“Sao thế? Em làm mất bùa Sừng Kì Lân rồi à?”
“Ừm thì em có chút chuyện muốn mượn bùa Lông Vũ Phụng Hoàng của chị, em biết là với năng lực của chị thì đâu cần đến nó đâu đúng không?”
“Đúng là chị không cần nó nhưng vì là kỷ vật của ông nội nên chị vẫn còn đeo đây này, nếu em cần thì tuần sau chị sẽ gửi về cho em.”
“Tuần sau trễ quá, chị có thể gửi về càng sớm càng tốt không? Em thực sự đang cần gấp...”
“Cái thằng này mày dám hối chị mày cơ à? Được rồi ngày mai chị sẽ sai sứ giả đem đến cho em.”
“Dạ dạ, cũng khuya rồi chị ngủ đi có gì hôm khác em gọi cho chị sau!”
“Được rồi tạm biệt em!”
Cả hai cùng lúc cúp máy.
Chị gái của Cao Phong tên là Nguyễn Phương Thuỳ, cô năm nay đã gần ba mươi nhưng bề ngoài trông như hai mươi, mái tóc đen nhánh cùng làn da trắng như tuyết đã khiến không ít chàng trai phải say đắm. Cô nhìn màn hình điện thoại rồi lầm bầm:
“Cái thằng này... không biết xảy ra chuyện gì rồi? Không lẽ lũ ma quỷ vẫn làm phiền nó?”
Tối đó Cao Phong không ngủ tiếp được, anh sợ mình sẽ lại mơ thấy cơn ác mộng đáng sợ đó.
Buổi sáng, Cao Phong nhắn tin hẹn gặp Phương Vy và Khánh Linh, anh có thứ muốn đưa cho hai cô. Anh đang chuẩn bị để đến trường thì đột nhiên sau lưng anh phát ra một quần ánh sáng màu trắng.
Cao Phong quay đầu lại, trước mặt anh là một người mặc áo dài truyền thống, mặt đeo mặt nạ đặc biệt nhất là anh ta có mái tóc màu bạc và sau lưng đeo một cây bút lông lớn. Người kia quỳ xuống cung kính chào Cao Phong:
“Chào ngài Cao Phong, xin lỗi đã làm phiền ngài nhưng đại vương sai thuộc hạ đến để đưa cho ngài vật này.”
Người kia hai tay dâng lên một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là một khối ngọc trong suốt có hình dạng như một chiếc lông vũ, đây chính là bùa hộ mệnh Lông Vũ Phụng Hoàng.
Gia tộc trừ tà họ Nguyễn có bốn lá bùa hộ mệnh gọi là bùa Tứ Linh tương ứng với Long, Lân, Quy và Phụng là: Răng Nanh Rồng, Sừng Kì Lân, Lông Vũ Phụng Hoàng và Vuốt Rùa Vàng. Mỗi bùa hộ mệnh sẽ có một năng lực riêng ví dụ bùa Sừng Kì Lân là “điềm lành, may mắn”. Bốn bùa này được ông nội Cao Phong tặng cho mẹ anh, chị gái anh, anh và em gái út của anh.
Cao Phong cầm lấy bùa Lông Vũ Phụng Hoàng, tươi cười:
“Thì ra là Phán Quan, cảm ơn anh đã không ngại đường xa đến đây. Chị gái tôi dạo này thế nào rồi? À mà... chị ấy đã có bạn trai chưa?”
Phương Thuỳ tuy đã ngấp nghé ba mươi nhưng vì thân phận đặc biệt mà bao năm nay vẫn chưa có bạn trai, cha mẹ cô cũng cằn nhằn mãi nhưng cũng như nước đổ lá khoai. Phán Quan cúi đầu đáp:
“Thưa ngài, đại vương dạo này vẫn khoẻ còn vấn đề kia... ừm thuộc hạ có chút... Đại vương có nhắn thuộc hạ hỏi thăm ngài có chuyện gì xảy ra không?”
Cao Phong mím môi, nếu kể ra mọi chuyện thì chỉ làm chị mình lo lắng thôi, anh quyết định sẽ tự mình giải quyết chuyện này. Anh nói:
“Anh nhắn với chị ta rằng ta vẫn ổn, do ta làm mất bùa Sừng Kì Lân nên phải mượn tạm bùa của chị ấy thôi.”
Phán Quan chăm chú nhìn sắc mặt của Cao Phong một chút rồi cúi đầu chào anh:
“Nếu vậy thì thuộc hạ xin lui trước, chúc ngài một ngày mới vui vẻ và bình an.”
“Tạm biệt!”
Phán Quan hoá thành một làn khói trắng rồi biến mất, Cao Phong cũng rời khỏi phòng.
Tiết học nhàm chán kết thúc, đối với Cao Phong mà nói môn Triết Học chẳng khác nào cực hình, nghe thì không hiểu gì mà càng nghe thì càng nhức đầu.
Anh tự hỏi không biết thầy cô dạy Triết có hiểu được những gì mà chính họ đang dạy không nữa?
Cao Phong ăn vội dĩa cơm ở một quán cơm ở gần trường rồi bắt xe bus trở về điểm hẹn của anh và hai cô gái Vy - Linh.
Thật ra từ hôm gặp xe bus anh đối với xe bus có chút sợ hãi nhưng cũng đành thôi, có lẽ sau Tết anh sẽ bảo mẹ mua cho một chiếc xe máy để tiện việc đi lại.
Khi anh đến quán trà sữa cũ thì Phương Vy và Khánh Linh đã ở đó từ lâu, anh tươi cười ngồi xuống bên cạnh họ.
Phương Vy nhẹ nhàng hỏi:
“Anh uống gì để em gọi?”
Cao Phong còn chưa kịp trả lời thì Khánh Linh đã nhảy vào mồm anh:
“Anh Phong đẹp trai à hôm nay anh lại đem điều bất ngờ gì cho em đây? Không lẽ là anh định...”
Làm gì cũng phải xếp hàng, không được chen lấn nên Cao Phong trả lời câu hỏi của Phương Vy trước, ưu tiên của anh luôn là cô.
“Anh uống trà đào, còn Linh xoè tay ra nào.”
Khánh Linh chắc mẩm là mình được tặng quà nên xoè cả hai tay, hai mắt long lanh mong chờ.
Phương Vy gọi đồ uống còn Cao Phong đặt vào tay Khánh Linh một thứ, đó là bùa Lông Vũ Phụng Hoàng.
Phương Vy cũng tò mò đây là thứ gì còn Khánh Linh khá thật vọng, cô cứ nghĩ được tặng đồ ăn. Cô bĩu môi:
“Cái mớ rẻ rách gì đây?”
Cao Phong cốc đầu cô:
“Đây là bùa hộ mệnh Lông Vũ Phụng Hoàng, không phải cái rẻ rách gì!”
Vừa nghe đến hai chữ phụng hoàng thái độ của Khánh Linh liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cô đưa mặt dây chuyền hình lông vũ lên trước mặt xăm soi:
“Ý anh là sợi dây chuyền này cũng giống như Sừng Kì Lân mà anh tặng cho Vy? Tuyệt quá miếng ngọc này là lông vũ của phụng hoàng sao... đâu có giống...”
Cao Phong mỉm cười:
“Anh cũng không rõ lắm nhưng hình như nó là hổ phách chứa lông vũ phụng hoàng, nói tóm lại nó có thể bảo vệ em khỏi ma quỷ.”
Khánh Linh được tặng món hời cười tít cả mắt, cô tươi cười:
“Nếu vậy anh đeo cho em đi, xin lỗi vì trước đây đã chửi anh là đồ ki bo thiên vị nhé!”
“Con bé này thật là...” Cao Phong bước ra sau lưng Khánh Linh rồi nhẹ nhàng đeo sợi dây chuyền vào cổ cho cô, Khánh Linh lúc này liếc sang Phương Vy, cô thấy Phương Vy có chút không vui. Cô cười tủm tỉm.
“Vẻ mặt này của bà thật đáng yêu. Tui có nên trêu chọc bà thêm một chút không nhỉ?”
Khánh Linh đang định thực hiện kế hoạch của mình thì giọng của Cao Phong lại vang lên:
“Anh vẫn còn thứ này muốn đưa cho hai đứa...”
Cao Phong lấy ra hai lá bùa Can Chi, trên hai lá bùa có vẽ hai chữ Nho là chữ “Mậu” và “Canh”. Khánh Linh tròn xoe mắt:
“Đây không lẽ là bùa trong truyền thuyết? Nhưng tại sao hình vẽ của nó đơn giản thế này?”
“Em xem phim ít thôi, chữ viết trên bùa không quá quan trọng, quan trọng là loại bùa và thần chú. Hai lá bùa này có tên là Mậu và Canh...”
“Anh Phong...” Cao Phong không cần hỏi cũng biết cô nàng đang muốn gì, anh đành giải thích lại từ đầu:
“Được rồi, anh sẽ nói sơ qua một chút về cái gọi là bùa chú. Bùa chú là công cụ phổ biến nhất để trừ tà ma của thầy trừ tà, sở dĩ gọi là bùa chú vì nó bao gồm bùa và thần chú, ngoài ra muốn thi triển thì người thi triển bùa chú phải cung cấp một lượng lớn linh lực vào lá bùa, vậy nên không phải ai cũng dùng được bùa chú...”
“Nhưng hai đứa bọn em đâu có linh lực, làm sao dùng được lá bùa này?”
“Hai lá bùa gọi là bùa Thiên Can Địa Chi, ông nội anh đã truyền linh lực vào lá bùa nên không có linh lực vẫn dùng được, ngoài ra hai lá bùa này là đặc biệt nhất, không cần đọc thần chú chỉ cần cầm nó và hô lớn “Kết” là được.”
“Kết sao?” Phương Vy và Khánh Linh đồng thanh hỏi.
Cao Phong lại nói tiếp:
“Có rất nhiều loại bùa chú nhưng chung quy lại đều nằm trong bốn loại: Thanh Kết Phong Toả. Thanh là thanh tẩy, mang tính công kích và diệt trừ ma quỷ, Kết là kết giới, tạo thành một lá chắn bảo vệ, Phong là giam giữ, dùng để giam cầm quỷ còn Toả là khoá, dùng để chặn cửa hay các lối đi khác. Hai lá bùa của hai em thuộc loại Kết, nếu gặp nguy hiểm vẫn có thể tự bảo vệ bản thân mình.”
Thiên Can Địa Chi có hai mươi lá, trong đó mười lá Can thuộc Kết Phong Toả còn mười hai lá Chi lại thuộc Thanh.
“Tuyệt quá! Khoan đã tại sao bây giờ anh mới đem cái này ra? Đừng nói là... anh lại bây giờ anh mới nhớ ra đó nha?”
Cao Phong phì cười:
“Thật buồn nhưng đúng là vậy.”
Tối ngày hôm sau Cao Phong đến trước phòng Phương Vy, anh có hơi hồi hộp vì đây là lần đầu tiên anh đi chơi với bạn khác giới.
Phương Vy bước ra, hôm nay cô trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, đã xinh lại càng xinh. Cao Phong nhìn cô đến đơ mặt ra, cô đỏ mặt cúi đầu:
“Trên mặt em có dính gì sao?”
Cao Phong lúc này mới sực tỉnh, anh ho húng hắng mấy tiếng rồi gãi đầu:
“Anh xin lỗi... Tại em đẹp quá... Anh lại nói linh tinh rồi... Chúng ta đi thôi nào.”
“Dạ.”
Hai người đi xem phim ở rạp phim Cinestar Quốc Thanh tại đường Nguyễn Trãi.
Nghĩ lại đáng lẽ hôm đó anh không nên đi xem phim.
Chuỗi thảm kịch kinh hoàng đều bắt nguồn từ buổi xem phim ngày hôm đó.
Bộ phim mà hai người Phong - Vy xem có tên là Chị Em, đạo diễn phim này rất nổi tiếng ở Việt Nam nhưng diễn viên đều là các gương mặt mới.
Họ chọn hàng ghế giữa, ngồi gần thì mỏi cổ ngồi xa thì xem không rõ nên hàng giữa là lựa chọn tốt nhất.
Khách hôm nay không đông lắm, khoảng mười mấy người, nghe nói rạp này dạo gần đây xảy ra vài chuyện không hay. Vừa ngồi xuống ghế Cao Phong đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó, mùi nhẹ nhàng nhưng khá tanh, rất giống mùi... Có lẽ anh nghĩ quá nhiều rồi, anh quay sang hỏi Phương Vy:
“Em có ngửi được mùi gì không?”
Phương Vy ngẩn ra, cô khịt khịt mũi:
“Không anh, em có mùi gì kì lạ sao? Em đã tắm rất kỹ... ưʍ...”
Cô nhận ra mình lỡ lời nên xấu hổ quay mặt đi, Cao Phong nghe đến từ tắm cũng liên tưởng linh tinh, anh vội tự tát mình để thanh tỉnh bản thân.
“Không có! Em thơm lắm...” Cao Phong lại tự tát mình cái nữa, mấy lời này không phải hơi vô duyên sao?
Tuy nhiên trong lòng Cao Phong vẫn cảm thấy khó chịu, anh linh cảm có chuyện không lành nhưng nhìn sang khuôn mặt xinh đẹp của Phương Vy trong lòng anh lại yên bình trở lại. Chỉ cần ở bên cạnh cô gái này thì anh có thể làm mọi thứ.
Chết tiệt! Mình muốn hôn cô ấy quá!
Ánh mắt của Cao Phong lúc này thu nhỏ lại bằng đôi môi đỏ mọng của cô gái bên cạnh.
Cao Phong thở dài, anh đã nhúng quá sâu vào tình yêu này rồi, không thể thoát ra cũng không muốn thoát ra.
Khoảng mười lăm phút sau phim bắt đầu công chiếu, phim Chị Em thuộc thể loại tình cảm kịch tính, nội chung nói về hai chị em gái lúc nhỏ rất yêu thương nhau nhưng lớn lên lại cùng yêu một chàng trai, cả hai thậm chí đã dùng mưu kế để hãm hại lẫn nhau nhằm tranh giành anh chàng kia, đỉnh điểm là người chị dàn cảnh gϊếŧ chết người em gái.
“Chị, tại sao chứ? Tại sao chị lại muốn gϊếŧ em chỉ vì một thằng đàn ông chứ?”
Người em gái nằm trên vũng máu, một con dao cắm sâu vào lưng cô.
Người chị như điên loạn, cô ta gào thét ầm ĩ:
“Tại mày! Tất cả là tại mày! Tại vì mày mà cha mẹ chưa từng yêu thương tao! Dù tao cố gắng bao nhiêu thành công bao nhiêu đi chăng nữa thì họ cũng không hề thừa nhận tao! Anh ấy là người duy nhất quan tâm tao! Anh ấy là người duy nhất thừa nhận tài năng của tao! Mày dám cướp anh ấy khỏi tay tao? Chết đi! Tại mày! Tất cả là tại mày! Chết đi! Chết đi!...”
Sau đó là tiếng dao đâm liên tục vào da thịt, cảm tượng khá máu me và ghê rợn nhưng Cao Phong cũng không quá sợ hãi, đây là phim kinh dị chứ tình cảm gì nữa? Phương Vy lúc này đang ôm chặt lấy tay anh, cô nàng chọn phim này vì quảng cáo là tình cảm không ngờ lại bị đạo diễn tặng cho một cú lừa, nửa sau phim toàn mấy cảnh gϊếŧ nhau máu me.
Cao Phong mỉm cười, thế này cũng không tệ lắm. Phương Vy dù sợ hãi cũng xinh đẹp, muốn ôm cô ấy vào lòng ghê. Nhưng mà cảnh này sao thấy quen quen nhỉ? Hình như anh đã thấy ở đâu đó rồi? Cao Phong vô thức lẩm bẩm theo lời thoại trong phim:
“Tại mày... Tại mày... Tất cả là tại mày...”
“Ư...” Đầu Cao Phong nhói lên một cái, cơn đau từ đâu ào tới không kịp trở tay, Cao Phong đau đớn ôm đầu.
“Đau quá... đầu mình đau quá...” Mỗi khi cố gắng nhớ lại ký ức đã mất đầu của anh cũng đau đớn như thế này.
Mắt nhoè đi, tai ù lên, hình ảnh Phương Vy lay gọi hắn nhoè đi, âm thanh xung quanh cũng biến mất, Cao Phong chìm sâu trong không gian tối đen.
Một chuỗi hình ảnh ập đến trước mắt Cao Phong, hình ảnh mơ hồ còn âm thanh như gió rít chói tai.
“Tại mày mà tao bị cha mẹ đánh! Tại mày mà tao không thể trở về Việt Nam! Tại mày mà tao phải sống cô độc một mình! Đánh lẽ tao không nên có một thằng em như mày!”
Giọng nói này... gương mặt này... là chị hai sao? Chị không phải yêu thương em nhất sao giờ lại nói những câu này?
“Là nó sao?”
“Đúng rồi là nó đó thằng phá gia chi tử! Dòng họ ta đúng là xui xẻo mới có được thằng cháu như nó!”
“Chết đi thằng khốn nạn! Tại mày mà gia tộc bọn tao sắp tiêu đời rồi! Mày chết đi!”
Cô ba, dì năm, dì sáu... đến mọi người cũng vậy sao? Mọi người cũng nguyền rủa cháu chết sao? Tại sao chứ?
“Là mày! Chính mày đã gϊếŧ chết ông nội! Là mày đã gϊếŧ ông nội!”
“Tại mày! Tại mày mà cậu tư chết! Mày đáng lẽ phải chết thay cho họ! Mày đáng lẽ là đứa phải chết!”
“Chết đi!”
“Mày chết đi!”
“Tại mày! Tất cả là tại mày!”
“Chết đi!”
“Chết đi!”
“Chết đi!”
“Chết đi!”
“Chết đi!”
“...”
Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!
Cao Phong điên loạn gào lớn.
Ác mộng!
Tất cả chỉ là một cơn ác mộng thôi.