Trầm Khinh Trạch đang đắm chìm trong niềm vui sướng đạt được tiền nạp thẻ thì ngay sau đó, hệ thống lạnh lẽo vô tình hiện lên thông báo mới:
"Nhiệm vụ chính giới hạn trong tiếng! Sau khi hết thời gian, căn cứ vào độ hoàn thành người chơi đạt được mà quyết định phần thưởng, độ hoàn thành dưới % xem như thất bại!"
Hệt như gáo nước lạnh giội thẳng từ trên đầu xuống, Trầm Khinh Trạch bất ngờ không kịp phòng bị, bị tạt ướt sũng, y nhìn chằm chằm cái bảng tính thời gian to bự màu đỏ trước mặt, nụ cười dần biến mất!
Cái game rách nát gì thế này, thôi đóng cửa sớm luôn đi!
Trầm Khinh Trạch thở dài, lại không nhịn được mà cười khổ, dường như thật sự là đã bị đóng lại rồi.
Y chậm rãi nhíu mày, sao lại không nhắc đến trừng phạt nếu nhiệm vụ thất bại?
Hoặc là, loạt phản ứng tiêu cực bị dẫn tới nếu nhiệm vụ thất bại sẽ mang lại cho người chơi kết quả cực kỳ bất lợi?
Ánh mắt y chuyển tới danh sách nhiệm vụ, quả nhiên, phần trống phía trên chỉ có hàng chữ xám nhỏ lạnh như băng, phảng phất như vô thanh mà trào phúng với mình:
"Nếu gặp phải khó khăn, thỉnh người chơi tự mình tìm tòi."
Trầm Khinh Trạch:
"...đậu xanh rau má!"
Y suýt thì quên, "Thư Quang thế kỷ" là game nhập vai online, theo lẽ thường, nhiệm vụ cốt truyện chính lớn như vậy thì những người chơi xuất phát từ cùng địa điểm sẽ gom lại thành nhóm để hợp tác với nhau, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.
Thượng cổ yêu thú như Côn Bằng đối với người chơi mới mà nói thì hiển nhiên là cách biệt sức mạnh quá lớn, chỉ có thể dựa vào chiến thuật sống lại vô số lần của người chơi, từ từ mà chiến.
Thế nhưng vấn đề ở đây là, toàn thế giới chỉ có mình Trầm Khinh Trạch là người chơi!
Toàn bộ sự việc diễn ra trước mắt đều là hiện thực, y cũng chẳng có khả năng hồi sinh, khi chết đi, căn bản là không có khả năng sống lại giống như game online!
Bảo y trong vòng tiếng đơn độc đánh nhau với Côn Bằng chính là nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành!
Hèn gì hệ thống hào phóng dữ vậy, còn tặng thêm tiền, hóa ra là cà rốt treo trước cây gậy, chỉ nhìn được mà không ăn được.
Núi Dạ thần trong bóng đêm yên tĩnh mà bí hiểm, âm thanh gió thổi tiếng được tiếng mất xuyên qua rừng cây thưa thớt, tạo thành những tiếng rít từng đợt như âm thanh ma quỷ khóc hờn, chỉ nghe thôi cũng nổi hết cả da gà.
Ánh đèn là nguồn sáng duy nhất xung quanh, Trầm Khinh Trạch cúi đầu ngắm hắc vũ trong tay, mày càng nhíu chặt, cái đồng hồ đếm ngược màu đỏ tươi đang theo mỗi nhịp hít thở mà trôi qua từng giây từng phút.
Cảm giác bức bách hệt như ngọn núi đè nặng trong lòng y.
"Nhất định sẽ có cách...hệ thống sẽ không đưa ra nhiệm vụ không thể hoàn thành."
Trầm Khinh Trạch nhắm mắt, ngồi xếp bằng trên lá khô và bùn trên đất, ngón trỏ nhu nhẹ thái dương, lúc đầu nghiên cứu phát triển game, suy xét đến nguyên nhân người chơi phân bố không đều đã từng làm ra thiết kế có mang tính có thể thay đổi độ khó cho nhiệm vụ.
Nhất định có cách nào đó, cho dù chỉ có người chơi đi chăng nữa thì cũng có thể hoàn thành!
Đối diện với Côn Bằng, không thể dùng vũ lực, chỉ có thể dùng trí!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trầm Khinh Trạch lại dừng lại trên bảng mục tiêu nhiệm vụ, vạch trần chân tướng, đánh tan âm mưu, giải cứu thành Uyên Lưu trong bóng tối.
Quả nhiên hệ thống không yêu cầu y phải trực tiếp đối đầu với Côn Bằng.
Từ những thông tin mà y nắm được trước mắt này, cái gọi là "Dạ thần" chính là Côn Bằng, "Bóng Đêm Vĩnh Cữu" chẳng qua chỉ là đôi cánh khổng lồ mà Côn Bằng đập xuống đã che lấp bầu trời thành Uyên Lưu, che lấp ánh sáng mặt trời------đây chính là chân tướng.
Lửa giận của Dạ thần và diệt trừ ác ma e là lời đồn do người cố ý mượn chuyện này để bịa ra, bên trong cất giấu mục đích không thể cho người khác biết.
Bố Lý nói, chủ tế đại nhân của thành Uyên Lưu và thần linh câu thông với nhau, tìm ra ác ma trốn trong mọi người để trừ khử-----đây chính là âm mưu.
Đuổi Côn Bằng đi, hay ít nhất là khiến cho nó thu cánh về là có thể đem lại ánh sáng về cho thành Uyên Lưu rồi!
Ngàn sợi manh mối trong đầu đan thành lưới, Trầm Khinh Trạch chuẩn xác tìm được sợi manh mối kia, đứng vụt dậy, nhắm thẳng mục tiêu, chạy vội về nhà...
※ ※ ※
Khi mặt trời không ló dạng nữa thì toàn bộ chuyển động của thời gian đều mất đi vật tham chiếu.
Chẳng biết đã qua bao lâu, lúc Trầm Khinh Trạch về đến nhà cảm nhận rõ được hiện đã yên tĩnh hơn trước.
Đa số đèn đã tắt, cũng không còn nghe thấy âm thanh cầu khẩn phát ra từ nhà quả phụ Vương nữa, ngoài ánh sáng lập lòe phát ra từ cây đèn dầu trong tay ra thì toàn bộ tầm nhìn trước mắt đều là màn đêm tối đen như mực.
Trầm Khinh Trạch mò mẫm trong đêm, về đến căn nhà gỗ, đứng trước cửa gọi nửa ngày cũng không thấy bố Lý trả lời.
Y hơi nhíu mày, chẳng lẽ là ngủ rồi?
Trầm Khinh Trạch đẩy cửa, trong nhà còn ngọn đèn dầu nhỏ chưa tắt, chỉ là có lẽ khá lâu rồi không được thêm dầu nên ánh lửa mỏng manh lung lay sắp tắt.
"Bố?"
Tứ bề im lặng, chỉ có gió lạnh thổi qua khe cửa hở đang rên rỉ, nồi mì chay lớn đậy nắp đặt trên bếp, đây là bữa khuya mà bố Lý chuẩn bị cho y, đã nguội đi từ lâu.
Trầm Khinh Trạch căng thẳng, trong lòng đột nhiên trầm xuống! Bố Lý xảy ra chuyện rồi!
"Gấu gấu! Ẳng ẳng!"
Tiếng a Bạch đột ngột truyền đến từ sân sau---------là phía tiệm rèn.
Ánh mắt Trầm Khinh Trạch sáng ngời, hay là bố Lý đang ở ngoài tiệm?
Ôm tia hy vọng, y theo phía âm thanh truyền đến, chạy vội đến tiệm rèn, chỉ nhìn thấy a Bạch đang hạ thấp chân trước, thẳng lưng, nhe răng trợn mắt, hướng về trong tiệm rèn mà điên cuồng sủa.
Trầm Khinh Trạch sầm mặt, không nói lời, chân đạp mở cửa, trong phòng tối đen, duỗi tay không thấy ngón, chẳng thấy được gì.
"Tôi đếm đến , hoặc là đi ra đây." y chậm rãi nheo mắt, âm thanh lạnh lẽo, như gió cắt thổi qua mặt băng: "hoặc là chết."
Vừa dứt lời, y đột nhiên nâng nỏ trên tay lên, vang lên tiếng liên tục: "vụt vụt vụt", nháy mắt ghim thẳng xuống nền đất tiệm rèn!
Trong phòng ngay lúc đó vang lên tiếng kêu sợ hãi: "ui da! Anh còn chưa bắt đầu đếm kia mà! Anh lừa người ta------"
"Suỵt! Thằng ngu, đừng có lên tiếng chứ!"
Hóa ra là không chỉ có tên trộm, Trầm Khinh Trạch cười lạnh:
"Muộn rồi, nếu không muốn bị nã thành cái rổ thì lết hết ra đây cho tôi."
Trong phòng im lặng một lát, rốt cuộc cũng vang lên giọng nói miệng hùm gan sứa:
Còn dám trả treo?
Bố Lý không rõ tung tích, đồng hồ đếm thời gian nhiệm vụ thì không ngừng nhắc nhở y thời gian trân quý.
Trong lòng Trầm Khinh Trạch tức giận không có chỗ xả, đã thế lại có đám sâu bọ này dám trong giờ phút quan trọng này mà khiêu khích y!
Y trầm mặt, không nói lời nào, mang theo a Bạch xông thẳng vào căn phòng tối.
Khứu giác a Bạch cực kỳ nhạy, cho dù là đang ở trong tối cũng có thể cắn rất chuẩn xác, Trầm Khinh Trạch tay cầm đao, tay cầm nỏ, đối phó tên sâu bọ hại nước hại dân nhất định là dễ như trở bàn tay.
"Á! Có con gì đang cắn tôi!"
"Úi da đại ca đừng đánh! Tôi sai rồi!"
" tên phế vật các ngươi! Mau lấy đồ đi chứ!"
Một trận gà bay chó sủa qua đi, bụi bặm lắng xuống, trong phòng lại trở về yên tĩnh, Trầm Khinh Trạch lại thắp đèn trong phòng lên, ánh sáng nhu hòa đẩy lùi bóng tối, chiếu rọi mọi thứ.
Kim Đại, Ngân Nhị và Đồng Tam gã du côn bị đánh đến mặt mũi bầm dập, chân bị trói chặt bằng dây thừng, bị treo ngược lên xà nhà, hệt như cái bao cát, lắc qua lắc lại trên không.
A Bạch ngồi dưới đất, nhe ra hàm răng nanh, dọa cho người sợ đến như rùa rụt cổ, sợ nó nhất thời nổi điên, cắn đứt yết hầu mình.
Trầm Khinh Trạch cầm cành cây nhỏ vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, mặt không thay đổi nhìn cả .
"Mấy người đưa bố Lý đi đâu rồi?"
Ngân Tam mất kiên nhẫn trước:
"Lão Lý? Tụi tui không biết!"
"Bốp-----" nhánh cây nhỏ quất mạnh lên lưng, cắt xuyên qua áo bố, rát đến tận xương, Ngân Tam kêu thảm tiếng, đau đến oa oa lớn tiếng kêu cha gọi mẹ không ngừng.
Thanh niên tay cầm nhánh cậy, lạnh lùng nói:
"Nghĩ cho kỹ, nói lại lần nữa."
Ngân nhị sợ đến phát run, Kim Đại sắc mặt trắng bệch, lúc nói chuyện không nhịn được mà lắp bắp:
"Cậu...cậu sao lại không nói đạo lý vậy? Chuyện của lão lý thật sự không phải tụi tôi làm! Cậu tìm nhầm người rồi!"
Trầm Khinh Trạch nghiêm mặt, thanh đao trong tay ánh lên ánh sáng sắt lạnh, xé gió kề kên cuống họng Kim Đại.
"Quả nhiên mấy người biết được đã xảy ra chuyện gì. Nói."
Ngân Nhị cuối cùng không nhịn được, lớn tiếng nói lèo:
"Là đội vệ binh! Là người của đội vệ binh trong thành đến đưa lão lý đi! Nghe nói thời khắc màn đêm vĩnh cữu buông xuống thì phải dùng người sống làm hiến phẩm dâng lên cho Dạ thần, theo tục cũ, người già ngoài tuổi trong và ngoài thành đều là tế phẩm! Ông ta đã sắp hơn rồi, chẳng sống được bao lâu nữa đâu!"
"Câm mồm!" Trầm Khinh Trạch phất tay trước mặt hắn, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Ánh đèn phát ra từ ngọn đèn dầu chiếu lên sườn mặt của y, y nhếch miệng, xương hàm cong thành độ cung sắc lạnh.
Hóa ra đây chính là sự trừng phạt nếu nhiệm vụ thất bại, không phải bị hạ Lv, cũng không mất đi thuộc tính, mà là liên lụy đến mọi người xung quanh, không thể đảo ngược cái chết!
Đồng Tam thấy nhị ca bị đánh, đỏ mắt khóc thành tiếng:
"Cậu hung dữ với tụi này thì được gì chứ! Tổ mẫu của tụi tui cũng bị bắt đi rồi!"
Trầm Khinh Trạch kiềm chế lửa giận bừng bừng:
"Mấy tên bại hoại mấy người không đi cứu tổ mẫu của mình, chạy đến nhà tôi làm gì!"
"Cậu nói ai bại hoại!"
Ngân Nhị gâng cổ tức giận trừng y.
"là vì ông chủ Mạc tiệm rèn chợ đông thành vơ vét hết đao kiếm áo giáp toàn thành, ông chủ Mạc cùng với chủ tế Mạc Vân có quan hệ thân thích, chúng tôi đánh không lại đội vệ binh mới phải nghe lời ông ta, nếu có thể tìm được vũ khí tốt từ chỗ này rồi bí mật đưa cho ông ta thì có lẽ có thể đưa được tổ mẫu trở về!"
Trong phòng nháy mắt trở nên im lặng.
Cơ mặt Trầm Khinh Trạch giật giật, giọng nói lạnh nhạt:
"Ai ra lệnh? Cái loại tế sống ngu xuẩn này, tại sao lại không phản kháng?"
Kim Đại thô lỗ gào lên với y câu:
"Cái tên đến cọng lông cũng chưa trải qua tai kiếp như ngươi thì hiểu cái gì!"
Vì bị treo ngược trong thời gian dài, mặt hắn bị xung huyết, khàn giọng nói:
"Vì trong thành không còn lương thực để qua mùa đông nữa rồi! Lần trước nô thú chọn cướp hơn nửa kho lúa, số còn sót lại, đến quý tộc trong thành cũng chưa chắc đủ để phân cho nhau, gian thương thì chỉ biết trữ hàng, giá lương thực thì ngày tăng! Làm sao quan tâm được đến chuyện sống chết của người dân chứ!"
"Cho dù không có màn đêm vĩnh cữu thì mấy người lớn tuổi này cũng không thể sống qua được mùa đông, trong thành Uyên Lưu, đã là cao tuổi rồi, đa số còn chẳng sống được đến tuổi này! Bọn họ không thể làm ruộng nhưng lại cần lương thực để sống, năm ngoái còn có thể chịu đựng được, nhưng mà năm nay, trong thành không cấp cho nổi nữa! Mỗi ngày đều có người chết đói bên đường, bản thân lão Lý cũng biết!"
"Lần hiến tế năm trước cũng là dùng những người già vô dụng làm vật hiến tế, hiến cho Dạ thần ăn sống, sau đó ánh trời mới xuất hiện! Nếu không thì màn đêm vĩnh cữu sẽ tiếp tục, toàn bộ người trong thành đều lạnh đến chết! Đây chính là giá trị cuối cùng của họ! Là hiến dâng cuối cùng!"
Kim Đại, nam tử hán cao lớn thô kệch vừa nói vừa khóc đến không thành tiếng:
"Ông ấy là để lại hy vọng sinh tồn cho mấy thanh niên trẻ chúng ta, bố Lý tự nguyện đi theo đội vệ binh!"
Trầm Khinh Trạch như bị sét đánh!
Khó trách hành vi của bố Lý khác thường, nấu cho y bữa tối đầy ắp, hút cái tẩu từ trước đến nay không nỡ hút, cố ý để mình rời đi, ông ấy sớm biết bản thân phải đi để trở thành tế phẩm...
Thế nhưng bản thân lại hoàn toàn không phát hiện ra.
"Gấu..."
A Bạch ngậm đến mảnh giấy, để trước mặt Trầm Khinh Trạch, nhẹ sủa tiếng.
Trầm Khinh Trạch trầm mặc mở ra, bên trên chỉ có mấy hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, bố Lý thiệt thòi, không nhận được mặt chữ, gần đây mới từ từ học được:
"Tiểu Trạch, đừng đau lòng, đừng tự trách, cũng đừng đến cứu ta, từ khi vợ và con ta mất, ta vốn đã muốn đi cùng họ rồi, bất ngờ gặp được cậu mới sống thêm được khoảng thời gian nữa. Lâu vậy rồi, ta xem cậu như con, tuy cậu không nói gì nhưng ta biết cậu rất hiếu thảo."
"Ta sống đã lâu rồi, đã rất thõa mãn rồi, tiệm rèn và ruộng đất đều để lại cho cậu, sau này cưới cô vợ. Trong nồi còn bát mì, đừng để bị đói."
"Sống tiếp cho tốt. Ký tên: bố lý."
mắt Trầm Khinh Trạch từ từ đỏ lên, giật giật môi:
"Ai hạ lệnh?"
"Là phủ thành chủ ra lệnh, đương nhiên là do thành chủ đại nhân rồi!"