Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: DLinh — Beta: Chicho
() Củ từ:
Hình Dã chưa từ bỏ ý định. Buổi chiều, giữa lúc nghỉ giải lao của buổi chụp hình, cậu liền gửi vài tin nhắn hỏi thăm vô nghĩa cho Ôn Thừa Thư, nhưng mãi cho đến buổi tối khi buổi chụp hình kết thúc, Ôn Thừa Thư cũng không phản hồi lại.
Hình Dã ngồi ở phòng thay quần áo, nhìn trang thông báo trống trải trên điện thoại di động, trong lòng có hơi bực bội.
Không phải chỉ hôn một cái thôi à? Đến mức đó sao?
Nhưng khi cậu chuẩn bị lên giọng nổi giận, cơn giận lại không thể cứ thế mà trào dâng, tạm ngừng một lát, giọng cậu không tự chủ được mềm xuống một chút, ẩn chứa vài phần tội nghiệp và ủ rũ: “Anh, em về trường học.”
Đối phương vẫn không hề đáp lại.
Hình Dã thay xong quần áo liền đi ra, chào hỏi từng nhân viên rồi rời khỏi studio.
Xe đã chờ ở cửa, Hình Dã nhanh chóng vào trong xe, đóng cửa xe rồi mở lời chào hỏi bác tài xế trung niên đằng trước: “Vất vả cho chú rồi ạ.”
Tài xế vẫn là người đàn ông trung tuổi ban sáng, ôn hòa cười cười đáp: “Không sao, ngài trở về trường luôn sao?”
Hình Dã gật gật đầu, trả lời: “Dạ vâng ạ.”
Khi xe chuẩn bị đi vào đường cao tốc, điện thoại trong lòng bàn tay Hình Dã khẽ rung lên, cậu vội vàng mở ra xem, Ôn Thừa Thư trả lời lại một câu: “Ngày mai sẽ gửi hợp đồng cho em, thuận buồm xuôi gió.”
Hình Dã trả lời không cần, dù sao cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian của bản thân, cậu nói mình không cần thù lao, nếu Ôn Thừa Thư cảm thấy áy náy có thể sẽ mời cậu ăn cơm.
Ôn Thừa Thư lại không trả lời thêm nữa.
Hình Dã thở hắt ra một hơi, cảm thấy hơi mất mát, cậu nhét tay vào trong túi áo, nghiêng đầu ngẩn ngơ ngắm nhìn những ánh đèn cao cao vụt thoáng qua bên ngoài cửa sổ.
Ôn Thừa Thư lại một lần nữa cúi xuống nhìn lướt qua chiếc điện thoại di động đang sáng lên trên bàn, mày thoáng chau lại. Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ nhẹ, anh khóa màn hình điện thoại để lên trên bàn, nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường, cất cao giọng nói: “Tiến vào đi.”
Công việc của Ôn Thừa Thư quả thật rất bận, nhưng anh cũng thật sự cố ý lơ cậu… Hình Dã còn trẻ, mới tầm hai mươi, đang trong độ tuổi tâm tính khó bình ổn, chỉ cần anh không để ý quá nhiều, chắc chắn qua một thời gian ngắn nữa, cậu nhóc đó sẽ quên thôi.
Quả thật, hợp đồng được gửi tới vào ngày hôm sau. Khi nhận được điện thoại, Hình Dã đang nhàm chán ngâm trong phòng vẽ tranh một mình, giúp em gái hàng xóm vẽ một bộ tranh minh họa cho bộ phim hoạt hình mà đối phương đã nhờ từ lâu.
Cậu lập tức mượn một cây bút đen từ người chuyển phát nhanh, không cần xem hợp đồng mà ký thẳng tên vào trang cuối, dựa theo địa chỉ gửi trả về. Khi người chuyển phát nhanh rời đi, Hình Dã nhắn tin cho Ôn Thừa Thư trên WeChat, nói cho anh biết hợp đồng đã gửi lại. Lần này, Ôn Thừa Thư trả lời rất nhanh: “Ừ”.
Hình Dã nhìn chằm chằm chữ “Ừ” lạnh như băng này một lúc, tay cậu có chút lạnh, chóp mũi bị giá rét làm cho ửng hồng. Cậu cất điện thoại đi, hít vào một hơi, kéo chặt áo khoác vùi cả đầu mình vào, bước nhanh về phía phòng vẽ tranh.
Một cơn mưa khiến nhiệt độ không khí đang nóng ấm chợt giảm xuống, rất nhanh đã đến cuối thu.
Hình Dã vẫn đắp chiếc chăn mỏng từ lúc chớm thu, nửa đêm chợt tỉnh vì cái lạnh của mùa đông, vừa lúc nhìn thấy cái di động cạnh giường đang sáng lên. Cậu híp đôi mắt buồn ngủ mơ màng, gian nan vươn cánh tay từ trong chăn ra, lấy điện thoại tới trước mặt nhìn thoáng qua, khi thấy người gửi tin nhắn, tinh thần cậu tỉnh táo ngay lập tức.
:AM
[ Wen ]: [ Hình ảnh ]
Hình Dã nhìn phần tin gợi ý của WeChat, lòng chợt dâng lên chút ngọt ngào, ý cười mơ màng xuất hiện trên môi. Cậu trở mình nằm úp trên giường, mở khóa điện thoại, vừa có chút hào hứng lại lo lắng tự hỏi, đêm hôm khuya khoắt, tại sao Ôn Thừa Thư lại gửi ảnh cho cậu, sẽ không phải là…
Ảnh chim…
Chứ…
Đệt!
Hình Dã cau mày mở ảnh ra, hai đầu ngón phóng to lại thu nhỏ mấy lượt, ngắm nhìn hồi lâu, chấp nhận số phận rồi, đây cmn đúng là ảnh chụp một con chim… Nhóc khốn nạn đang cuộn tròn ngủ say trong chiếc lồng của mình, nhất quyết giấu cái mỏ nhọn dưới lớp lông trắng mềm mại, chỉ để lộ cái đầu nhỏ mượt mà như một viên bánh trôi.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: …
Người bên kia ngừng một lúc rồi trả lời lại.
[ Wen ]: Không xem chim?
Hình Dã bực tức nhìn điện thoại di động gõ chữ: Ai muốn xem con chim này chứ! Em muốn xem của anh…
Chưa gõ xong câu đó, lý trí của Hình Dã đã từ từ quay lại, cậu nặng nề thở dài một hơi, xóa bỏ tin nhắn, vẻ mặt không đổi trả lời: “Không phải, là do nhóc khốn nạn quá đáng yêu, đáng yêu đến mức em không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả, chỉ biết gõ … để thể hiện.”
Gõ xong gửi đi, Hình Dã ngay lập tức buông điện thoại xuống, chui lại vào trong ổ chăn, nhíu mày nhắm mắt.
Lạnh hơn chứ, má nó.
Thời gian trôi qua nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm, buổi tối trước Trung thu, Hình Dã ở trong phòng ký túc xá gọi điện thoại cho ba.
“Ai, Nhị Bính, tôi đánh!” Hình Lập Quốc mắt liếc bài, miệng ngậm thuốc nói không rõ chữ, “Con trai, mai con có về nhà không?”
Hình Dã dẫm một chân lên ghế, nghiêng đầu, vị cay của canh Mala () lan ra trong miệng, chóp mũi hiện lên một tầng mồ hôi mỏng: “Về chứ, Trung thu sao con lại để ba cô đơn ngắm trăng một mình được.”
() Canh Mala (Malatang): Malatang thường có rất nhiều tỏi, hồ tiêu, tiêu Tứ Xuyên, ớt, tương vừng và đậu phộng nghiền. Malatang có thể coi là tiền thân của lẩu cay Tứ Xuyên, cũng có thể nói là phiên bản đơn giản hoá của lẩu. Canh Mala là canh tổng hợp với những nguyên liệu tùy chọn như rau, thịt, cá,… (ảnh)
“Nếu con có việc thì không về cũng được, xa như thế, phiền lắm.”
“Có xa lắm đâu? Con ngồi xe công cộng, tính cả thời gian chờ đợi cũng chỉ mất tầm bốn mươi phút, ai không biết có khi lại cho rằng con đi một chuyến vượt qua cả Đại Tây Dương để về nhà đó.” Hình Dã bị cay tới mức hít hà, vớ lấy cốc Coca lạnh bên cạnh uống hai ngụm, lúc này cổ họng mới xuôi để nói tiếp, “Nghe ba nói, xem ra ngày mai ba đã có lịch rồi?”
Hình Lập Quốc ở đầu dây bên kia cười ha hả hai tiếng: “Không hổ là con trai ba, tối mai ba hẹn ông Trần ra thành Nam câu cá đêm.”
“… Có ông Trần liền quên con trai.” Hình Dã rút giấy ăn lau miệng, “Dù sao con đây vẫn phải về. Trở trời rồi, con của ba còn đang đắp chăn hè đây này. Tuần vừa rồi không bị chết cóng là do mạng con cứng đấy. Con phải về lấy chăn, còn cả quần áo nữa.”
Hình Lập Quốc bên kia đang đánh bài, thuận miệng trả lời: “Được, con muốn về thì cứ về đi.”
“Ù!!!”
Điện thoại đang để ở chế độ cuộc gọi rảnh tay, tiếng hô to bất chợt vang lên làm Hách Phi đang ăn cơm giật nảy mình. Hắn dựng thẳng ngón cái, vừa nhai đồ ăn vừa khen: “Sức khỏe của chú thật dồi dào!”
“Chậc.” Hình Dã không vừa lòng tặc lưỡi, “Cái gì mà con thích về thì về, bác Hình à, bác hơi quá đáng rồi đấy.”
“Lấy tiền lấy tiền, không cầm theo sổ ghi nợ rồi, ông Lưu à, lần trước ông còn chưa trả cho tôi năm tệ đấy…” Hình Lập Quốc kẹp tiền dưới bình trà ở góc bàn, cầm lấy di động nói, “Họng con lại đau à? Giọng nghe như tiếng gió lùa qua kẽ răng. Ngày mai về thì qua phòng khám lần trước lấy thêm chút thuốc Đông y đi, năm trước uống hai tuần, cả nửa năm sau đều đỡ hơn đúng không?”
“Con không đi đâu.” Hình Dã nhíu mày, “Cái thuốc kia vị kinh lắm, nghĩ thôi con đã thấy mắc ói rồi.”
“Thuốc đắng dã tật đấy.”
Bên phía đối diện vang lên tiếng xáo bài “ào ào”, không biết ai nói câu gì, giọng Hình Lập Quốc có vẻ rất vui: “Nó đó, các ông biết Học viện Mỹ Thuật Văn Dương không, có mấy họa sĩ rất nổi tiếng đều xuất thân từ học viện này đấy, về sau con tôi cũng sẽ trở thành nghệ thuật gia.”
Hình Dã nghe thấy Hình Lập Quốc quen mồm bốc phét trên bàn chơi bài ở đầu dây bên kia, có hơi bất đắc dĩ, cũng có chút buồn cười.
Mẹ qua đời vì bệnh từ khi cậu còn nhỏ, cha một tay nuôi cậu lớn lên, tuy rằng Hình Lập Quốc thật sự không phải một người cha hoàn hảo, nhưng tình yêu thương cậu nhận được không hề ít hơn bất kỳ đứa trẻ nào. Cho dù khi còn bé cậu tùy hứng muốn nuôi tóc dài, hay sau khi lớn lại kiên quyết chọn thi vào trường nghệ thuật, Hình Lập Quốc vẫn luôn ủng hộ tất cả những quyết định của cậu vô điều kiện, cũng rất tự hào về những điều đó. Cậu thật sự rất may mắn khi có một người cha như vậy.
“Ba cứ đánh tiếp đi, con dập máy nhé bác Hình.”
“Ai, uống nhiều nước vào, ngày mai khi nào về thì gọi cho ba, ba đi đón con.”
“… Trạm xe buýt cách nhà mình tổng cộng không tới một trăm mét. Ba về nhà sớm một chút, đừng có ở phòng đánh bài suốt đêm đấy.”
“Ai ai, được rồi.”
Ôn Thừa Thư khoác áo đi ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc, vừa cầm di động lên theo thói quen, đọc tin nhắn hôm nay của Hình Dã.
Thật ra ban đầu anh cũng không đặt nặng chuyện này. Trừ việc mỗi ngày gửi một bức ảnh chụp chim nhỏ ra thì anh cũng không nói chuyện phiếm với Hình Dã. Ôn Thừa Thư tưởng rằng sau hai ngày bị lạnh nhạt, Hình Dã sẽ nhanh chóng bỏ cuộc. Nhưng anh không ngờ rằng Hình Dã vẫn kiên trì thăm hỏi anh mỗi ngày, thậm chí còn chia sẻ về cuộc sống hằng ngày nhiều hơn trước. Cậu không để ý tới chuyện anh có trả lời hay không, tự mình nói chuyện trông có vẻ rất vui khiến anh hơi nghi ngờ không biết có phải đứa nhóc này coi WeChat của anh là thùng rác rãi bày tâm sự hay không nữa.
:PM
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Hôm nay lúc đi lên lớp, bạn nữ bàn bên cạnh đưa cho em một cái bánh trung thu, ặc, thế mà lại là nhân thập cẩm ().
() Nhân bánh thập cẩm gồm loại hạt: óc chó, hạnh nhân, đậu phộng, hạt dưa, và vừng, được bóc vỏ và nghiền nhuyễn.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Nhìn thấy mứt sợi hồng () là em đã thấy chẳng còn khẩu vị gì rồi orz.
() Mứt sợi hồng (thanh hồng ti): là loại mứt được làm từ vỏ cam, cà rốt, đu đủ,…
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Anh thích ăn bánh trung thu nhân gì? Em nghĩ chắc anh không thích ăn gì cả.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Chỗ trường em có một tiệm bánh trung thu nhân thịt (), vị ngon lắm!
() Bánh trung thu nhân thịt:
:PM
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: [ Hình ảnh ]
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Đậu má. Vốn định chụp cho anh xem một chút, ai ngờ người xếp hàng lại đông như thế! Chúc mừng, anh không được thấy rồi, em đi đây [ ôm quyền.jpg ]
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Lần sau ít người hơn em lại qua.
:PM
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Em vừa mới thấy Ôn Nghi Niên đang dây dưa cùng một bạn gái dưới ký túc xá.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Em mách lẻo chắc không sao đâu nhỉ? Hứ, đừng bảo là em nói cho anh đấy!
:PM
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: [ Chia sẻ video Weibo: Tiếng rao hàng làm tái tê bộ não ] ()
() Tiếng rao hàng làm tái tê bộ não: Link cho bạn nào muốn nghe thử:
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha em cười sắp chết rồi
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: [ Tin nhắn thoại p ]
Ôn Thừa Thư mở tin nhắn thoại, tiếng Hình Dã cố ý đè giọng phát ra từ điện thoại: “Anh ơi em muốn ăn củ từ nướng, ăn một củ to, một củ đủ không? Được rồi ạ, cảm ơn anh, anh thật tốt… Phụt ha ha ha ha ha ha ha…”
Sự bắt chước lố và tiếng cười sảng khoái của cậu làm Ôn Thừa Thư không nhịn được cười. Anh dùng một tay tiếp tục lướt màn hình, đọc tin nhắn Hình Dã báo cáo lịch trình, tay kia từ từ lau tóc.
Nụ cười của anh càng lúc càng tươi, đứa nhóc này thật thú vị.