Xem Chim Không Anh

chương 31: muốn yêu đương đàng hoàng với anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Miinu — Beta: Chicho

Cách một cách cửa phòng tắm lờ mờ, đương nhiên Hình Dã không dám làm chuyện gì khác người cả. Tắm rửa xong xuôi cậu liền đi ra, chỉ thấy ngoài cửa đã đặt sẵn một đôi dép bông dùng để đi trong nhà.

Không cần nghĩ cũng biết là Ôn Thừa Thư lấy cho cậu.

Đáy mắt Hình Dã ẩn chứa ý cười nồng đậm, hệt như một vòng gợn sóng dần lan tỏa, khuếch tán sắc đỏ thẹn thùng trên mặt cậu ra. Cậu vươn tay hất những lọn tóc ướt bám trước ngực ra sau, cúi đầu xỏ chân vào dép.

Có lẽ vì ở trong phòng tắm khá lâu, nên mỗi tấc da thịt lộ ra bên ngoài của cậu đều được phủ một tầng hồng nhạt, những hạt nước bé xíu đọng lại trên đó như đang tỏa hơi nóng, thậm chí đôi mắt đen láy của cậu cũng long lanh ánh nước lạ lùng.

Mắt Ôn Thừa Thư tối lại, vẻ mặt cũng trầm xuống, nhưng cuối cùng anh vẫn kịp thu lại ánh mắt trước khi người nọ ngẩng mặt lên.

Hình Dã lẹt quẹt dép lê, chậm rãi đi qua. Lần này, tuy đã ngoan ngoãn sấy tóc và lau khô người trong phòng tắm, nhưng cậu vẫn ngại không dám trực tiếp lên giường.

Ôn Thừa Thư ngồi dựa ở giường đầu, cầm iPad chẳng biết đang xem gì. Hai đầu lông mày của anh nhíu lại, vẻ mặt trông khá là nghiêm túc.

Hình Dã co một chân, quỳ một gối xuống giường, thò đầu qua, cố tìm đề tài trong hoàn cảnh chẳng biết phải nói gì: “Anh đang xem gì thế ạ?”

Hình Dã vừa ghé lại gần, một mùi hương quen thuộc lập tức xông vào khoang mũi của Ôn Thừa Thư. Đây là mùi hoa oải hương từ dầu gội của anh, nhưng lại rõ ràng hơn một chút, chẳng biết có phải do tóc người nọ dài hơn hay không.

Ôn Thừa Thư chun mũi mấy cái nhẹ đến không thể nhận ra, đầu chẳng ngẩng lên, đơn giản trả lời: “Email.”

Hình Dã đưa tay sờ sờ chóp mũi, hỏi: “Muộn thế rồi anh vẫn còn bận ạ?”

Ôn Thừa Thư “ừ” một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.

Thấy anh có vẻ không hứng thú trò chuyện lắm, Hình Dã cũng ngại quấy rầy, cậu lặng lẽ giương mắt nhìn anh, rồi cẩn thận vén chăn lên giường.

Ngửa mặt nằm xuống gối, cậu mới phát hiện ánh sáng đèn bàn ngay trên đỉnh đầu có hơi chói mắt nên khó chịu híp mắt lại. Rất nhanh sau đó, Ôn Thừa Thư ở bên cạnh đã bỏ iPad trong tay xuống. Điều ấy khiến Hình Dã khó mà không nghĩ rằng đối phương đang muốn phối hợp với nhịp sinh hoạt của cậu.

Hình Dã giấu nửa khuôn mặt dưới lớp chăn nhung màu xanh đậm, chỉ để lộ một đôi mắt hẹp dài và vành tai đã ửng hồng. Cậu ra sức đè thấp giọng, ngoan ngoãn nói: “Anh bận thì cứ làm đi, em không sao.”

Ôn Thừa Thư vươn tay tắt đèn bàn, đôi mắt bị bóng tối bủa vây, giọng nói của anh lại trầm hơn một chút: “Nghỉ ngơi đi.”

Hình Dã giữ nguyên tư thế ban đầu thêm một lát, cảm thấy hơi mỏi nên quyết định điều chỉnh một chút. Cánh tay cậu cọ vào chăn tạo ra tiếng động, trong đêm khuya tĩnh lặng lại rất rõ ràng. Điều đó khiến cậu động không được mà dừng cũng chẳng xong, cứ thế giữ nguyên cái trở mình một nửa, vô cùng xấu hổ.

Hừ, sao có thể dùng cơ hội tốt như vậy vào việc xấu hổ cơ chứ, thật là lãng phí.

Hình Dã thầm khích lệ bản thân, cắn răng, dứt khoát xoay người, quay mặt về phía Ôn Thừa Thư.

Đôi mắt dần thích nghi với bóng tối, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng hơn.

Rèm cửa sổ không kéo kín, một ánh trăng bạc mỏng manh xuyên qua khe hở chiếu vào, hắt chéo lên sống mũi cao thẳng của người nằm trên giường. Ôn Thừa Thư hơi nhíu mày, đôi môi mím chặt, đường nét góc cạnh rõ ràng như bị ánh sáng lành lạnh của trăng đêm phủ thêm một tầng băng giá.

Ôn Thừa Thư ngủ vô cùng quy củ. Hai người nằm cách nhau không xa, Hình Dã thở nhẹ, dịch gần một chút liền nhìn thấy rõ lông mi trên mắt Ôn Thừa Thư. Hốc mắt của anh rất sâu, hàng mi cũng dày và rậm. Cậu lướt tầm mắt dọc theo sống mũi anh xuống dưới, cuối cùng dừng trên đôi môi mỏng của đối phương.

… Thật mềm, thật lạnh.

Hình Dã ngây ngốc suy nghĩ, thân thể đã bắt đầu nóng lên.

Ôn Thừa Thư nghe thấy tiếng sột soạt bên tai, mùi hương quanh quẩn trong khoang mũi cũng ngày càng đậm, anh im lặng trở mình, ném cho Hình Dã một tấm lưng rộng như cả bức tường.

Có lẽ vì vừa uống nên thuốc còn chưa ngấm, dạ dày anh vẫn quặn đau, bên trong như sóng cuộn biển gầm dâng từng trận nóng rát lên cuống họng.

“Anh à.” Cậu nhóc đằng sau đột nhiên mở miệng gọi anh.

Sắc mặt Ôn Thừa Thư hơi tái, anh đặt tay lên bụng mình, cố gắng điều chỉnh hô hấp nặng nề do cơn đau dạ dày mang tới, bật ra một tiếng “ừm” chẳng mang theo chút cảm xúc nào.

Đằng sau lại vang lên mấy tiếng sột soạt rất nhỏ, nghe mà ngứa cả lỗ tai, ngay sau đó, lưng anh bị một vật gì đó dán sát vào.

“Ôn Thừa Thư.” Hình Dã cong người, cọ trán vào lưng anh mấy cái, nghiêm túc nói: “Vừa rồi em đã suy nghĩ kỹ càng… Em rất thích anh.”

Giọng nói hơi khàn như mang theo một cái móc nhỏ, na ná một chú mèo con vươn móng vuốt cào nhẹ vào lòng người nghe, khiến đối phương không khỏi run rẩy.

“Em không muốn làm nhân tình của anh một chút nào.” Hình Dã tiếp tục nói, “Em muốn yêu đương đàng hoàng với anh.”

Ôn Thừa Thư cau mày, dạ dày đau đến không nói nên lời, mà anh cũng chẳng muốn nói năng gì cả.

“Em chưa từng thích ai, cũng không biết nên thích người khác thế nào, em sợ tình cảm của mình sẽ trở thành gánh nặng cho anh, nhưng lại không nghĩ ra biện pháp… Trên phương diện yêu đương, hình như em hơi chậm chạp, không có khả năng tự thông thấu mọi vấn đề.” Hình Dã giống một anh bạn nhỏ mắc chứng tăng động, vừa tự nói tự nghe, vừa vô thức cọ trán vào lưng Ôn Thừa Thư, “Trước khi lên tầng em còn đang nghĩ, có nên bắt đầu bằng quan hệ nhân tình hay không, có lẽ thời gian trôi qua anh cũng sẽ thích em. Thế nhưng bây giờ em lại không muốn nữa… Dù sao cũng là mối tình đầu, em phải tham lam một chút, em muốn anh cũng có tình cảm với em.”

“Anh lớn hơn em nhiều, sẽ hiểu biết nhiều hơn, nhất định cũng biết cách yêu một người hơn em.”

“Anh có thể dạy em không? Dạy em làm sao mới khiến anh yêu thích?”

“Anh thích người như thế nào vậy, em… em muốn thử học theo.”

“… SM cũng không sao cả.”

Giọng Hình Dã rất nhẹ, như là đang cẩn thận cầm tình yêu nóng bỏng lại chân thành của mình đưa tới trước mặt anh.

Dù câu nói sau cùng của cậu khiến Ôn Thừa Thư hơi dở khóc dở cười, nhưng trái tim vốn luôn bình lặng trong lồng ngực anh lại như bị khuấy lên từng vòng gợn sóng. Không ai có thể kháng cự một tấm châm tình như thế cả.

“Hình Dã.” Ôn Thừa Thư nhẹ nhàng thở ra, lần đầu tiên gọi tên đối phương một cách đàng hoàng nghiêm chỉnh, anh bình tĩnh lên tiếng, “Em còn quá nhỏ.”

Chỉ là không biết anh đang nói cho Hình Dã nghe hay đang tự nhủ với bản thân mình.

“Em không nhỏ.” Hình Dã chẳng biết xấu hổ nhích về phía trước, vươn tay ôm lấy Ôn Thừa Thư từ phía sau, dán sát vào người anh, cho anh thấy sự biến hóa rõ rệt trên thân thể mình, lắc đầu, nhỏ giọng lặp lại, “Em không nhỏ, em đã trưởng thành rồi.”

Ôn Thừa Thư có thể cảm nhận hàm ý sâu xa trong lời nói của đối phương. Cậu nhóc ngốc nghếch đang dùng chân cọ cọ vào sau đầu gối anh, mũi chân lành lạnh của cậu cào cào vào mắt cá chân anh, ý đồ dẫn dắt tuy ngây ngô nhưng lại thật rõ ràng.

Hình Dã cọ qua cọ lại trong chăn nửa ngày, ống tay áo đã bị cốn quá khuỷu tay, cánh tay nhỏ gầy nhưng đầy sức lực của cậu vòng ngang hông Ôn Thừa Thư, để làn da trơn bóng trực tiếp dán lên mép vạt áo ngủ của anh.

Cách một lớp vải mỏng, Ôn Thừa Thư cảm nhận được sự nóng cháy xuyên thấu da thịt do người kia truyền tới, không khỏi trở nên “phấn chấn bừng bừng”. Anh nhíu mày, cảm thấy may mắn vì cơn đau dữ dội ở dạ dày đã giúp mình bảo toàn lý trí. Đúng vậy, hiện giờ dạ dày anh như bị nhiệt độ cơ thể của cậu nhóc kia tác động, một cơn đau thiêu đốt ruột gan bắt đầu dâng lên.

Anh mím môi cố gắng nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng vẫn phải đưa tay ấn ấn, muốn giảm bớt sự khó chịu trong dạ dày. Thế nhưng người phía sau lại hiểu lầm ý anh, giữa chừng kéo tay anh xuống, nhẹ nhàng nắm lấy.

Hình Dã thầm phỏng đoán lí do đối phương đột nhiên đưa tay cho mình, trái tim đập đến là nhanh.

Lại nghĩ đang được nắm chặt bàn tay thon dài ngày nhớ đêm mong kia, hô hấp của cậu không tự chủ được như nghẹn lại. Cậu vùi gương mặt đỏ bừng vào lưng Ôn Thừa Thư, bụng dưới căng thẳng đến mức khó chịu, bất giác cứng người, mở miệng gọi một tiếng: “… Anh à, anh…”

Ôn Thừa Thư hơi cong lưng, cơ thể dán sát phía sau anh càng trở nên nóng bỏng, bộ phận đang cọ cọ vào thắt lưng anh cũng biến hóa càng thêm rõ ràng.

… Thích em như vậy à?

Ôn Thừa Thư mấp máy môi, nhẹ nhàng rút tay ra một chút, nói: “Đau dạ dày.”

“… Dạ?” Hình Dã nóng bừng mặt mũi, nghe vậy thì sửng sốt, một lúc sau cậu mới khôi phục tinh thần, vội vàng buông tay đối phương ra, “A!”

Cuối cùng thì cơ thể như lò lửa của cậu nhóc đã lùi ra sau, Ôn Thừa Thư ôm bụng ngồi dậy, vươn tay mở đèn bàn.

Ánh sáng đột ngột khiến Hình Dã hơi khó chịu, cậu nheo mắt ngồi dậy, nhìn Ôn Thừa Thư, giọng nói mang theo vài phần lo lắng: “Sao tự nhiên anh lại đau dạ dày? Đau lắm ạ? Có cần tới bệnh viện không?”

Cổ áo của cậu lệch sang một bên, để lộ đường xương quai xanh xinh đẹp, mảnh chăn rơi xuống bên hông còn dựng lên thành một túp lều con con.

“Không sao.” Ôn Thừa Thư ngồi dựa vào đầu giường, xoa xoa thái dương đang giật thình thịch vì cơn đau dữ dội, “Uống thuốc rồi, lát nữa sẽ ổn thôi.”

“Vậy em đi lấy cho anh cốc nước ấm.”

Không đợi Ôn Thừa Thư trả lời, Hình Dã đã xốc chăn nhảy xuống đất, cầm cốc đựng nước trên tủ đầu giường rồi chạy đi.

Lại không đi dép rồi, Ôn Thừa Thư khẽ thở dài.

Uống hết nửa cốc nước ấm, anh cảm thấy cơn quặn thắt trong dạ dày đã dịu đi một chút. Hình Dã đứng bên giường bằng đôi chân trần, lo lắng nhìn anh: “Không ổn thì đến bệnh viện khám đi anh, đừng cố chịu đựng.”

Ôn Thừa Thư lắc đầu, đặt cốc nước lên mặt tủ đầu giường: “Không đau nữa.”

“Gạt người.” Vẻ mặt Hình Dã trông như còn đau hơn cả anh nữa, cậu nói: “Mặt anh tái nhợt kia kìa.”

“Không sao thật mà.” Ôn Thừa Thư bất đắc dĩ an ủi ngược lại, “Bệnh cũ thôi, lát nữa sẽ ổn.”

Tắt đèn xong, Hình Dã vẫn ôm di động chẳng biết là xem cái gì.

Một lát sau cậu mới bỏ di động xuống, vươn tay chọt chọt Ôn Thừa Thư đang nằm quay lưng lại với mình: “Đưa tay cho em nào.”

Ôn Thừa Thư tưởng cậu lại có tâm tư linh tinh gì đó, nhắm mắt làm ngơ, nói: “Ngủ đi.”

Hình Dã vươn tay, ra sức kéo cánh tay anh lại phía này: “Anh nằm ngửa ra đi.”

Ôn Thừa Thư bị kéo tay cũng không dễ chịu, đành phải xoay người, nghe lời cậu nằm ngửa ra.

Hình Dã cầm lấy tay Ôn Thừa Thư, áp mấy ngón tay vào bên cổ tay anh chẳng biết đang kiểm tra cái gì. Khoa tay múa chân một lúc, cậu lại dịch ngón tay lên trên mấy centimet rồi ấn nhẹ một cái: “Anh có cảm giác gì không?”

Ôn Thừa Thư hoàn toàn không hiểu, thành thật trả lời: “Không.”

“Không thấy ạ?” Hình Dã nhỏ giọng thì thầm, lại dịch ngón tay đi một chút, “Chỗ này thì sao ạ?”

“… Hơi nóng.”

“Hẳn là ở đây.” Hình Dã kéo tay Ôn Thừa Thư đặt lên trước ngực mình, dùng hai ngón tay cái liên tục day ấn huyệt vị của anh, giải thích, “Trên mạng có nói chỗ này có một cái huyệt tên là huyệt Nội Quan (), ấn một lúc sẽ giúp giảm đau dạ dày, ngoài ra còn có tác dụng an thần, làm dễ ngủ…”

() Hình minh họa:

Mu bàn tay của Ôn Thừa Thư dán lên lồng ngực ấm áp của Hình Dã, cảm nhận nhịp tim đều đặn của đối phương. Dạ dày có đỡ hơn hay không thì không dễ để nhận ra, nhưng cổ tay anh chắc chắn là đang ấm dần lên đấy.

Anh hơi cuộn ngón tay lại, nhưng cuối cũng vẫn không rút tay về.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio