Mệnh lệnh trước khi xuống thuyền của Trầm Khinh Trạch chính là trước nửa đêm nay, nếu y không quay lại thuyền thì hãy nả pháo ngay lập tức.
Tầm nhìn ban đêm hạn chế, đợt pháo đầu tiên chỉ là để nhắm thí, thế nhưng lại vừa khéo bắn thẳng vào tường thành, tường thành của thành Nam Tế còn lâu mới kiên cố bằng tường thành sau khi được thăng cấp xong của thành Uyên Lưu, chỉ mới bị nả có một pháo thôi là nó đã bị sụp mất một lỗ rồi.
Lỗ thủng đó nói lớn thì cũng không lớn nhưng nói nhỏ thì cũng chẳng nhỏ, thế nhưng tiếng pháo nã đinh tai nhức óc dọa cho đám binh lính chẳng hiểu rõ sự tình bên trong thành sợ đến thất hồn bạt vía.
Phủ thành chủ của thành Nam Tế.
Sau chấn động ngắn ngủi, phủ thành chủ lại khôi phục sự yên tĩnh về như trước, sứ giả cảnh giác mà nhìn ngang nhìn dọc, hắn vẫn chưa phát hiện ra được dấu hiệu gì khả nghi, thế nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ.
Đám binh lính lo lắng trong lòng, cánh tay cầm kiếm chỉ vào Trầm Khinh Trạch của chúng hơi run lên, bước chân không tự chủ được mà lùi về sau hai bước.
Duy chỉ có Trầm Khinh Trạch và lão thầy pháp của thành Minh Châu là vẫn còn giữ được sắc mặt bình tĩnh, người nọ gõ gõ cây pháp trượng, trầm giọng mở lời:
"Mọi người đừng hoang mang, chỉ là chút tài vặt mà thôi."
Trầm Khinh Trạch nhìn lão:
"Thành Minh Châu đã tốn bao nhiêu tiền để cung phụng cho các hạ thế? Cái thuyền đó sớm muộn gì cũng sẽ chìm thôi, chi bằng đổi sang thành Uyên Lưu của chúng tôi đi, bao ăn bao ở, tuần làm sáu ngày nghỉ một ngày, dựa theo công trạng mà thăng công tiến chức."
Sắc mặt của lão thầy pháp trầm xuống, lão hừ lạnh:
"Lão phu ta há là một tên tiểu nhân thất tín bội nghĩa chỉ vì tiền chứ? Ta thấy các hạ tuổi tác còn trẻ, lại có được một thân bản lĩnh không tầm thường, thế nên ta mới đặc cách mà tha cho cậu một lần, cậu đừng có đắc ý mà vênh váo!"
Tại đại lục Thư Quang, thầy pháp có năng lực siêu phàm, cho dù là con người hay là nhân thú thì những người này đều thuộc về nhóm nhân tài hiếm thấy.
Trong một trận chiến, một vị thầy pháp hay thầy phù thủy đủ mạnh thì thậm chí là có năng lực để thay đổi được cả cục diện.
Trong làn sóng nô thú ngày trước, hai thầy phù thủy ẩn náu của đại quân nhân thú hại cho thành Uyên Lưu suýt thì bị phá thành, nếu như không có sự có mặt kịp thời của Trầm Khinh Trạch thì hậu quả là không thể tưởng tượng được.
Có được một vị thầy pháp quý giá, thành Minh Châu không thèm giấu hắn trong phủ thành chủ để làm vũ khí bí mật mà lại muốn đưa đến chỗ ngôi thành nhỏ rách nát là thành Nam Tế này để đặc biệt đối phó với mình, xem ra vị thiếu thành chủ Lạc Đặc đó cũng khá là kiêng dè mình đây.
Trầm Khinh Trạch nhanh chóng suy tư trong chốc lát, lúc y nâng tầm mắt lên lần nữa thì hơi hé miệng, híp mắt lại:
"Lão già, tôi thấy ông hình như là đã đắc tội với giai cấp quyền quý của thành Minh Châu rồi nên mới bị lưu đày đến đây để đợi chết thì có."
Lão thầy pháp tức đến rung cả chòm râu:
"Láo xược! Ngươi đang nói nhảm cái gì thế hả?"
Trầm Khinh Trạch hơi mỉm cười:
"Lão dám đánh cược với tôi một trận không? Cược là, tôi nhường ông ba chiêu cũng có thể khiến cho ông bó tay chịu trói."
"Nếu tôi thua, thì tôi sẽ theo ông về thành Minh Châu, nếu ông thua, thì ông theo tôi về thành Uyên Lưu. Các hạ dám cược không?"
Sắc mặt của lão thầy pháp tái mét, lão tức đến bật cười:
"Được, được, từ trước đến nay, lão phu chưa thấy vãn bối nào ngạo mạn như cậu, hôm nay lão phu phải dạy cho cậu một bài học mới được!"
Sứ giả trông thấy Trầm Khinh Trạch cố ý khích tướng lão thầy pháp, đúng là biến khéo thành vụng, chọc trúng ổ lông của thầy pháp đại nhân rồi, sứ giả suýt chút nữa thì cười thành tiếng, trốn sau lưng của lão già áo bào màu đen:
"Xem chừng hắn thật kỹ cho ta, tuyệt đối không thể để cho hắn thừa cơ mà chạy mất!"
Lão thầy pháp vung gậy phép, râu tóc khắp đầu lão không gió nhưng tự bay, trong miệng lão phát ra một tiếng hô thấp ngắn!
Chỉ trông thấy thập tự kiếm trong tay đám binh lính tựa như sống dậy, điên cuồng mà rung lên, không nghe sự sai khiến, tiếng kinh hô của đám binh lính vang lên liên tiếp, gần như sắp không giữ nổi thanh kiếm trên tay nữa.
Trong nháy mắt, mười thanh kiếm thép tự động hướng thẳng mũi kiếm về phía của Trầm Khinh Trạch!
Trầm Khinh Trạch đứng tại chỗ trông hệt như một viên nam châm hình người vậy, hút những binh lính với vẻ hoảng hốt khắp mặt ngã về phía y.
Mũi kiếm lóe lên ánh sáng sắc nhọn thấu đến tận xương, bao kín mọi góc độ mà y có thể tránh được.
Kỹ năng: Vòng Quang Kháng Cự, phát động!
Trầm Khinh Trạch không tránh không né, toàn bộ những kẻ địch trước mặt, ngoại trừ lão thầy pháp ra thì cả người cả kiếm đều bị bắn bay ra ngoài!
"bốp bốp bốp!" Một loạt âm thanh va chạm nặng nề vang lên, góc tường chồng chất cơ thể người, biến thành một bãi lộn xộn, khiến cho vách tường của phủ thành chủ nứt ra một đường, đường vân nứt hệt như mạng nhện lan ra điên cuồng, gạch trên tường vỡ vụn, đổ xuống ào ào, vách tường sụp xuống thành một cái lỗ lớn.
Cấp bậc của lão thầy pháp quả nhiên là cao hơn Trầm Khinh Trạch, hắn bị loại sức mạnh to lớn này bức ép đến mức phải lùi về sau mấy bước liền, lão dùng pháp trượng chống lên vách tường, đầu nhọn cắm thật sâu vào trong thì mới miễn cưỡng mà chống lại được sức mạnh của Vòng Sáng Kháng Cự.
Mặc dù thế, sắc mặt của lão thầy pháp thay đổi soàn soạt, lão vô cùng kinh ngạc:
"Đây là loại sức mạnh gì thế này?"
Trầm Khinh Trạch đưa hai ngón tay ra:
"Các hạ vẫn còn hai cơ hội nữa."
Lão thầy pháp vô cùng phẫn nộ:
"Ngươi muốn chết à!"
Lão lại niệm thần chú một lần nữa, Trầm Khinh Trạch chỉ cảm nhận thấy được một trận động đất dưới chân, tất cả những vật trang trí trong gian phòng đều bị rung lắc đến rơi ngã đầy đất, đám binh lính vừa mới hồi phục lại xong, vẫn còn chưa đứng được vững, giờ thì hai chân lại như mềm nhũn mà ngã xuống lần nữa!
Dưới tấm thảm trải sàn ấy tựa như có thứ gì đó sắp sửa chui lên vậy!
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Trầm Khinh Trạch nhún người nhảy lên, Bay Lượn, phát động!
Gần như là cùng với lúc đó, khoảng không dưới chân y xuất hiện vô số những mũi nhọn bằng sắt, tựa như bụi cây gai, chúng xé rách tấm thảm trải trong gian phòng thành vô số mảnh vải, nát đến mức chẳng còn lại gì.
Nếu như chậm một bước thôi thì lúc này e là hai chân đều tiêu luôn rồi.
Đúng là ác độc thật đấy!
Trầm Khinh Trạch nhướng nhướng mày, cả người trôi trong không trung, từ trên cao nhìn xuống đối phương:
"Vẫn còn một cơ hội cuối cùng. Các hạ chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"
Lão thầy pháp thật sự sắp tức đến điên luôn rồi!
Một vị thầy pháp bại trận dưới tay một kẻ có thực lực ngang tầm với mình thì sẽ chẳng có gì đáng xấu hổ cả, thế nhưng nếu để thua dưới tay một tên trẻ tuổi kiêu căng ngạo mạn thì lão chắc chắn có thể tức đến chết mất!
Lão thầy pháp lại vung gậy pháp lên lần nữa, lần này, không chỉ là số binh khí này mà tất cả những thứ trước mắt của Trầm Khinh Trạch, toàn bộ những vật dụng kim loại có thể trông thấy trong tầm mắt xung quanh đều bị ảnh hưởng bởi năng lực của lão thầy pháp, chúng rung lên bần bật.
Từ vật lớn như giá cắm nến treo trên đỉnh đầu, đến vật nhỏ như bộ dụng cụ ăn uống dao nĩa trong đầu tủ, ngay cả dây xích kim loại trên thân của đám binh lính cũng bắt đầu nhẹ rung lên không ngừng.
Trong chốc lát, toàn bộ những vật kim loại tựa như các linh kiện bị tháo rời của một cái máy đã bị một cánh tay lớn vô hình nào đó ghép chung lại với nhau một lần nữa, gom lại thành một con rồng dài bằng kim loại, lên trời xuống đất, không có gì là không thể!
E là Trầm Khinh Trạch có chạy đến cùng trời cuối biển cũng chẳng thể trốn được nó. Cho dù có bị đánh cho rã ra thì cũng có thể tụ lại hoàn toàn như cũ trong chớp mắt, có thể gọi là nhất thể tấn công phòng thủ.
Câu chú này vô cùng dài dòng, uy thế lớn, mà sức tiêu hao cũng lớn, đây chính là kỹ năng giấu đáy rương (chiêu cuối) của lão thầy pháp, không dễ gì lão mới sử dụng nó.
Ngẩng đầu lên nhìn con rồng lớn đến hơn mười mét, những nơi mà nó đi qua, gạch đá trên vách tường của phủ thành chủ đổ sụp một mảng, da đầu của Trầm Khinh Trạch tê rần hết cả lên, ngay cả việc tiếc của cũng chẳng quan tâm đến nổi nữa.
Thừa dịp câu thần chú của lão thầy pháp còn chưa chấm dứt, y lại ra một chiêu đáng sợ nữa!
Toàn bộ những vật sống trong tầm mắt đều trở nên ấm lên hàng loạt, đám binh sĩ dường như trở thành những con rối bằng gỗ trên tiền tuyến, không hề có ý chí chiến đấu nào luôn.
Thần chú của lão thầy pháp bị cắt ngang đột ngột! Khí huyết phản phệ cuộn lên, suýt thì nôn ra một ngụm máu!
Mất đi nguồn năng lượng, con rồng khổng lồ bằng kim loại trở thành vật chết trong chớp mắt, vô số những linh kiện kim loại rơi xuống như mưa, gần như chất thành một ngọn núi nhỏ trên đất.
Trong khoảng thời gian mười giây hít thở, Trầm Khinh Trạch đối mặt mà ăn hiếp lão thầy pháp ngay trước mắt---Đoạt Đao!
Hai người lướt qua nhau, cây pháp trượng đầu rồng làm bằng gỗ đó đã rơi vào trong tay của Trầm Khinh Trạch, nó bị y trở tay xoay một vòng, đầu nhọn của pháp trượng kề lên cổ họng của đối phương.
Y híp mắt lại, giọng điệu vô cùng tiếc nuối, chậm rãi mở lời:
"Đạo lý thì tôi đều hiểu hết, thế nhưng tại sao cứ phải gắn thẻ đỏ cho tôi hoài vậy?"
Lão thầy pháp: "???"
Hoàn toàn chẳng hiểu nổi Trầm Khinh Trạch đang nói cái gì, chắc hẳn là đang châm biếm hắn. Lão thầy pháp còn chưa thở được một hơi thì đã ho sặc sụa đến đỏ cả mặt, lồng ngực lão phập phồng như trống bỏi, cả người hệt như một quả bóng sưng đỏ lên, tựa như chỉ cần đâm nhẹ thôi là có thể đâm vỡ lão ra luôn vậy!
"Ngươi---ngươi---"
Đương lúc cục diện đang hướng về phía của Trầm Khinh Trạch, trong đêm tối đột nhiên sáng lên vô số những ngọn đuốc, soi sáng phủ thành chủ như ban ngày.
Trong ánh lửa, vô số những binh lính mờ mờ ảo ảo bao vây lấy khu vực của Trầm Khinh Trạch, trong ba tầng ngoài ba tầng, ai cũng cầm cung tiễn cùng nỏ trong tay, đầu mũi tên sắc nhọn chỉa thẳng về phía của Trầm Khinh Trạch!
Trong đám quý tộc kia, thành chủ của thành Nam Tế cuối cùng cũng khoan thai tiến tới, tuổi tác của ông ta chẳng nhỏ hơn bố Lý là bao, tóc bạc cả đầu, toàn thân ông ta được bọc trong một chiếc áo choàng bằng lông cáo dày và nặng, bọng mắt xanh đen rũ xuống dưới đôi mắt hung ác nham hiểm.
"Haha, Trầm Khinh Trạch, đúng là ta đã xem thường ngươi rồi, nào ngờ ngay cả thầy pháp đại nhân của thành Minh Châu cũng bó tay chịu trói với ngươi."
Giọng nói của thành chủ thành Nam Tế khàn đặc, ông ta sắc mặt phẫn nộ dâng trào:
"Vậy vạn tiễn cùng phóng một lúc thì sao nhỉ? Ngươi còn có thể dịch chuyển được nữa hay không?"
Trầm Khinh Trạch nói thầm trong lòng, không ngờ chứ gì, tôi còn làm được thật.
"Cung thủ chuẩn bị! Bắn chết hắn cho ta!"
Sứ giả và đám binh lính vốn tuân theo mệnh lệnh truy bắt Trầm Khinh Trạch, vào lúc này chúng đều đang co ro trong góc tường, đương lúc đang tuyệt vọng trong lòng thì tình thế đột nhiên đảo ngược độ, sứ giả còn chưa kịp vui mừng thì lại nghe thấy thành chủ hạ một mệnh lệnh chẳng khác gì mấy!
Sứ giả cùng với đám binh lính sợ đến mặt mày như màu đất:
"Thành chủ đại nhân! Cứu chúng tôi với!"
Đến cả thầy pháp thua dưới tay của Trầm Khinh Trạch cũng thay đổi sắc mặt, cho dù có sở hữu được sức mạnh phi phàm thì hắn cũng chỉ là người phàm, bị vạn tiễn xuyên tâm là cũng chết chứ bộ!
"Ngươi dám ư! Ở thành Minh Châu, ta đương là--"
Lão thành chủ của thành Nam Tế nhắm mắt làm ngơ với chuyện này, không đợi cho đối phương nói hết câu là lại lớn tiếng gào lên:
"Ngơ ra đó làm gì? Bắn tên cho ta!"
Không biết từ khi nào mà bầu trời đêm trởi nên u ám cuồn cuộn, một trận sấm chớp quần vũ trong tầng mây dày nặng, âm thanh gần đến mức tựa như chúng đang nổ vang bên tai.
Tất cả mọi người đều bị trận sấm sét này dọa cho nhảy dựng, có người kinh ngạc ngẩng đầu, tầng mây sét đang buông xuống kia tựa như chỉ cần kiễng chân lên thôi là đã đủ để với tới rồi.
Thành chủ thành Nam Tế kiềm chế lại sự bất an dữ dội trong lòng lại.
"Chỉ là sấm chớp thôi, sợ cái gì!"
Lão thầy pháp nhíu chặt mày lại, đây không phải là mây đen bình thường, đây rõ ràng là mây sét được triệu hoán đến bởi pháp thuật cực kỳ mạnh!
Hắn căng thẳng trong lòng, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn về phía Trầm Khinh Trạch---
Chỉ trông thấy đối phương đang giơ cao cây pháp trượng mà vốn dĩ từng thuộc về mình kia, áo bào tế trắng bạc bay phần phật trong màn đêm đen, mái tóc đen tung bay tán loạn, khuôn mặt bị gió lạnh thét gào cắt thành những đường nét mạnh mẽ.
Kỹ năng Tấn Công Tập Thể, Vạn Quân Sấm Chớp!
Từ tâm vòng tròn là Trầm Khinh Trạch, chu vi trong vòng một trăm mét, bầu trời trên đầu mọi người đều là mây sét dày đặc cùng tiếng sấm chớp.
Một áp lực nặng nề, dời núi lấp biển vô hình đè lên đầu của mọi người, không khí xung quanh tựa như bị tầng mây sét ấy hút lấy hết, đến hít thở cũng khó khăn, đám binh sĩ với sức chống cự thấp nhũn cả hai chân, ngay cả đứng cũng chẳng vững nữa.
Trong tầm mắt của tất cả mọi người, trời và đất có một khoảnh lặng trong nháy mắt, bốn phía xung quanh trở nên đen kịt.
Mọi người vô thức nín thở, trong chốc lát, hàng nghìn hàng vạn tia sét tựa như dòng sông bạc treo ngược trên trời đang dâng lên, chiếu rọi mảnh trời đất nơi đây trở nên trắng bệch, chẳng khác nào ngày và đêm bị đảo lộn!
Vô số những tia sét vô tận giáng xuống đầu, nổ thành những âm thanh cuồn cuộn chấn động trời đất! Sau khi đánh xuống đất, chúng không ngừng lại mà không do dự đan chéo với nhau thành một mạng lưới, điên cuồng lan ra dưới chân của Trầm Khinh Trạch!
Âm thanh sấm chớp không ngừng vang lên bên tai, tường thành, thành lũy bốn phương tám hướng đổ sụp, tiếng kêu thét hết đợt này đến đợt khác vang lên, khắp nơi trước mắt đều là sấm chớp và lửa bùng lên không dứt cùng với đất đai cháy sém!
Đợi cho đến khi cơn vạn quân sấm chớp chầm chậm tiêu tan, bầu trời đêm ngập tràn ánh trăng lại hiện lên như cũ.
Chu vi trong vòng một trăm mét từ Trầm Khinh Trạch, chẳng còn một kẻ địch nào có thể đứng được nữa!
Lão thầy pháp thẫn thờ ngồi bệch trên đất ở một bên, Trầm Khinh Trạch còn chưa xem hắn thành mục tiêu kẻ địch, cơ thể hắn dù vẫn chưa bị thương bởi sấm sét, thế nhưng những chấn động mà tâm hồn hắn phải hứng chịu lại còn đáng sợ hơn.
Thành chủ thành Nam Tế yếu ớt ngồi bệch dưới đất, đám quý tộc và những binh lính khác vây quanh hắn đã vứt hắn lại mà bỏ chạy từ lâu rồi, khắp nơi trên mặt đất cháy sém đều là binh lính nằm ngang nằm dọc, còn dư lại được chút máu cuối cùng mà đang hấp hối trong bầu không khí cháy sém đậm đặc.
"Ngươi--ngươi đừng vội mừng---"
Thành chủ thành Nam Tế cực kỳ căm hận Trầm Khinh Trạch, bình nứt rồi thì cho nó vỡ luôn,
"Bến cảng đã bị phong tỏa rồi, cho dù ngươi có chạy thoát ra khỏi nơi này được thì cũng không chạy thoát khỏi cổng thành Nam Tế đâu! Thành Uyên Lưu...sắp bị quân đội của thành Minh Châu phá nát rồi!"
Trầm Khinh Trạch không nói một lời nào, im lặng mà nhìn hắn, ánh mắt y thoáng hiện lên sự thương hại.
"Ầm---"
Ngôi phủ thành chủ đổ nát gần như hoàn toàn này đột nhiên lại chấn động kịch liệt thêm một trận nữa!
Pháo khẩu của đội thuyền của Trầm Khinh Trạch đã điều chỉnh xong, lại bắt đầu nả về phía của thành Nam Tế một lần nữa!
Chỉ trong một vòng nả pháo, mặt của bức tường thành vốn đã vừa thấp vừa yếu đó cuối cùng không chịu nổi sức nặng được nữa mà sụp xuống!
Thành chủ của thành Nam Tế mất hết hy vọng:
"Không đánh nữa...không đánh nữa...chúng tôi đầu hàng..."