Để tránh sự tình càng thêm ngượng ngùng, Tô Thần đã hoảng loạn bỏ chạy ra khỏi nhà của Tô Lê.
Một thông báo tin nhắn WeChat hiện lên: “Anh đã mang ‘đai bảo hộ’ sẵn sàng rồi này, em có muốn thử một chút không?”
Mặt của Tô Thần ngay lập tức đỏ bừng lên như con cua bị luộc chín, “Bác sĩ Tô ở nơi riêng tư là lưu manh như thế này sao?”
Ding ~
Lại một tin nhắn khác nhảy lên WeChat: “Em làm bạn gái của anh được không? Vừa nãy em còn chưa trả lời anh đâu đấy.”
Nhịp tim của Tô Thần đập rất nhanh, mất mặt quá đi, dù gì cô cũng là người đã từng chứng kiến biết bao chuyện sóng to gió lớn ngoài kia, nhưng anh chỉ mới dùng vài ba câu tán tỉnh đã trêu chọc được cô, cô đúng là cái đồ vô dụng mà!
Ding ~
“Canh gà hôm nay rất ngon, ngày mai em lại mang canh đến cho anh được không?”
Tô Thần nắm chặt điện thoại trong tay, khoé môi không tự chủ được mà nhếch lên cười.
Sáng sớm hôm sau, Tô Thần đã chuẩn bị xong một hộp cơm trưa đầy ắp tình yêu và xuất phát đi giao cơm cho bạn trai tương lai của cô – bác sĩ Tô.
Ai ngờ hôm nay ra đường không xem ngày, cô vừa đến trước cổng bệnh viện đã thấy ngay cô bé loli.
Cô bé loli tràn đầy vẻ khinh thường: “Dì cũng đến đây tìm anh Tô Lê sao? Hôm nay anh Tô Lê có hẹn đi xem phim với cháu rồi, hay là dì nên đi về sớm một chút đi. Người lớn tuổi không nên chịu cực nhọc, nhưng mà trông dì béo như vậy, vận động một chút cũng không có sao đâu ha.”
Tô Thần trợn mắt, trong lòng lặp đi lặp lại hàng vạn câu chửi thề, nhưng ngoài mặt cô vẫn mỉm cười dịu dàng: “Ừ nhỉ? Chị già rồi, không còn trẻ trung năng động được như mấy em nữa. Nhìn em gầy như vậy, nhất định là cân nặng rất nhẹ phải không? Cũng đúng, đối với cái đồ không tim không phổi không biết xấu hổ như em, nhẹ cân là một chuyện vô cùng bình thường.”
“Hứ!” Cô bé loli nổi giận đi về phía trước, Tô Thần cũng không chịu thua, hai người một trước một sau tiến vào phòng làm việc của Tô Lê.
Tô Thần ném hộp cơm trưa lên bàn rồi tức giận ngồi phịch xuống.
Cô bé loli dựa vào người Tô Lê rên rỉ: “Anh Tô Lê ơi, dạo này em cứ hay thấy khó chịu trong người, đầu óc cũng thường xuyên choáng váng. Anh khám giúp em xem em có bị làm sao không ạ?”
Tô Lê nghiêng người né sang một bên rồi đứng dậy, “Anh là một bác sĩ khoa ngoại, nếu em bị gãy tay hoặc gãy chân thì anh có thể trị, chứ bệnh đau đầu thì mời em đi ra ngoài và rẽ phải.”
Cô bé loli vẫn chưa từ bỏ ý định, “Anh Tô Lê ơi, sau khi anh tan làm, chúng ta đi xem phim cùng nhau được không anh?”
“Xin lỗi, sau giờ làm việc anh chỉ muốn đi hẹn hò với bạn gái của anh thôi.”
“Là cô ta sao? Anh Tô Lê, anh bị gì vậy? Cô ta thì có chỗ nào tốt chứ?”
“Bạn gái của anh, đương nhiên là chỗ nào cũng tốt.”
Trên mặt Tô Lê hiện đầy vẻ cưng chiều.
Sau khi cô bé loli rời đi, Tô Thần cũng muốn đứng dậy đi luôn.
“Anh sắp hết ca rồi, trưa nay chúng ta ăn chung với nhau đi.”
“Thôi, bác sĩ Tô đào hoa quá. Em đây lại cực kì dị ứng với hoa đào.”
Tô Lê ho nhẹ một tiếng: “Mẹ của con bé và mẹ anh là bạn bè, chỉ là một con nhóc thôi, em đừng để ý làm gì.”
“Sao em lại có thể không để ý được cơ chứ? Ngày hôm qua anh vừa nói muốn em làm bạn gái của anh, kết quả là bên người anh còn có thêm một cô bé loli quấn lấy…”
“Chụt ~”
Tô Thần sờ mặt mình, cô ngơ ra đó một lúc lâu.
“Khụ, ờm… bây giờ là giờ làm việc, chỉ có lần này thôi, không có lần sau đâu đấy.”
Tô Thần nhìn anh, bác sĩ Tô đang cúi đầu cặm cụi viết gì đó, thế nhưng, vành tai của anh quả thật đã đỏ lên.