Ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu chiếu lên gương mặt âm u bất ổn của Trầm Khinh Trạch.
Trong phòng ngủ, nhất thời chẳng ai lên tiếng.
Nhan Túy tựa người tùy ý lên đầu giường, híp mắt lại, từ trên cao mà nhìn xuống đối phương, nét mặt sâu xa khó nói hết.
Bờ môi của cậu hơi hé mở, màu môi vẫn còn mang theo chút ánh nước sau khi bị thấm ướt, đầu lưỡi lướt qua răng, ngón trỏ lướt qua môi với tốc độ cực kỳ chậm chạp, từ kẽ môi luồn vào trong miệng, ngậm lấy.
Lúc lấy ra, đầu ngón tay hơi ướt.
Cho dù tay phải có bị khóa lại thì cũng chẳng ngăn được việc cậu dùng cánh tay còn lại để trêu ghẹo chủ tế đại nhân của mình.
Sống lưng của Trầm Khinh Trạch căng cứng hết cả, cơ mặt mất tự nhiên mà giật giật.
Nhan Túy không hề bỏ sót bất cứ cử động nhỏ xíu xiu nào trên gương mặt của y, nhìn ngắm hầu kết hơi di chuyển của y, cậu suýt thì bật cười thành tiếng:
"Chủ tế đại nhân, sắc mặt của ngài xấu thế, không khỏe ở đâu ư?"
Trầm Khinh Trạch cảnh giác mà lùi về sau một bước, cứng rắn mà nghiến răng ra hai chữ:
"Không, có."
Nhan Túy cong khóe miệng lên:
"Sao lại khách sáo thế, hay là bổn thành chủ xoa xoa giúp ngài nhé?"
Trong đầu Trầm Khinh Trạch vô thức mà hiện lên một hình ảnh, ngón tay trắng nõn của đối phương, cánh môi đỏ thắm, cơ thể thon dài, ngón chân co quắp lại...sắc mặt y trong chớp mắt càng khó coi hơn.
Hận không thể nhào qua mà giết chết cậu ta cho rồi! Để cậu ta quyến rũ mình! Bây giờ thì hay rồi, đang là thẳng nam sắt thép nói cong là cong luôn!
"Thành chủ đại nhân nghỉ ngơi đi ạ."
Trầm Khinh Trạch khó khăn mà nghiến ra mấy câu từ trong kẽ răng, quay đầu đi mất.
Sau lưng truyền đến tiếng cười nhẹ của Nhan Túy:
"Chạy trốn cũng chẳng có tác dụng đâu, chủ tế đại nhân của tôi. Anh cần phải đối diện với hiện thực đi ~"
Trầm Khinh Trạch bị cái trợ từ ngữ khí sau cùng đó chặn họng không nhẹ, phóng như bay ra khỏi cửa phòng, dùng lực đóng cửa lại, tựa như như thế là có thể nhốt hết toàn bộ những thứ kiều diễm đó lại bên trong.
Cho dù y có chạy nhanh hơn nữa thì lời bông đùa sau cùng của Nhan Túy vẫn đuổi kịp y:
"Ngủ ngon, tối nay nhớ nằm mơ thấy tôi nha."
Trầm Khinh Trạch: "..."
Haha, cứ cho là y có nhảy từ trên hành lang lầu ba xuống đi chăng nữa thì tuyệt đối không thể nằm mơ thấy được cái loại chuyện đó!
Nhan Túy nghe ngóng thấy tiếng bước chân của đối phương càng lúc càng xa thì đột nhiên cảm thấy cả người đầy mồ hôi có hơi khó chịu, cậu dùng chiếc chìa khóa mà Trầm Khinh Trạch để lại trên gối mà tùy ý mở khóa dây xích ra, đổi một bộ đồ ngủ mới rồi lại chui lên chiếc giường lớn mềm mại một lần nữa.
Nơi mà Trầm Khinh Trạch đã từng nằm ngủ vẫn còn lưu lại mùi hương của y.
Nhan Túy vùi đầu vào trong gối mà hít thật sâu một hơi, hai tay vươn vào trong chăn, hệt như một con tằm trong nhộng, lăn qua lăn lại.
"Trầm Khinh Trạch..."
Nước thuốc trị liệu cao cấp rõ ràng đã hoàn toàn loại bỏ được hết lời nguyền, thế nhưng Nhan Túy lại cảm thấy càng nóng hơn lúc nãy nữa.
Nhớ lại cái ôm của đối phương, mùi hương giao nhau, cái hôn kéo dài, Nhan Túy hơi thở gấp, cuối cùng cũng rơi vào giấc ngủ nặng nề trong lúc đang cực kỳ cảm thấy trống rỗng...
※ ※ ※
Sáng sớm hôm sau.
Hiếm thấy lắm Trầm Khinh Trạch mới ngủ dậy muộn hơn một tiếng so với ngày thường.
Cũng chẳng phải là y tự mình tỉnh dậy, mà là bị tiếng vỗ cánh của Áp Áp gọi tỉnh, đôi mắt ngái ngủ mông lung của y mở ra, trong lòng đang ôm một cái gối lông chim cực to, Áp Áp đáng thương bị kẹp lấy giữa cái gối và lồng ngực của y, suýt thì tắt thở.
Bằng một ánh mắt kỳ lạ, Trầm Khinh Trạch nhìn vũng nước đáng nghi trên gối ôm, lạnh lùng rũ mắt:
"Mày lại chảy nước miếng nữa rồi hả?"
Áp Áp: "???"
Chíp chíp chiu?
A Bạch đã ngoan ngoãn mà ngậm lấy đôi dép, ngồi xổm bên cạnh giường, đợi chủ nhân xuống giường, Trầm Khinh Trạch vứt cái gối sang một bên, ngồi dậy từ trên giường, vừa dở chăn lên thì đột nhiên có một loại cảm giác khó chịu một lời không thể nói hết.
Y cúi đầu xuống nhìn...
Trong gian phòng rộng rãi, một người một chim một chó mắt lớn trừng mắt nhỏ, sự trầm mặc tràn đầy ngượng ngùng bao phủ khắp phòng.
Trầm Khinh Trạch bưng lấy nửa bên sườn mặt của mình, y chẳng muốn nhớ lại một xíu nào, thế nhưng từng cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua cứ như đèn kéo quân mà phát lại một lần nữa, ngay cả việc Nhan Túy cắn lấy vành tai của y, âm thanh hừ nhẹ khi nhắm mắt lại đều quay lại rõ ràng hơn lúc nào hết.
Trầm Khinh Trạch dùng nước lạnh mà chà xát mặt mình, không nhịn được mà nhìn trộm lên thanh độ hảo cảm bí mật trong hệ thống.
Không xem thì không biết, vừa xem xong thì giật cả mình --- độ hảo cảm bí mật đã chính thức đột phá cột mốc , tăng lên đến luôn rồi, cả cây tiến độ càng lúc càng đỏ.
Phía sau còn có thêm một cái ghi chú nữa: có tỉ lệ việc ngoài ý muốn đã gây ra.
Việc ngoài ý muốn là sao?
Trầm Khinh Trạch lặng lẽ tắt giao diện hệ thống, ôm lấy ngực, có hơi tức ngực, lẽ nào nửa đời sau của y thế nào cũng sẽ là một trai cong ư?
Nếu có ngày nào đó thế giới trò chơi này có vấn đề nào đó, hệ thống chuyển mình về thế giới vốn dĩ ban đầu thì phải làm thế nào đây?
Cứ cho là không về được nữa thì y và Nhan Túy cũng đâu thể sinh con được đâu, lẽ nào lại nhận con nuôi ư?
Thế nhưng đứa trẻ sẽ theo họ ai đây? Rồi sau này đi nhà trẻ nào bây giờ?
À, suýt nữa thì quên mất, bây giờ làm gì có nhà trẻ.
Trầm Khinh Trạch nghiêng đầu sang bên, tựa lên vách tường lạnh lẽo, chìm sâu vào sự tưởng tượng dài dằng dặc về tương lai.
Dưới cằm có hơi ngưa ngứa, y đột nhiên nhớ thuốc lá của thế giới trước.
"cốc cốc cốc---"
Tiếng gõ cửa liên hồi, cuối cùng thì Trầm Khinh Trạch cũng quay trở lại từ trong sự suy tư, y hơi cau mày, quay đầu lại.
Chỉ trông thấy Nhan Túy ôm lấy hai tay mà tựa người lên khung cửa:
"Chủ tế đại nhân, anh bỏ lỡ mất bữa sáng rồi đấy, những người khác còn cho là anh đã xảy ra chuyện gì rồi, nên mới vội vàng chạy đi tìm tôi qua đây xem thử xem sao."
Người hầu theo sau phía sau lưng cậu không nhịn được mà oán thán thầm trong lòng, rõ ràng là thành chủ đại nhân ngài gấp gáp, khăng khăng muốn đích thân chạy qua nhìn, còn ụp nồi cho hắn chứ!
Đầu mày của Trầm Khinh Trạch càng cau lại chặt hơn:
"Đừng có quậy, tôi sắp nhớ ra được rồi."
"?" Nhan Túy có hơi khó hiểu,
"Anh nhớ cái gì?"
"Đương nhiên là chúng ta..."
Trầm Khinh Trạch nói được một nửa thì cả người tựa như một cái bánh răng bị kẹt lại, cứng ngắc, ngậm chặt miệng lại, mím thành một đường thẳng.
"Chúng ta sao?"
Chóp tai cảu Nhan Túy hơi cử động, đôi mắt màu hổ phách tựa như một hồ nước lấp lánh ánh nắng.
Trầm Khinh Trạch ấp úng nói:
"Thành chủ đại nhân nghe nhầm rồi. Tôi nói là hôm nay chúng ta nên đi xem thử phòng ấp trứng tằm và xưởng ươm tơ vừa mới xây xong."
Nói rồi, y không chớp mắt mà đi thẳng ra khỏi cửa, lúc đi lướt qua bên cạnh Nhan Túy, lại bị đối phương vươn tay ra chặn lại.
"Chủ tế đại nhân, dường như tối qua ngủ không ngon phải không?"
Bị Nhan Túy dùng ánh mắt tra xét nhìn mình, Trầm Khinh Trạch vừa nhớ lại tình huống lúc sáng thì cả người lại có hơi khó chịu.
"Tôi ngủ ngon lắm, rất ngon luôn."
Trầm Khinh Trạch nhấn mạnh rất cường điệu,
"Tuyệt đối không nằm mơ thấy mấy thứ không nên mơ thấy!"
Nhan Túy híp mắt lại: "í?"
Trầm Khinh Trạch: "...đừng có í!"
※ ※ ※
Phòng ấp trứng tằm và xưởng ươm tơ được xây trên một mảnh đất gần khu trồng cây dâu ở ngoại thành. Khu trồng dâu trồng một mảnh lớn và liên tục các cây dâu với nhau, có một vài cây là vốn có sẵn, nhưng những cây còn lại thì đều là cây giống được trồng sau khi khai xuân.
Màu xanh mơn mởn non mịn điểm xuyến trên nhánh cây, mọc lên nhanh chóng mà vươn lên thành những nhành cây xanh biếc, trùng điệp xếp chồng lên nhau thành từng phiến, kéo dài không thấy điểm kết thúc.
Vì để không làm phiền đến công việc của mọi người trong công xưởng, Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy giản lược toàn bộ nghi thức và phương tiện, sau khi vào công xưởng thì chỉ nhìn ngắm tổng thể quá trình sinh sản từ ngoài cửa sổ mà thôi.
Phòng nuôi tằm mua lại lô trứng tầm đầu tiên, ấu trùng trắng nõn nhỏ xíu, co lại trong cái giường bằng lá dâu, ăn no rồi ngủ, ngủ đã rồi lại ăn. Bị ngón tay chọt nhẹ một cái thì xấu hổ mà cuộn người lại.
Quản sự quản lý của phòng ấp trứng là một người chuyên nuôi tằm nhiều năm, trên đường đi, không ngừng tán thưởng đối với cái phòng ấp trứng đầy mới lạ này:
"Ví dụ như cái nhiệt kế này đi. Mời hai vị đại nhân xem qua, cái que thủy tinh nhỏ mảnh này, nghe nói rằng bên trong nó là dầu hỏa được nhuộm đỏ, thông qua các vạch bên trên này là có thể nắm được nhiệt độ trong phòng ấp trứng một cách chính xác, cao hơn hay là thấp hơn cũng không được."
"Đợi đến khi tằm quay thành kén rồi thì phải đưa đi cách ly trong xưởng ươm tơ để xử lý ngay lập tức."
"Lúc trước, những nhà nông đều tự mình trồng lấy cây dâu, ngăn một cái vách trong nhà để làm phòng ấp trứng, từ việc chăm sóc cây dâu cho đến việc vặt lá, hái quả dâu, cho tằm ăn, sau đó kết thành kén tằm, ươm tơ, cuối cùng là lấy tơ sống ra để kéo thành sợi, đều là một tay chúng tôi thầu hết. Thế nhưng hễ trong lúc đó có một khâu làm sai mà sảy ra sai sót thì cuối cùng, tơ sống được sinh ra sẽ bị giảm giá rất nhiều, lúc đó thì cả năm đành phải hít gió tây bắc mà sống!"
"Bây giờ thì tốt rồi, vườn dâu có người phụ trách chăm sóc chuyên môn, sau khi hái ngắt, xử lý thì sẽ chuyển đến đây, những người nuôi tằm trong phòng ấp trứng như chúng tôi chỉ phụ trách phần nuôi tằm, ấp trứng, rồi chuyển kén tằm đến xưởng ươm tơ, chúng sẽ không còn thuộc về sự quản lý của chúng tôi nữa. Số tiền lương mà chúng tôi nhận được nhiều hơn trước rất nhiều! Mà còn chẳng có nguy cơ gì xảy ra cả!"
Quản sự phòng ấp trứng cười haha nói:
"Nghe nói rằng dâu trong vườn có trái rồi sẽ còn được hái xuống để ngâm rượu, hì hì, rượu dâu ngon lắm, đến lúc đó chúng ta cũng có thể thưởng thức thử xem."
Quản sự dẫn hai người đi vào xưởng ươm tơ, đã có người đợi trước cổng từ trước.
Khu vực trung tâm công xưởng có rất nhiều nữ công nhân ươm tơ đang hăng hái làm việc, mỗi người đều ngồi trước một cái bàn, chân đạp lên máy quay tơ, trước mặt là một cái chậu đồng, chứa đầy nước sôi và trứng tằm, than tổ ong dưới chậu đồng không ngừng đun nóng nước để luộc tằm.
Kéo tơ là một nghệ thuật sống, cần phải có nhân viên với sự kiên nhẫn cực kỳ cao với các thao tác thật cẩn thận. Trong làn nước sôi đến độ, dùng một cây chổi quét tơ quét lên kén, cho đến khi sợi tơ xuất hiện đầu sợi rồi thì các nữ công nhân mới dùng tay để vê đầu sợi tơ đó ra, cuộn nó lên một thanh gỗ dùng để cuốn tơ ở bên trên.
Theo nhịp đạp của đôi chân trên chiếc máy, thanh gỗ không ngừng chuyển động, hoàn tất công việc quay tơ.
"Đó là cái gì vậy?"
Nhan Túy chú ý thấy trên tay của các nữ công nhân đều được mang một đôi bao tay nửa ngón màu xanh, để phòng ngừa việc bị bỏng.
Trầm Khinh Trạch quan sát một lúc, nói:
"Là nửa miếng da hạt sen."
Y nghi ngờ rằng thứ này có thể có tác dụng thật được hay không. Thôi thì có còn hơn không vậy.
Vào thời kỳ trước khi hệ thống khoa học kỹ thuật chưa có máy chạy bằng hơi nước để thắp sáng đèn thì phần lớn nguồn lực của máy móc đều vẫn phải dựa vào sức người và gia súc, tuy là có thể lợi dụng được sức nước, thế nhưng chúng chiếm diện tích quá lớn, chỉ có thể ưu tiên cho các công việc nặng như rèn sắc v.v mà thôi.
Từ vườn dâu đến phòng ấp trứng đến xưởng ủ rượu và xưởng ươm tằm, xưởng dệt may, là cả một loạt dây chuyền sản xuất, tiền vốn lớn nhất là tiền lương cho công nhân, chỉ cần quản lý đủ tốt thì sự tiêu giảm lưu động giá cả, tiền vốn trung gian thấp hơn rất nhiều so với một nông hộ nuôi dưỡng tằm của lúc trước.
Tơ tằm sau cùng trở thành thành phẩm, trong tương lai sẽ có một giá bán cực kỳ có tính cạnh tranh.
Trầm Khinh Trạch lơ đãng nghĩ ngợi, chẳng biết lần này thành Minh Châu lại có thể có bao nhiêu nhà thương nhân buôn tơ tằm hận không thể liều mạng với y nữa đây ta?
"Thành chủ đại nhân! Chủ tế đại nhân!"
Hai người quay đầu lại, thế nhưng lại trông thấy một khuôn mặt quen thuộc trước cửa, ba bước bước thành hai bước mà chạy như bay đến, cúi người hành lễ với hai người.
Nhan Túy biểu ý cho đối phương thẳng người dậy:
"Đằng Nhị, sao anh lại quay về đây?"
"Nơi tình báo của tôi thu được tin tức, chẳng biết thành chủ của thành Minh Châu hít phải gió cửa nào mà lại muốn xuống tay với Uyên Lưu Ngân Tọa mà chúng ta mở tại thành Minh Châu!"
"Tôi lập tức cho người đưa những thứ hàng hóa mà có thể chuyển đi được đều chuyển hết đi, gọi hết mọi người quay về, rời khỏi thành Minh Châu ngay trong đêm."
"Ngày thứ hai khi chúng tôi rời khỏi thành Minh Châu thì cửa tiệm đã bị Lạc Đặc đưa người tới niêm phong lại, lý do là lai lịch hàng hóa của chúng ta không được rõ ràng, ác ý chèn ép lên những thương nhân khác, còn tịch thu toàn bộ những thứ không thể đem đi được trong tiệm luôn!"
"Đại nhân, thị trường của thành Minh Châu gần như chiếm hết hơn nửa tổng ngạch thị trường buôn bán của chúng ta, nếu không nghĩ cách thì hàng hóa mà chúng ta sản xuất ra sẽ không còn chỗ nào để bán được nữa! Thế thì mọi người sẽ ăn gì, uống gì bây giờ?"