Ngôi nhà hoang nằm ở mặt tiền con phố đông đúc sầm uất.
Ngôi nhà có ba tầng, cửa đóng kín mít, tường tầng hai và tầng ba đều đen kịt giống như bị cháy, vẻ tang tóc và thê lương phủ lên toàn bộ căn nhà
Ban công tầng hai đột nhiên xuất hiện một cái bóng trắng, không là hai cái mới đúng, một người phụ nữ mang bầu đang bế một đứa trẻ, người phụ nữ có nét mặt hiền từ, hình như cô đang ru đứa con ngủ.
Cao Phong và Khánh Linh mặt mày tái mét, Phương Vy không hiểu lắm cũng linh cảm được điều không lành. Cao Phong vội vàng kéo tay Vy Linh hai người bỏ chạy.
Ba người vừa quay đầu bỏ chạy thì vang lên tiếng khóc của trẻ con, là hai tiếng khóc, khuôn mặt hiền từ của người phụ nữ đột nhiên thay đổi, cô gào thét đau đớn sau đó lại như đang cười, lúc sau lại khóc, da mặt cô từ từ nứt nẻ, chuyển sang màu đen như bị cháy rồi rơi xuống từng mảng.
Lửa từ đâu bốc lên đốt cháy mặt người phụ nữ, ngọn lửa tàn nhẫn lan ra vai, tay, chân cô rồi lan đến đứa trẻ, ngọn lửa đột nhiên bùng lên dữ dội, chỉ trong nháy mắt đã nuốt chửng phụ nữ mang bầu lẫn đứa trẻ tội nghiệp.
Cao Phong nghe mùi thịt bị cháy khét vội vàng quay đầu lại thì người phụ nữ bồng con đã biến mất, hình bóng vừa rồi phảng phất tựa một giấc mộng.
Cao Phong hoảng hốt nắm tay Phương Vy và Khánh Linh chạy thục mạng, chạy được một quãng khá xa cả ba mới dừng lại thở dốc từng đợt. Phương Vy một lúc lâu sau lên tiếng:
“Có chuyện gì mà anh kéo hai đứa tụi em chạy như ma đuổi vậy?”
“Em/ bà cũng nhìn thấy đúng không?” Cao Phong và Khánh Linh cùng lúc hỏi Phương Vy, cô gật đầu, trong đầu cô cũng dần dần hiện ra câu trả lời.
Cao Phong mở cặp lấy ra một chai nước đưa cho Phương Vy, anh nói:
“Người phụ nữ đó nếu không phải là ảo ảnh thì chắc chắn không phải là người sống!”
Khánh Linh cũng uống một ngụm nước:
“Cả ba chúng ta đều nhìn thấy thì xem ra không phải là ảo ảnh rồi, thực ra thì... ừm...”
Khánh Linh nhìn sang Phương Vy đang sợ hãi nép sát người Cao Phong, Phương Vy hiểu ý Khánh Linh, Khánh Linh lo cô sợ hãi nên không muốn nói tiếp, cô lắc đầu:
“Tui không sao, bà cứ nói tiếp đi...”
Khánh Linh “khụ khụ” vài tiếng rồi tiếp tục nói:
“Thực ra ngôi nhà số này là một trong bảy địa điểm ma ám nổi tiếng nhất Sài Gòn, trường Nguyễn Thị Minh Khai cũng nằm trong danh sách này. Theo em được biết nơi đây từng xảy ra một vụ án vô cùng thương tâm, ngôi nhà là của một gia đình buôn bán bánh xe khá giả nhưng một vụ cháy đã cướp đi mạng người trong đó có một người phụ nữ đang mang thai và một đứa bé...”
Nói đến đây mặt mũi Khánh Linh càng lúc càng nhợt nhạt, ngón tay Phương Vy bấu chặt cánh tay Cao Phong. Anh ta vỗ vào tay Phương Vy trấn an cô:
“Được rồi, ưu tiên của chúng ta bây giờ là tìm xe bus , chuyện này hãy gác sang một bên.”
Khánh Linh cũng không nỡ nhìn thấy Phương Vy sợ hãi, cô gật đầu:
“Được rồi nhưng mà khoan đã... Anh không thấy kỳ lạ sao? Nếu đó thực sự là ma tại sao lại xuất hiện vào ban ngày? Em tưởng ma chỉ xuất hiện vào ban đêm?”
Cao Phong không muốn đề cập đến vấn đề này nhưng anh biết Khánh Linh là người cắn thì không bao giờ chịu nhả ra đành giải thích:
“Ma quỷ luôn tồn tại xung quanh chúng ta, tuy nhiên vì linh hồn thuộc âm còn mặt trời thuộc dương nên hồn ma ít khi xuất hiện dưới ánh mặt trời nhưng ban ngày chúng vẫn có xuất hiện ở nơi không có ánh mắt trời như góc khuất, phòng tối mà hù doạ người. Ban đêm mặt trời lặn mặt trăng lên, mặt trăng thuộc âm nên ban đêm âm khí thịnh giúp cho ma quỷ mạnh mẽ hơn và vì không phải tránh ánh mặt trời nên ban đêm dễ gặp ma hơn là thế.”
Tuy nhiên Cao Phong đã không nói rằng có những linh hồn không sợ ánh mặt trời, đó là những hồn ma vô cùng mạnh mẽ hoặc là quỷ, quỷ dữ.
Nếu ngôi nhà đó có ma thì những hồn ma đó vô cùng đáng sợ, có cho vàng Cao Phong cũng không dám vào. Ông nội anh từng nói trong các loài ma thì ma trẻ con là đáng sợ nhất, dù là thầy trừ tà cao cấp có sự trợ giúp của âm binh quỷ tướng cũng chưa chắc trấn áp nổi.
Khánh Linh còn đang định hỏi gì đó thì đã bị Cao Phong lôi đi, khoảng mười phút sau ba người bọn họ đã đứng trước một bãi phế liệu ô tô, theo bảng hiệu trước cổng thì đây là bãi phế liệu của công ty Sơn Bảo, một trong những công ty thu mua ô tô cũ lớn và uy tín nhất thành phố Hồ Chí Minh.
Bãi phế liệu này rộng khoảng một trăm mét vuông, tường cao bao xung quanh. Sau khi Khánh Linh chào hỏi bác bảo vệ và được cho phép vào tham quan thì bọn họ bắt đầu tìm kiếm thân xác của xe bus ma.
Các bãi phế liệu ô tô thường mua các loại xe đã hết hạn sử dụng hay hỏng hóc để “mổ” xe, tức là tháo dỡ các bộ phận, phụ tùng để tái chế còn những bộ phận không tái chế được sẽ bán kim loại. Ngoài ra ô tô cũng có thể được tân trang, thay thế linh kiện để bán lại. Bên trong bãi phế liệu là hàng trăm chiếc xe cũ từ ô tô bốn chỗ, xe khách, xe bus đến xe tải, xe bán tải, xe ủi, xe múc... xếp thành hàng dài, xếp chồng lên nhau tựa như một bãi rác khổng lồ.
Khánh Linh lấy Ipad ra và nói:
“Xe bus bị tai nạn vẫn chưa bị mổ nhưng bác bảo vệ quản lý bãi phế liệu này cũng không nhớ là để ở chỗ nào, biển số xe là N , chúng ta sẽ chia ba ra tìm cho nhanh, nếu ai tìm thấy thì lập tức gọi điện thoại thông báo nhé!”
Cả ba chia ra tìm, tuy bãi phế liệu khá rộng nhưng ba người nên tìm kiếm cũng không lâu lắm, chỉ sau nửa tiếng ba người bọn họ đã tìm khắp nơi vẫn không thấy chiếc xe bus , cả ba quyết định tìm lại một lần nữa nhưng kết quả vẫn như cũ.
Cả ba đứng ở một góc tránh nắng, trời lúc này đã đứng trưa.
Bãi phế liệu có bốn khu vực, khu vực gần cổng là nhà cho nhân viên, tiếp đó là khu xe ô tô, khu này có mười dãy xe, tiếp theo là khu xe tải và bán tải, khu này có năm dãy và sát tường là khu của xe múc, xe cẩu, khu này chỉ có ba dãy. Hiện tại họ đang đứng ở giữa dãy xe tải, Phương Vy đang uống nước thì bất chợt cô thấy ở dãy xe múc sát tường, chiếc xe bus màu xanh số hiệu , biển số N đang nằm lọt thỏm giữa hai cẩu cũ kỹ.
“Tìm thấy rồi!” Phương Vy mừng rỡ, cô quên đi sợ hãi bước về phía trước. Cao Phong và Khánh Vy nghe thế cũng vội đuổi theo nhưng Phương Vy vừa băng qua một dãy xe tải thì chiếc xe bus đã biến mất. Phương Vy kinh ngạc, cô quay lại nói với Cao Phong:
“Không thể nào! Rõ ràng em vừa thấy nó ở chỗ này tại sao bây giờ lại biến mất rồi?”
Cao Phong mỉm cười, anh nói:
“Chắc em đói quá hoa mắt rồi. Thôi chúng ta đi ăn một chút rồi chiều tìm tiếp cũng được.”
“Vậy cũng được, chắc là do em hoa mắt rồi.”
Phương Vy miễn cưỡng gật đầu, cô không nghĩ mình hoa mắt, Cao Phong cũng vậy. Anh có linh cảm không lành, dường như xe bus ma nắm được mọi đường đi nước bước của bọn họ, nó như đang trêu đùa bọn họ. Anh ta cũng hy vọng là mình đã đoán sai.
“Ối!”
Tiếng kêu thất thanh của Khánh Linh vang lên, Phong Vy vội vàng quay ra sau.
Khánh Linh vẫn bình an vô sự chỉ là quần của cô bị ướt, cô làu bàu:
“Chết tiệt! Sao lại có vũng nước ở chỗ này? Ướt hết quần với tất của của mình rồi! Hửm? Mùi này là... dầu?”
Thì ra chỗ cô đứng có hai chiếc xe tải bị rò rỉ dầu, dầu vẫn còn nhỏ tí tách thành một vũng lớn.
Cao Phong và Phương Vy phì cười, Khánh Linh không sao là được rồi. Phương Vy đưa cô khăn ướt để cô lau đi phần bị ướt sau đó cả ba ra ngoài tìm chỗ ăn cơm trưa.
Buổi chiều bọn họ quay trở lại tìm kiếm nhưng kết quả vẫn như cũ, đến khi mặt trời đã ngả về tây bọn họ đành tay trắng trở về, cả ngày công cốc.
Buổi tối hôm đó Cao Phong bắt đầu quan sát động tĩnh Lê Đăng Khoa bên phòng đối diện, Đăng Khoa đi làm khoảng giờ tối thì về đến phòng trọ, anh ta cũng như các người thuê khác đều không khoá cửa phòng, chỉ khi ngủ hoặc ra ngoài mới khoá cửa.
Cao Phong cũng xem xét các phòng khác, ở cùng tầng với anh đều là những người đi làm hoặc có gia đình nên buổi tối họ thường ở phòng trọ, xem ra anh ta phải thật nhẹ nhàng.
Phác thảo kế hoạch, chuẩn bị các công cụ cần thiết, gom hết sức lực và dũng cảm, Cao Phong quyết định tối ngày mai sẽ tiến hành diệt trừ mèo ma.
Nếu còn để kéo dài, e rằng cả khu phòng trọ này sẽ không một ai sống sót, ảnh hưởng đến tính mạng nhiều người Cao Phong không khỏi hồi hộp.
Buổi sáng hôm sau Cao Phong đến siêu thị mua một con cá ngừ thật tươi, giá hơi chát so với túi tiền sinh viên nhưng vì bản thân và hàng xóm anh đành cắn răng rút ví trả tiền.
Trên đường trở về anh mua thêm đá cây và một cái thùng xốp để ướp cá cũng như một ít thuốc ở chợ.
Cả ngày hôm đó Cao Phong ở lì trong phòng không ra ngoài, anh lầm bầm liên tục thứ gì đó giống như niệm chú, thỉnh thoảng anh hé cửa nhìn sang phòng đối diện, cánh cửa phòng Đăng Khoa vẫn khoá im lìm.
Buổi chiều Cao Phong cầm điện thoại đi tới đi lui, mở rồi lại tắt điện thoại, vò đầu bứt tai. Anh ta cuối cùng cũng đứng lại, hít sâu một hơi rồi mở khoá điện thoại.
Cao Phong quyết định nhắn tin, anh ta nhắn tin cho Phương Vy.
[Tối mai em có rảnh không? Chúng ta đi đâu đó chơi.]
Một lúc sau điện thoại sáng lên, anh ta vội vàng mở tin nhắn lên.
[Tối mai em bận làm thêm rồi, ngày mai được không anh?]
[Đương nhiên là được rồi, ngày mai anh qua đón em nhé?]
[Dạ, để em nhắn tin cho Linh nữa.]
[Không, ngày mai anh muốn anh và em đi thôi...]
Cao Phong thở hắt ra, gom góp cam đảm bao nhiêu năm cũng nói ra được rồi. Im lặng một lúc lâu không thấy hồi âm, Cao Phong thầm nhủ không lẽ cô ấy từ chối? Nếu vậy sau này làm sao nhìn mặt cô ấy đây?
Mười lăm phút sau điện thoại lại sáng lên.
[Dạ được anh.]
Cao Phong nhảy cẫng lên, cuối cùng cũng được rồi. Anh ta lẩm bẩm:
“Cám ơn em...”
Cám ơn em đã cho anh thêm chút động lực, động lực để sống sót trở về, một kẻ không chút linh lực hay phép thuật đi đối đầu một con mèo thành tinh khác nào tự sát?
Cao Phong thở hắt ra một hơi, anh ta bắt đầu tiến hành kế hoạch.