Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa

chương 21: pháo hoa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Tịch tâm trạng rối bời quay về nhà, bố mẹ cô đang ngồi trên sô pha thì thầm gì đó, thấy cô vào thì vẫy lại, “Tiểu Tịch, con nói thật đi, ở công ty không phạm lỗi gì thật chứ?”. Họ vẫn có chút không yên lòng, ông Cố cũng đã làm lãnh đạo lâu năm, chưa từng nghe nói Ba mươi Tết có người còn đến nhà nhân viên, trừ phi là an ủi người già cô đơn. Con gái thì rõ ràng không nằm trong phạm vi đó.

Cố Tịch cười khổ, “Không có gì thật mà, Phó tổng Vi chỉ tiện đường giúp thôi, bố mẹ đừng lo”, vừa nói vừa vội vàng chuyển chủ đề, hỏi nhà hai cô chú khi nào tới? Ông bà thấy Cố Tịch không muốn nói nhiều thì đành làm ngơ. Tính cách con gái, họ hiểu rõ, từ nhỏ tới lớn rất hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không làm bậy.

Cố Tịch thấy bố mẹ không còn truy hỏi thì vội viện cớ chui vào phòng. Cô ngồi bên giường, nghĩ lại cảnh mới xảy ra trong phòng ban nãy, đôi mắt đen sáng ấy như dừng mãi trên gương mặt cô, lời chú kỳ dị đến giờ vẫn chưa chấm dứt. Vì cô, thật sự là vì cô, mới nghìn dặm xa xôi tới đây ư? Nhưng… nhưng vì sao cô cảm thấy mọi thứ lại không chân thực đến vậy, cơ thể anh, lời anh nói, thậm chí hơi thở như muốn cám dỗ cô… đều như thể cô tự hoang tưởng ra vậy. Cố Tịch khổ sở nằm lăn ra giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhưng lại phát hiện ra ảo giác càng mạnh mẽ hơn, đôi mắt anh tươi cười như đang nhảy múa trên trần nhà, dao động. Ôi, Cố Tịch nhắm nghiền mắt, có lẽ mọi thứ chẳng qua là trùng hợp mà thôi, nhất định là thế.

Khoảng bốn giờ chiều, gia đình hai cô chú lục tục đến. Nhà Cố Tịch bỗng náo nhiệt hơn hẳn, cô tạm gác mọi phiền muộn sang một bên, ra ngoài đón khách.

Thân thích bên nhà bố cô đều mang tính cách nhà họ Cố, ôn hòa điềm tĩnh. Nên con cái nhà họ cũng rất an phận, không hoạt bát ồn ào như em họ bên ngoại của Cố Tịch. Cố Tịch nhìn thấy bà nội thì chạy tới ôm chặt bà, bà nội lại già đi rồi. Nhà họ Cố ít người, nhà chú chỉ có một con trai, nhà cô cũng chỉ có một con gái. Theo lý thì bà nội chắc sẽ yêu quý cháu trai hơn, nhưng bà lại yêu Cố Tịch hơn hết, mỗi lần Cố Tịch về nhà, bà nội luôn đặc biệt vui mừng. Cố Tịch cũng rất yêu bà, lần nào về cũng đều ngồi trò chuyện cùng bà. Người già thực ra rất cô đơn, tuy sống chung với con cháu, nhưng thường rất ít người chịu trò chuyện với họ, quan tâm tới nội tâm của họ. Còn Cố Tịch lại đặc biệt thích trò chuyện với bà nội, nghe bà kể những câu chuyện lặt vặt, nhưng lại bộc lộ niềm vui bé nhỏ của bà.

Cố Tịch kéo bà nội ngồi xuống sô pha, nắm lấy bàn tay khô héo của bà, lòng đau xót. Bố nói, bà nội thời trẻ đã phải chịu khổ rất nhiều. Ông nội Cố Tịch mất sớm, mấy đứa con nhà họ Cố đều do một tay bà nuôi lớn. Nên con cái nhà họ Cố đều rất hiếu thảo, mong bà nội được an hưởng tuổi già. Bà nội vui vẻ kể cho Cố Tịch nghe những chuyện xảy ra xung quanh, sau đó không ngừng hỏi cô khi nào kết hôn? Tâm nguyện lớn nhất của bà bây giờ chính là hy vọng nhìn thấy mọi người nhà họ Cố đều có thể tứ đại đồng đường, con cái của em trai em gái họ đã một tuổi rồi, duy có Cố Tịch là chuyện chung thân đại sự vẫn bỏ ngỏ. Cố Tịch cười bẽn lẽn, “Con đang cố mà”.

Bữa cơm đoàn viên rất vui vẻ hòa hợp, mọi người đều kể tình hình gần đây, cảm khái xã hội thay đổi quá nhanh. Người lớn lúc nào cũng dặn dò con cái phải làm người đàng hoàng, phải an phận sinh sống. Cố Tịch nhìn nét mặt hạnh phúc trên gương mặt người nhà, trong lòng cũng ấm áp như ánh nắng mặt trời.

Trong bữa cơm, chú của Cố Tịch nhắc rằng bà nội gần đây không được khỏe, đang định bồi bổ thêm cho bà. Ông Cố lập tức nhớ đến hai hộp sâm của Vi Đào tặng, vội bảo cô đi lấy. Cố Tịch mang hai hộp nhân sâm ra cho bố, ông đưa cho bà nội, nói to, “Đây là quà của lãnh đạo công ty Tiểu Tịch tặng, nói là đặc sản”. Cô út cười nói, “Tiểu Tịch, quà công ty của con tốt thế này cơ à?”, Tiểu Tịch cười lúng túng, “Cũng tạm ạ”.

Cô út đón lấy nhìn qua, “Bao nhiêu tiền một hộp?”. Cố Tịch mỉm cười lắc đầu, “Không đắt ạ”. Cô út lắc lắc hộp, nhìn củ sâm nhỏ bé trong đó, rất nhẹ, “Phúc lợi công ty chắc cũng chẳng đắt được”. Cố Tịch vội tán thành, “Vâng, chỉ là thực phẩm dinh dưỡng bình thường thôi”. Cô út thấy mắt nhìn của mình được tán thành thì cười vui vẻ, định mở ra xem. Mọi người đều tò mò muốn nhìn.

Cô út mở hộp, trong đó là một củ nhân sâm nằm trong hộp lót nhung, đưa đến cho bà nội và ông Cố xem. Sau đó nhìn thấy trong hộp có nhãn hiệu và một quyển sổ nhỏ thì cầm lật lên xem. Cố Tịch cũng chúi lại xem củ nhân sâm đó, rất nhiều râu, nhưng một củ nhỏ như vậy chắc cũng là loại bình thường thôi.

“A!”, cô út bỗng hét lên, mọi người giật mình hỏi rối rít, sao thế sao thế?

Cô út cầm tờ nhãn hiệu, kinh ngạc há hốc miệng, Cố Tịch lấy xem… cô cũng đần ra! Có phải anh cố tình không muốn cô ăn bữa cơm đoàn viên cho yên ổn? Cố Tịch bỗng thầm thấy lệ đổ như mưa.

Cô út đã hoàn hồn trở lại, “Trời ơi, nhỏ như thế này mà tận tám nghìn năm trăm tệ!”.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tờ nhãn hiệu trên tay Cố Tịch. Ông bà Cố cùng lúc nhìn Cố Tịch, “Tiểu Tịch!”. Cố Tịch nuốt ực nước bọt, đút luôn tờ giấy vào túi, trấn tĩnh nói, “Cô à, cô có hơi quá không, củ nhỏ như thế này làm sao mà hơn tám nghìn được, cô hoa mắt rồi!”. Sau đó vừa nói vừa xé tan tờ giấy trong túi, không hủy thi diệt tích thì lát nữa người bị diệt sẽ là cô!

Cô út mở to mắt, “Làm sao thế được, cô có hoa mắt đâu, không tin thì cô cho cả nhà xem đi!”. Cố Tịch cười, đóng hộp lại, sau đó nói với bà nội, “Bà ơi, con làm nghề này mà, con còn không rõ sao, bảng giá chắc in nhầm rồi. Củ sâm này tuổi không cao, nhiều nhất cũng chỉ hơn tám trăm tuổi. Bà nội ơi, bà cứ yên tâm dùng đi, nhưng đừng ăn một lần nhiều quá. Con giúp bà cất đi, lát nữa nhớ mang về nhé”. Sau đó khi cả nhà còn đang đờ đẫn, cô đã tiện tay mang hộp sâm còn lại đi. Cố Tịch cảm nhận rõ ánh mắt đuổi theo sau lưng mình, cố tỏ ra thản nhiên đi vào bếp, giả vờ đang tìm túi ni-lông, nhưng thực ra đã nhanh chóng mở hộp kia, rút bảng giá và sách chứng nhận đáng ghét ra, sau đó đóng nắp hộp lại bỏ vào túi. Mới cất xong thì ông Cố đã vào, Cố Tịch ngước lên, cố nặn ra nụ cười, “Con bỏ vào túi rồi”, sau đó xách túi ra khỏi bếp.

Bà nội cười hi hi nói, “Tiểu Tịch ngoan, bà nội biết con thương nội nhất, nhanh, nhanh đến ăn cơm”. Cố Tịch đặt túi lên kệ ti vi, thầm toát mồ hôi lạnh, quay về chỗ ngồi. Mọi người thấy bà nội đã lên tiếng thì cũng không hỏi nữa, chỉ có ánh mắt bố mẹ nhìn cô có phần kỳ quặc. Cố Tịch giả vờ không thấy, không ngừng gắp thức ăn cho bà nội.

Ăn xong bữa, mọi người tụ tập ở phòng khách chuẩn bị xem chương trình đêm Ba mươi. Cố Tịch nói phần mở đầu không hay, cô sẽ đi tắm trước, nói xong về phòng lấy đồ rồi vào nhà tắm. Nhà họ Cố có một tập tục là trước mười hai giờ đêm Ba mươi, mọi người đều phải tắm rửa sạch sẽ để mừng năm mới.

Cố Tịch nhìn tờ giấy bị bồn cầu nuốt mất, trong lòng chỉ muốn mắng cho tên đầu sỏ gây tội kia một trận. Tám nghìn rưỡi một củ, hai củ tổng cộng là mười bảy nghìn rồi? Người này điên ư, làm sao… làm sao lại tùy tiện đến thăm rồi tặng quà xa xỉ như vậy, còn thản nhiên nói gì mà là thực phẩm dinh dưỡng. Cố Tịch xả nước xong không ngừng đi qua đi lại trong nhà tắm, có thể chắc chắn lần nữa rằng người này hôm nay nhất định là bất bình thường. Đúng, chắc chắn là bị kích thích ở đâu đó, nên mới đốt tiền để xả stress như vậy. Còn cô lại xui xẻo trở thành đối tượng để anh xả stress. Đầu tiên là đột ngột xuất hiện làm cô giật mình, sau đó lại tặng món quà đắt tiền làm cô tức chết. Thật đáng ghét! Đáng ghét thật!

Cố Tịch nghiến răng nghiến lợi rủa thầm, hại cô lúc nãy suýt nữa… suýt nữa bị anh cám dỗ. Cái gì mà nghìn dặm xa xôi, tình cảm sâu sắc… chẳng qua chỉ là cái cớ, anh quá rảnh rỗi nên cố tình chọc cô chơi thôi!

Cố Tịch ở lì trong nhà tắm mãi mới ra. Thấy cả nhà đang bàn tán sôi nổi về tiết mục đêm giao thừa, mọi phiền não trong cô đều bay mất, vui vẻ gia nhập.

Gia đình cô và chú ngồi đến chín giờ rồi ai về nhà nấy. Cố Tịch ngồi với bố mẹ vừa ăn mứt vừa xem ti vi. Tiết mục năm nay chẳng có gì mới, nhưng ngồi cạnh bố mẹ xem cũng thể hiện tình cảm gia đình nồng ấm.

Mười hai giờ kém năm phút, Cố Tịch và bố mẹ mang một đống pháo hoa ra ngoài sân thượng. Trên sân thượng đã tập trung rất nhiều nhà, đều đợi tiếng chuông mười hai giờ vang lên sẽ cùng đốt pháo hoa.

Cố Tịch cầm điện thoại, lặng lẽ đứng đợi bên cạnh bố mẹ, cảm giác lại quay về thời thơ ấu, thời khắc vui nhất mỗi năm chính là lúc này, đếm từng giây từng phút, chờ mong tiếng pháo năm mới nổ vang.

Bỗng điện thoại đổ chuông, tiếng chuông lanh lảnh cực kỳ rõ ràng trong không gian yên tĩnh trên sân thượng, Cố Tịch vội áp điện thoại vào tai.

“Chúc mừng năm mới!”

“Chúc mừng năm mới!”

Cố Tịch chỉ thấy trong tim như có dòng suối trong mát đang chảy, giọng anh… sao bỗng trở nên quyến rũ đến thế? Hơi khàn, thâm trầm, như vượt qua nghìn dặm xa xôi đã hơi thay đổi, khi đến trái tim cô lại có một vẻ khác lạ khó hiểu. Cô ngơ ngẩn không thể thích ứng, rõ ràng là giọng nói buổi chiều, nhưng vì sao lại có sự khác biệt to lớn như vậy?

“Đang làm gì thế?”, bên kia rất yên ắng, rất tĩnh lặng, cô nghe rõ tiếng thở vọng lại. Ồ, không, chắc là hơi thở của anh và nhịp tim của cô cộng hưởng, rung lên từng nhịp, rồi phát ra ma lực. Gò má và tai bắt đầu nóng lên, cô cảm thấy mình nên hung dữ hơn với anh, nhưng lời vừa thốt ra, cô đã sững sờ, giọng nói mềm mại dịu nhẹ giống như cô của bây giờ, “Đốt pháo hoa ạ”. Gương mặt lại nóng bừng, cũng may bóng tối đã che giấu tất cả, nhưng cô vẫn cảm thấy bố mẹ hình như phát hiện ra sự khác lạ của mình, nên vội cúi đầu xuống thật thấp.

“Thật ngưỡng mộ em”, Vi Đào khẽ nói. Cố Tịch cắn môi, thật kém quá, nhưng… nhưng bỗng thấy giọng anh hay đến vậy, giống giọng một phát thanh viên mà cô ngưỡng mộ, có chút gợi cảm đặc biệt, từ từ đi vào lòng người.

©STENT

“Bên anh rất yên tĩnh, lát nữa cho anh nghe với, được không?”, âm thanh cuối hơi vút lên, khiến trái tim Cố Tịch như bị treo cao, cô chỉ có thể ngẩn ngơ, “Vâng” khẽ một tiếng.

Bụp! Bụp! Bụp! Bắt đầu rồi, pháo hoa nổ rồi!

Âm thanh chấn động màng nhĩ xung quanh vang lên, Cố Tịch cũng rúng động theo. Cô treo điện thoại chưa cúp máy vào trước ngực, sau đó bắt đầu cùng đốt pháo hoa với bố mẹ. Nhìn pháo hoa bay lên trời, tỏa ra rực rỡ, Cố Tịch hưng phấn hoa chân múa tay, biết anh nhất định cũng đang nghe, trong lòng bỗng có một suy nghĩ mạnh mẽ, đó là truyền hết mọi ồn ào huyên náo của cô sang cho anh, khiến anh cũng cảm nhận được mùi vị riêng của năm mới!

Đốt khoảng mười phút, mọi người mới vui vẻ trở về, trước khi xuống lầu, các hộ gia đình còn chúc nhau năm mới vui vẻ.

Bố mẹ Cố Tịch xuống lầu trước, cô nói dọn dẹp một lát rồi mới xuống, sau đó cầm điện thoại đến lan can, “Anh còn đó không?”. Đốt pháo hoa lâu như vậy, liệu anh có nghe chán rồi cúp máy?

“Có”, một chữ đơn giản nhưng lại có sức chấn động gấp mấy lần so với tiếng pháo nổ. Khóe môi anh nhướng lên, anh vẫn còn ở đây: “Rất náo nhiệt, rất vui vẻ”.

Cố Tịch ngoài “dạ” ra vẫn là “dạ”, lặng lẽ nghe giọng nói của anh.

“Năm mới vui vẻ!”

“Năm mới vui vẻ!”

Song điện thoại vẫn ù ù vang lên, hai người lại không nỡ chủ động cúp máy.

Cố Tịch lắp bắp hồi lâu, cuối cùng nặn ra một câu, “Món quà đó đắt quá”.

“Ừ”, anh trầm giọng nói, “Em đừng ăn”.

… Cố Tịch không kìm được, phì cười, “Có phải sẽ chảy máu mũi không?”.

“Rất có khả năng sẽ nghiêm trọng hơn”, anh tỏ ra nghiêm túc khiến cô càng cười dữ, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức. “Vậy phải nhờ mẹ em chuẩn bị nhiều quà Tết, chí ít phải bắt anh cũng nghiêm trọng một lần”. Lễ nghĩa qua lại mà, anh đã tặng quà Tết thì cô cũng phải trả lại tương đương.

“Rất mong đợi”, giọng cười khe khẽ như gõ mạnh vào tim cô, những phiền muộn trước đó bỗng biến mất.

“Chúc ngủ ngon”, cô khẽ chào tạm biệt.

“Chúc ngủ ngon”, giọng anh dần biến mất.

Cố Tịch cầm điện thoại, cười rồi nhẹ nhàng chạy xuống lầu. Năm mới vui vẻ! Lại là một sự khởi đầu năm mới tốt đẹp!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio