Xem Mắt Gặp Định Mệnh

chương 5: phòng tập gym

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mà sự thật chứng minh. Đời không như là mơ! Mọi dự tính cả Phạm Tích Nhân hoàn toàn lệch hướng. Đúng như mẹ anh nói: "Sẽ khiến anh bất ngờ." Không những cô gái kia không khóc lóc đau lòng chạy về mà còn vui vẻ tạm biệt anh, chỉ có anh ôm một trận tức giận trong người không có chỗ phát tiết.

Sau khi ra khỏi "Thiên đường xem mắt" Phạm Tích Nhân lái xe chạy như bay, đến nơi anh dừng xe thắng gấp phát ra tiếng "két!" cả người theo quáng tính nhào về phía trước rồi. Anh đập mạnh vào vô lăng, nghiến răng "Tư Ly" tôi sẽ nhớ thật kỹ tên cô. Nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại.

Quản lý phòng Gym từ xa thấy chiếc xe đậu đằng trước, nhìn biển số xe liền đoán ra được là Phạm Tích Nhân đến, hớn hở chạy lại, cung kính mở cửa xe: "Phó tổng Phạm lâu lắm mới thấy anh đại giá quan lâm đến đây!" nhìn anh ta vui vẻ đến mức chỉ còn thiếu cái đuôi vẫy vẫy đằng sau để biểu lộ cả xúc của mình lúc này. Phải nói Phạm Tích Nhân là khách hàng cực Vip ở đây, mỗi lần đến sẽ thuê một gian phòng để tập riêng, còn thuê luôn một huấn luyện viên chuyên nghiệp của bọn họ hướng dẫn. Cứ mỗi lần như vậy tiền vào tay sẽ không ít đâu nha.

"Chuẩn bị cho tôi một bộ đồ." Phạm Tích Nhân bước xuống xe, tháo kính râm nói. Anh đến rất tùy hứng, không quen lúc nào cũng đem đồ thể thao bên người. Mà phòng Gym này làm việc khá chuyên nghiệp, chỉ cần nói sẽ lập tức chuẩn bị. Anh cũng không cần phiền phức đích thân đi mua.

Nhìn tên quản lý này tuy cả người toàn cơ bắp nhưng lời nói kèm cử chỉ lại còn cái vẫy tay kia nhìn kiểu nào cũng thấy "không được thẳng" cho lắm. Nhìn anh ta như muốn nhào về phía anh vậy. Phạm Tích Nhân chán ghét nhíu mày, cách xa ra ba bước.

"Lập tức chuẩn bị!" Giọng nói ngọt như mía lùi. Quản lý nhanh chóng gọi một cú điện thoại, chỉ vài phút sau, một người đàn ông tay xách túi đồ đi nhanh về phía bọn họ đưa cho quản lý.

Phạm Tích Nhân nhận lấy túi đồ "Phòng như cũ, chuẩn bị đi."

Quản lý bắt đầu bối rối, ánh mắt nhìn Phạm Tích Nhân cũng không còn tự nhiên nữa, khó xử nói: "Chuyện này, do Phó tổng đến gấp không thông báo trước, nên tạm thời hết phòng trống, anh đợi một lát tôi đi sắp xếp được không ạ?"

Phạm Tích Nhân mà tức giận bỏ đi coi như hôm nay họ mất một mối hời rồi. Không được phật lòng nhân vật lớn, dù có đuổi mấy người đang tập trên kia đi cũng nhất định giữ chân Phạm Tích Nhân ở lại. Lợi nhuận mà Phạm Tích Nhân đem lại gấp nhiều lần so với mấy người kia. Tất nhiên anh ta phải chọn hướng có lợi cho mình rồi.

Trái với suy nghĩ của quản lý, Phạm Tích Nhân phất tay: "Không cần, tập chung cũng được nhưng không được gần tôi quá!" Anh nhấn mạnh. Chịu tập chung cũng có ý đồ của riêng mình, chứ anh không dễ dàng thoả hiệp như vậy.

Để xem sức hút của mình trong mắt mấy cô gái như thế nào? Anh tự tin % vào bản thân mình, chỉ là nhân tiện có cơ hội kiểm chứng một chút.

Quản lý mừng rỡ ra mặt, dễ dàng hơn dự tính rất nhiều. Anh ta còn đang suy nghĩ nên thuyết phục như thế nào để Phạm Tích Nhân thông cảm ở lại chờ đợi. Sau đó phân phó cho nhân viên dọn dẹp một phòng tập riêng.

"Nhất định ạ, phó tổng thay đồ xong lập tức có chỗ tập cho anh."

Phạm Tích Nhân vào phòng thay đồ, anh nhìn mình trong gương, lại sờ vào bụng mình. Thời gian này công ty tương đối nhiều việc, buổi tối thường xuyên phải ra ngoài tiếp khách không có thời gian đến phòng tập. Tuy là ăn uống không điều độ, đôi lúc phải uống rượu, nhưng mà lúc ở nhà anh vẫn chăm chỉ tập luyện xong mới đi ngủ. Sáng cũng không lười biếng, luôn dậy lúc năm giờ chạy bộ, hít đất cả trăm cái. Nhìn xem cơ bụng vẫn còn. Anh gồng người sờ vào bắp tay, vẫn rất rắn chắc. Vậy mà cô gái kia nhìn kiểu gì lại không thấy. Chỗ nào ẻo lã cơ chứ! Mà anh cũng điên rồi, tự dưng vì lời nói đó mà chạy đến phòng tập Gym.

Quản lý đã đứng ở ngoài đợi sẵn, thấy Phạm Tích Nhân ra, nhanh chóng dẫn đường đến phòng tập. Đúng như anh yêu cầu, những người chung phòng tập biết điều mà cách xa anh một khoảng hai mét, tuy có nam có nữ, khá đông nhưng không ai dám lại gần quấy rầy. Không khí vô cùng im lặng.

Không gian như vậy cũng tạm ổn!

Huấn luyện viên Mã, người đặc biệt theo hướng dẫn Phạm Tích Nhân từ lâu, khá quen thuộc tình hình thể trạng của Phạm Tích Nhân, nghe nói hôm nay Phạm Tích Nhân đến tuy rất ngạc nhiên nhưng cũng gấp gáp từ nhà chạy đến dù cho hôm nay là ngày nghỉ của anh ta.

"Xin chào anh Phạm, bây giờ anh chạy bộ mười lăm phút khởi động cơ thể sau đó sẽ tiến hành các bài tập ạ!" Huấn luyện viên Mã biết tính cách của Phạm Tích Nhân, vì vậy không nói nhiều lời mà bắt đầu hướng dẫn luôn.

Quản lý làm xong nhiệm vụ, tuy muốn ở lại ngắm "trai đẹp" nhưng vẫn biết điều cung kính cúi chào rồi rời đi.

Phạm Tích Nhân đi đến máy chạy bộ, nhớ ra điều gì anh quay sang hỏi: "Huấn luyện viên Mã có cách nào trong thời gian ngắn tập thành cơ bụng tám múi không?"

Huấn luyện viên Mã bị hỏi bất ngờ đứng khựng tại chỗ, anh Phạm đang nói đến cơ bụng tám múi trong truyền thuyết phải không? Đến cả anh ta là huấn luyện viên muốn tập thành tám múi còn không dễ dàng gì. Đầu tiên để đạt được cơ bụng tám múi người tập phải có các rảnh cơ và số lượng sợi đều nhau, thường do cơ địa tạo nên, từ đó qua quá trình tập luyện liên tục làm các cơ này săn chắc bám chặt vào xương, khi chuyển động sẽ tạo thành các múi cơ bụng mà ta thường thấy. Tập thành sáu múi, duy trì nó luôn săn chắc khoẻ đẹp đã rất thành công rồi, còn tám múi e là không thể. Mà cấu tạo các cơ bụng của Phạm Tích Nhân anh ta là người hiểu rõ nhất, chỉ có sáu múi đúng tiêu chuẩn không hơn không kém, cho dù có cố tập đến mấy cũng không thể nào có tám múi được.

Không lẽ Phó tổng Phạm đang muốn kiểm tra kiến thức chuyên môn hay do tìm được người khác tốt hơn muốn tìm cớ đuổi việc anh ta? Cho dù là gì cũng không thể nói thật được, Phạm Tích Nhân mà mất hứng anh ta sẽ càng khó sống.

Bộ dạng huấn luyện viên to con lực lưỡng nhưng hiện tại đang khúm núm nhỏ giọng mà nói: "Anh Phạm, tôi thấy hiện tại cơ bụng anh do không tập luyện thường xuyên nên độ săn chắc đã giảm, như vậy đi trước tiên anh tăng cường tập luyện kết hợp ăn uống theo chế độ trước đã được không?" Đi chậm từng bước, chuyện sau này tìm cách đối phó sau.

Phạm Tích Nhân biết anh ta đang né tránh. Hỏi cũng bằng thừa. Duy nhất có điểm đúng anh phải lấy lại phong độ trước kia cái đã. Tuy nhìn bên ngoài chỉ có những người chuyên môn mới thấy rõ cơ bụng của anh đã mềm hơn trước, người thường không biết được. Nhưng anh vẫn phải tập cho cô gái kia sáng mắt ra.

Anh không đáp lại lời huấn luyện viên, bật máy bắt đầu chạy bộ.

Huấn luyện viên cảm thấy nhẹ hết người. Hậu hạ mấy nhân vật lớn không dễ dàng gì. Thời nay kiếm tiền thật vất vả.

Trong đầu Phạm Tích Nhân vẫn luẩn quẩn câu nói của Tư Ly không xua tan được. Anh tăng tốc độ của máy chạy bộ, ra sức chạy thật nhanh như thể chỉ có làm vậy mới không có thời gian mà suy nghĩ lung tung. Sau đó dưới sự chỉ dẫn của Huấn luyện viên anh điên cuồng tập luyện. Đã hai tiếng trôi qua, anh vẫn không thèm nghỉ ngơi. Chỉ đến khi huấn luyện viên thấy tình hình không ổn. Không biết anh Phạm bị cái gì kích thích mà tập hết bài tập này đến bài tập khác. Anh ta phải gấp gáp khuyên ngăn: "Anh Phạm nên hôm nay tập đến đây là được rồi ạ, anh lâu ngày vận động mạnh nên cho cơ thể từ từ thích ứng, tránh tổn thương đến các cơ."

Phạm Tích Nhân nghe vậy cuối cùng mới chịu dừng lại.

Anh ngửa đầu uống hết chai nước suối. Cả áo ướt đẫm khó chịu, anh trực tiếp cởi ra vứt sang một bên. Đây là thói quen của anh. Nhưng hôm nay anh không phải tập ở phòng riêng mà là phòng tập thể. có chút phiền phức.

Mấy cô gái từ xa thấy Phạm Tích Nhân đã rất phấn khích, nhưng quản lý đã cảnh báo không dám tiến lại gần, chỉ từ len lén ngắm nhìn. Vừa rồi thấy Phạm Tích Nhân uống nước đã thấy hấp dẫn lắm rồi, anh ấy lại cởi áo ra. Cảm giác thế nào? Điên cuồng vỡ òa, nhìn không chớp mắt. Đúng là rất thoả mãn. Hình ảnh chân thực sống động rất nhiều so với tạp chí. vì mới tập xong cả người Phạm Tích Nhân toát ra một sự thu hút khó cưỡng, mồ hôi chảy xuống theo những đường rảnh cơ thể càng tôn lên các cơ thịt màu đồng rắn chắc.

Quá mất máu!

Phạm Tích Nhân mặc kệ những ánh mắt thèm thuồng kia, lấy khăn lau mồ hôi.

Các cô gái che miệng "oa" một tiếng. Nhìn Phạm Tích Nhân đang đi lại gần, bọn họ kích động không thôi. Đi đến chỗ hai cô gái gần nhất Phạm Tích Nhân dừng lại nở nụ cười tiêu chuẩn: "Em gái xem ra rất thích nhìn lén tôi?"

Cô gái trả lời lời theo bản năng: "Vì anh quá thu hút!" Ánh mắt chớp chớp sáng rực.

"Vậy sao?" Phạm Tích Nhân dừng lại là muốn kiểm tra đôi chút về lời nhận xét của Tư Ly. Xem ra cô gái đó có mắt như mù.

Nhận được đáp án ưng ý, anh hài lòng khuyến mãi thêm một nụ cười rực rỡ, tâm trạng vui vẻ nói: "Cảm ơn! hai em gái cũng xinh lắm!" Rồi rời đi.

Hai cô gái vừa sung sướng vừa ngại ngùng che mặt. Đến khi phản ứng được đã không thấy người đâu, tiếc nuối dậm chân. Vẫn chưa kịp xin số điện thoại mà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio