy sững người, chỉ cảm thấy từng đợt sương lạnh lẽo màu lam trôi dọc theo sàn đá trên tường thành, điên cuồng tràn ra khắp bốn phương tám hướng, bên tai toàn là âm thanh băng đá đông lại.
Vô số nhân thú điên cuồng bị sương băng đóng băng trên đầu tường, không thể tin được mà trừng to đôi mắt, trừng trừng nhìn vào màn sương băng đang tràn ra, phủ lên chúng, đông lại thành khối băng!
Nhan Túy sợ lạnh xưa nay, thế nhưng lúc này lại hiếm thấy mà không cảm thấy lạnh lẽo chút nào mà ngược lại, tựa như được bao lấy bởi một sự dịu dàng nào đó, trấn an vẻ mặt mệt mỏi của cậu.
Cậu đột nhiên quay đầu, trên phía lỗ châu mai cao cao đó, một bóng dáng trắng tinh đơn độc đứng đó, sương băng tỏa ra từ dưới chân y.
Ánh nhìn tĩnh lặng của Trầm Khinh Trạch xuyên qua biển người vô tận, dừng lại tại nơi này.