Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Con gái, con muốn có bạn trai không? Chỉ cần con nói một tiếng, mẹ sẽ mang đến cho con liền!”
Tô Thần rời mắt khỏi chiếc máy tính bảng rồi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nụ cười của mẹ mình. Đột nhiên, một cơn ớn lạnh xông thẳng từ từng kẽ ngón chân lên tới đỉnh đầu của cô.
Cô cảm thấy rằng sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra.
Sự thật chứng minh: cái giác quan thứ sáu chết tiệt của phụ nữ luôn chuẩn hơn cả chỉnh vào một số thời điểm nhất định.
“Dì ba của con có giới thiệu cho mẹ một thằng nhóc, là con trai của đồng nghiệp dì ba con, mới đi du học ở nước ngoài về, còn là một bác sĩ nữa. Con nên tranh thủ thời gian đi gặp mặt người ta một lần xem sao.”
Tô Thần nhìn chồng ảnh trong tay mẹ mình, tự dưng cô có cảm giác cả năm qua cô chẳng yên ổn được ngày nào.
“Mẹ, hiện tại bác sĩ liều mạng như thế nào, con không muốn đang ở độ tuổi xuân xanh mà phải thủ….”
Những lời còn lại đã bị cô nuốt ngược vào trong dưới cái nhìn hung dữ của mẹ.
Không phải Tô Thần không muốn đi xem mắt, mà là do đã có vết xe đổ trong quá khứ cho nên bây giờ trong lòng cô vẫn tràn đầy sợ hãi.
Lần trước cũng là người do dì ba của cô giới thiệu, nghe nói thu nhập mỗi tháng hơn một vạn, rất ổn định, có nhà có xe, ngoại hình điển trai.
Kết quả khi đến nơi, chưa kịp bàn đến những điều kiện khác, cô đã vội đếm những sợi tóc lưa thưa trên trán của anh ta, có thể so sánh với Tạ Quảng Khôn được luôn. Hiện nay công nghệ photoshop đã cừ đến độ xử lý được đến từng chân tơ kẽ tóc một cách tỉ mỉ như thế này!
Hình ảnh Tạ Quảng Khôn:
Đó chưa phải là tất cả, Tô Thần vốn định khách sáo hai ba câu rồi rời đi, ai ngờ đâu sau khi “Tiểu Quảng Khôn” lên tiếng hỏi thăm về hoàn cảnh nhà cô và tình hình nghề nghiệp của cô xong thì lại chậm rãi thốt ra câu: “Con gái làm nghề thiết kế dễ bị rụng tóc lắm. Sau này khi chúng ta kết hôn rồi thì cô tốt nhất nên nghỉ việc đi. Mỗi tháng tôi cho cô hai nghìn, cô chỉ cần ở nhà giúp chồng dạy con là được.”
Tô Thần vuốt mái tóc đen nhánh dày dặn của mình, kiềm nén ý định muốn chửi người xuống, “Xin lỗi nha, số tiền tôi tiêu một tháng chỉ riêng về đồ mỹ phẩm thôi cũng đã hơn con số này rồi. Có lẽ anh nên đi tìm cho mình một cô vợ hiền khác!”
Về đến nhà, Tô Thần nhận được tin nhắn WeChat từ “Tiểu Quảng Khôn” gửi đến, trong đó bao gồm hình ảnh hoá đơn của nhà hàng kèm theo một lời nhắn: “Vì buổi xem mắt này không thành công, số tiền chi cho bữa ăn này vẫn nên chia đều đi.”
“Đếch cần! Đều cái đầu cha nhà anh, chẳng lẽ thời gian của bà đây không đáng tiền à!” Tô Thần ngay lập tức huỷ kết bạn với anh ta.
Thế nhưng, có thứ còn ghê hơn cả chuyện này nữa. Dì ba của Tô Thần cứ đứng từ xa mà trông ngóng cô.
Bị ép phải kết bạn WeChat và đi xem mắt quả là một cực hình đối với những gái già còn sót lại trên thế giới.
Địa điểm xem mắt là một quán cafe, sau khi Tô Thần đến nơi mới sực nhớ ra cô đã quên cầm theo xấp ảnh chụp của mẹ cô rồi….
Rơi vào đường cùng, cô đành phải nhắn tin WeChat cho đối phương để hỏi xem hôm nay người ta mặc đồ gì.
“Tây trang màu đen, bên cạnh cửa sổ…” Tô Thần phát hiện ra mục tiêu ngay tức khắc, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì người này quá ư là đẹp trai!