giờ chiều, làng Mỹ Khê, quê của Cao Phong.
Ở nhà chỉ còn hai mẹ con nên ăn tối khá sớm, bà Loan sau khi ăn xong đang rửa chén còn Gia Hân thì ở trong phòng.
Một tiếng “Xoảng” vang lên, cái chén bà Loan đang cầm trên tay đột nhiên vỡ làm đôi, bà cau mày, đây không lẽ là điềm gở?
“Mẹ ơi anh ba...!Anh ba...”
Gia Hân từ trong phòng chạy ào ra, bộ dạng hoảng loạn, khuôn mặt giàn giụa nước mắt.
Bà Loan cũng bị hoảng theo, bà vội vàng ôm chầm lấy cô con gái, vỗ về an ủi:
“Ngoan nào, nín đi con.
Anh ba con...!Làm sao?”
Gia Hân vùi đầu vào lòng bà Loan khóc um lên:
“Anh ba...!Con không biết nữa nhưng không biết sao mỗi lần...!Nghĩ đến anh ba...!Nước mắt con nó cứ tuôn ra...”
“Không sao! Không sao đâu con...”
Bà Loan thở dài, điều gì sẽ đến với gia đình của bà đây? Phong à, con sẽ ổn mà đúng không?
Hoàng hôn dần buông xuống trên biển.
Hoàng hôn trên biển rất đẹp nhưng cũng rất buồn, cái gì kết thúc mà chẳng buồn? Ông Phụng không thích ngắm hoàng hôn hay bình minh, ấy vậy mà hôm nay ông lại đứng dưới hoàng hôn thật lâu.
Ông Phụng khẽ thở dài:
“Con trai ta...!Ôi!”
“Không ổn, có gì đó không ổn...”
Phương Thuỳ đang ăn tối đột nhiên gào lên:
“Lý Phán Quan! Mau tìm thằng bé rồi đến chỗ cứu nó ngay lập tức cho ta! Nhanh lên!”
Cái cảm giác bức bối này rất quen thuộc, Phương Thuỳ biết chứ, cảm giác này từng xuất hiện khi Cao Phong bị ác quỷ giết chết, em trai cô đang gặp nguy hiểm!
“Nguy rồi bệ hạ, thần...!Không thể tìm được vị trí của ngài ấy...”
Phương Thuỳ tái mặt:
“Ngươi nói cái gì?”
Nếu ngay cả Lý Phán Quan cũng không xác định vị trí của Cao Phong thì chỉ có một lý do mà thôi:
Cao Phong đã chết.
Bãi phế liệu Sơn Bảo.
Đầu lâu xé gió lao tới, đầu lâu há cái miệng đen ngòm như vực sâu không đáy táp lấy xe bus .
Xe bus sợ hãi lùi lại nhưng tốc độ đầu lâu quá nhanh, nó không tránh kịp phần thân dưới bị táp trúng, máu xanh lại bắn ra.
Xe bus mất phần thân dưới nhưng vẫn chưa chết, nó đau đớn lăn lộn gào thét, nhiều phần tay chân cũng cũng như đầu người trên thân nó rơi lộp độp xuống đất, những phần cơ thể vẫn vùng vẫy một lúc mới bất động.
Nhát kiếm vừa rồi gần như lấy đi toàn bộ sức lực của Phương Vy, cô thở nặng nhọc, cô hỏi:
“Được chưa?”
Khánh Linh ngồi bên cạnh tưởng rằng Phương Vy đang nói chuyện với cô nhưng thực ra người Phương Vy hỏi là Đại Nam.
“Vẫn chưa, cô còn chưa đủ mạnh.
Mau bồi thêm một đòn nữa nếu không...”
“Được!”
Phương Vy trả lời cực kỳ dứt khoát, chỉ cần cứu được Cao Phong thì một đòn hay mười đòn, một trăm đòn nữa cô đều làm được.
Đột nhiên Yển Nguyệt biến mất.
“Chết tiệt! Hết thời gian...”
Giọng tức tối của Đại Nam nhỏ dần rồi tan biến trong hư vô, Phương Vy tái mặt, dù xe bus đã trọng thương nhưng nếu không có vũ khí thì đối đầu với nó chỉ có con đường chết.
Xe bus thấy Yển Nguyệt biến mất liền lấy lại tinh thần, nó dù đau đớn cũng cố gắng nén lại xông về phía Vy - Linh, chỉ cần ăn thịt được họ là mọi chuyện coi như kết thúc rồi.
Xúc tu bị chém không thể mọc lại, xe bus đành dùng sáu cánh tay cùng cái miệng lởm chởm tấn công hai cô.
Phương Vy tràn ngập trong sợ hãi và hoảng loạn, cô không biết phải làm thế nào, đột nhiên cô nhớ đến lời Đại Nam lúc nãy, cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.
“Bình tĩnh! Vy mày phải bình tĩnh, trong lúc này mày phải thật bình tĩnh.
Mày không được chết, mày chết rồi thì lấy ai cứu anh Phong?”
Phương Vy vẫn tin tưởng Cao Phong còn sống, chỉ cần cô tiêu diệt được xe bus thì sẽ cứu được anh.
Hoặc đó chẳng qua là điều cô đang tự huyễn hoặc bản thân để có thể tiếp tục tiến bước về phía trước.
Phương Vy đảo mắt xung quanh, đột nhiên cô cầm lấy tay Khánh Linh rồi quay đầu chạy thẳng ra phía cổng.
Cô muốn chạy trốn? Khánh Linh tuy chạy theo cô nhưng vẫn hỏi:
“Không phải lúc nãy bà muốn liều mạng cứu anh Phong sao giờ lại bỏ chạy?”
Phương Vy trả lời dứt khoát:
“Cậu cứ ráng chạy hết sức đi, mọi chuyện cứ để tớ lo.”
Phương Vy cứng cỏi hơn tất cả những gì Khánh Linh nghĩ, thậm chí còn cứng rắn hơn chính bản thân Phương Vy nghĩ.
Người Việt Nam có câu: “Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh.” Phụ nữ Việt Nam bao vẫn luôn đảm đang, tháo vát cũng như mạnh mẽ và kiên cường như vậy.
Khoảng cách ban đầu giữa hai bên là khoảng bốn mét, dù Vy - Linh chạy hết tốc lực nhưng khoảng cách nhanh chóng bị rút ngắn, xe bus cơ thể đồ sộ nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh.
Khánh Linh cũng không biết Phương Vy đang suy tính điều gì nhưng bây giờ đâm lao thì phải theo lao thôi, mạng sống của cô đành phó mặc cho người bạn thân quen biết chưa đầy một tháng này thôi.
Xe bus gào lớn, một cánh tay dài ngoằng từ sau đập tới, Phương Vy nghe tiếng gió sau lưng dù không quay đầu nhìn lại cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Cô liếc mắt về sau, bàn tay to lớn của xe bus chỉ còn cách đầu cô hai mét, sợ hãi và hoảng loạn ập tới, cô nghiến chặt răng ôm lấy Khánh Linh nhảy về phía trước, vừa vặn tránh được cái chết trong gang tấc.
Một tiếng rầm vang lên, một chiếc xe cẩu cũ xui xẻo bị bàn tay xe bus vỗ xuống bẹp dí thành một lớp sắt vụn cao chưa đầy hai mươi cen ti mét, xe cẩu bằng sắt thép còn như thế thì không dám tưởng tượng nếu hai cô bị đánh trúng sẽ như thế nào...
Phương Vy phản ứng rất nhanh, vừa ngã ra đất cô luồm cồm bò dậy, cô vực Khánh Linh dậy rồi tiếp tục chạy, lúc này hai cô đã chạy tới hàng xe cẩu ngoài cùng, từ đây cách cổng ra vào hơn trăm mét.
Xe bus có vẻ tức giận vì đánh hụt nên vừa đuổi theo vừa khua bốn cánh tay của nó loạn xạ, xe cẩu hay xe múc chắn đường đều bị đánh bay ra xung quanh, xe cẩu nặng cả mấy tấn bị nó đánh văng cả chục mét thậm chí có chiếc còn đứt làm đôi, với sức mạnh kinh khủng này thì một người bình thường sao có thể chống nổi?
Khánh Linh hoàn toàn tuyệt vọng.
Phương Vy thì không, ánh mắt cô đang nói lên điều đó.
Chạy khỏi khu vực xe cẩu cả hai cách khu vực xe tải và bán tải khoảng ba mét thì “Vút” một chiếc xe múc bị xe bus ném về phía hai cô, sải tay của nó vẫn chưa với tới nên nó dùng cách này để tấn công.
Phương Vy nhanh nhạy đẩy mạnh Khánh Linh sang phải, còn cô thì nhảy sang trái, hai cô ngã ra hai bên đúng lúc tránh được xe múc lao tới như xé gió.
“Tiếp tục chạy!”
Phương Vy thét lớn, Khánh Linh vào thời khắc sinh tử cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều, vừa ngã nhoài xuống đất lập tức bật dậy chạy tiếp.
Xe múc bị ném đi tông trúng một chiếc xe tải ở hàng xe tải vang lên một tiếng “Rầm” cả xe múc lẫn xe tải đều bẹp dúm còn một nửa, điều đó cho thấy lực ném của xe bus đáng sợ đến nhường nào.
“Lúc nãy cậu nói có mua mấy cái bật lửa phải không? Đưa đây cho tớ!”
Phương Vy vừa chạy vừa xoè tay ra, Khánh Linh tuy không hiểu mục đích của cô là gì nhưng Khánh Linh vẫn cho tay vào túi quần lấy bật lửa, đang chạy lại hấp tấp nên cô đánh rơi hai cái, hiện tại chỉ còn lại bốn cái, Phương Vy chỉ lấy hai cái còn lại Khánh Linh giữ.
Lúc này hai người họ đã vượt qua hàng xe tải thứ ba, cách cổng không còn xa nhưng khoảng cách của họ với xe bus chỉ còn khoảng hai mét, ở giữa Vy - Linh và xe bus là ba, bốn chiếc xe tải nằm lật ngửa ngổn ngang, đây là những chiếc xe của hàng xe thứ ba bị đáng văng ra để xe bus đuổi theo hai cô gái.
Phương Vy đột ngột dừng lại, trên tay cô không biết từ lúc nào lại có hai thanh gỗ và hai thanh sắt dài khoảng nửa mét, ở đầu các thanh gỗ và sắt đều được quấn vải, từ miếng vải toả ra mùi hăng hắc, có lẽ đã được tẩm xăng, Phương Vy trong lúc chạy trốn vẫn có thể tự làm bốn ngọn đuốc thô sơ.
Cô đưa cho Khánh Linh hai ngọn đuốc tự chế rồi nói nhanh:
“Đốt nó nhanh lên!”
Khánh Linh hiểu ý, cả hai cùng bật lửa, bốn ngọn đuốc lập tức cháy bùng lên, ánh sáng chiếu rọi một khoảng không gian nhỏ.
Xe bus nhìn thấy lửa hơi giật mình, nó khựng người trong giây lát rồi lùi lại vài bước.
Phương Vy vẫn còn nhớ lời Cao Phong nói rằng: “Người sống là dương, hồn ma là âm, dương khắc âm, lửa hay mặt trời đều là dương, có tác dụng thanh trừ ma quỷ.” Tất nhiên chỉ bốn ngọn đuốc nhỏ nhoi sao có thể thanh trừ nổi ác linh như xe bus ? Nó bị bất ngờ nên lùi lại sau đó liền định xông tới, Phương Vy nhân lúc nó chưa kịp làm gì ném hai ngọn đuốc vẫn đang cháy đi.
“Ném vào vũng dầu và chiếc xe ở gần nó nhất nhanh lên!”
Phương Vy nói lớn, Khánh Linh tuy chưa hiểu ý định của cô nhưng vẫn làm theo.
Một tay của xe bus đang đặt lên một vũng dầu khá lớn, Khánh Linh từng giẫm phải vũng dầu này hai lần.
Nửa mét bên trái của nó là một chiếc xe tải nằm lật ngửa còn bên phải là hai chiếc bán tải vỡ nát, hai cô gái nhắm lấy vũng dầu và ba chiếc xe này mà ném đuốc.
Ngọn đuốc rơi vào vũng dầu lửa liền bùng lên, cánh tay của xe bus nhanh chóng bắt lửa, mùi khét như thịt cháy xém toả ra nồng nặc.
Lửa lan nhanh lên đến tận vai xe bus , nó vội vàng lùi lại nhưng đúng lúc này ba chiếc xe đột nhiên nổ tung, cột lửa cao cả mét cùng khói đen như miệng một con thú dữ táp lấy các cánh tay của nó.
Lưng và đầu của xe bus bắt đầu bốc cháy, ngọn lửa càng lúc càng dữ dội, nó cố gắng lăn lộn trên mặt đất để dập lửa đồng thời vung tay đánh bay ba chiếc xe đang bốc cháy nhưng vô dụng.
Cơ thể xe bus như một loại vật liệu dễ cháy, lửa đã bén thì không thể dập lửa, chỉ trong nháy mắt cơ thể to lớn như một toà nhà của nó đã bị lửa dữ nuốt chửng.
Kêu gào thảm thiết.
Khuôn mặt ma quỷ của xe bus lần đầu tiên xuất hiện sự sợ hãi.