Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa

chương 29: thừa nhận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vi Đào và Cố Tịch cùng đưa Phương Phi về nhà, ông Phương thấy còn gái uống say khướt thì khó mà không có chút quở trách, nhưng thấy Cố Tịch đưa về thì lại yên lòng hơn. Hai người rời khỏi nhà họ Phương rồi lái xe về.

Cố Tịch thất thần trước câu nói của Vi Đào, trên đường về cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Vi Đào cũng chỉ im lặng.

Anh đưa cô lên lầu, Cố Tịch vẫn đang băn khoăn không biết sau khi bị lộ, sẽ phải đối mặt với đồng nghiệp thế nào, đặc biệt là Phi Phi, cô nàng nhất định sẽ mắng cô là chẳng biết điều. Cô đờ đẫn lên lầu, suýt thì vấp ngã, may có Vi Đào nhanh mắt nhanh tay đỡ kịp, sau đó anh cứ thế ôm cô vào nhà.

Cố Tịch thấy anh trầm tư không nói thì trong lòng càng thấp thỏm không yên, rót một ly nước cho anh. Từ vẻ ngoài phong trần bụi bặm có thể thấy anh chưa về nhà mà đến thẳng nơi vui chơi của họ. Tuy không rõ tại sao anh biết họ đi hát ở Công Quán, nhưng thấy anh bỗng dưng xuất hiện, cô vẫn giật bắn mình.

“Ăn cơm chưa anh?”, Cố Tịch khẽ hỏi, do dự không biết nên xoa dịu cơn giận của anh thế nào.

Vi Đào nhìn cô, chậm rãi gật đầu, rồi vẫy tay với cô. Cố Tịch ngần ngừ rồi từ từ đến ngồi cạnh anh. Cánh tay đưa ra, Vi Đào ôm cô vào lòng, hơi thở ấm nóng phả vào má cô, “Biết lỗi chưa?”.

Cố Tịch chỉ thấy áp lực cạnh mình tăng lên, hơi thở dần gấp gáp, khó nhọc gật nhẹ đầu, “Em không nên gọi Tiết Khải tới”. Tuy lúc đó bị bức ép, nhưng cô cũng không nên để đồng nghiệp hiểu lầm.

Gương mặt anh từ từ áp vào má cô, hơi thở nóng ấm và cả đôi môi cứ phớt qua gò má cô: “Hát thì không sao”. Tâm trạng thấp thỏm của cô khi nghe anh nói thế đã bình ổn, nhưng gò má lại thấy đau nhói. Anh bỗng dưng cắn cô, giọng trầm ấm thoáng qua tai, “Nhưng em không nên muốn ngồi xe anh ta về nhà”. Cố Tịch mới hiểu rõ anh đang giận vì cô không định nhờ anh đưa cô về. Cố Tịch mặt đỏ hồng, hơi giãy ra, nhưng cánh tay đặt ở eo càng siết chặt khiến cô thở một cách khó khăn, “Em… em tưởng anh chưa về”. Thực ra, cô đang lo nếu anh đến đón mình sẽ bị đồng nghiệp nhìn thấy. Tai nhói lên, anh lại cắn cô, Cố Tịch không kìm được kêu nhỏ, càng giãy giụa thì càng bị anh ôm sát, “Em không sợ họ hiểu lầm em với anh ta, mà lại sợ họ nhìn thấy anh?”. Một mũi kim đâm thấy máu, đây mới là chuyện khiến anh tức giận nhất.

Vừa về đến thành phố W, Vi Đào đã gọi điện về nhà nhưng lại nghe Gia Tuấn nói là Cố Tịch tối nay đi hát ở Công Quán. Anh nhớ đến đám người ở công ty hễ vui chơi là như điên loạn, chắc chắn sẽ giữ cô lại đến khuya, định tới thẳng đó đón cô. Đến đó, anh cố ý dừng xe ở ven đường cách xa một chút, biết Cố Tịch không muốn công khai tình cảm nhanh như vậy. Nhưng khi anh định gọi điện cho cô thì lại thấy họ bước ra. Lúc anh nhìn thấy người cùng Cố Tịch dìu Phương Phi đi chính là Tiết Khải, tích tắc, khối thuốc nổ trong lòng liền nổ tung. Cô lại nhân lúc anh không ở đây mà hẹn Tiết Khải đi chơi!

Cố Tịch ngột ngạt trước sự quấy nhiễu của anh, lắc đầu, muốn tránh ra nhưng sự trừng phạt của anh xen lẫn chút mờ ám cứ bao bọc lấy cô, hoàn toàn không có ý buông tha. Cố Tịch thở gấp, giải thích, “Em… đã nói, nói… anh ấy chỉ là bạn thôi”. Cô cũng không muốn, thật mà.

Vi Đào nửa như trừng phạt, nửa như trêu đùa, khẽ cắn cô từ gò má, tai, đến cằm, vốn chỉ muốn khiển trách sự không tín nhiệm của cô đối với mình. Nhưng rồi lại dần dần biến chất, hơi thở cũng bắt đầu nặng nề theo sự tiếp xúc thân mật, tay anh dần trượt theo sống lưng thon thả của cô xuống dưới. Da mặt cô trơn mịn, hơi run run, rất giống một miếng rau câu hoa quả ngon lành. Trái tim Cố Tịch như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, cơ thể sôi sục theo những nơi anh để lại dấu ấn nóng bỏng, cơn choáng váng như thủy triều sắp dìm hết lý trí, nhưng chút tỉnh táo còn sót lại đã khiến cô giãy giụa kêu lên, “Vi… Đào, đừng… mà…”. Tiếng cuối còn chưa dứt đã bị lạc giọng, anh lại cắn vào động mạch cổ cô, tiếng thở mờ ám này khiến cơn kích động đang dâng trào đột ngột tạm ngừng, hai người run rẩy toàn thân, khựng lại.

Vi Đào ôm chặt cô, vùi đầu vào vai cô, hơi thở nặng nề như gõ mạnh vào tim cô. Trong gian phòng tĩnh lặng, ngoài hơi thở ra thì chỉ còn hơi thở, từ nặng chuyển nhẹ, họ dần dần bình tĩnh lại. Cố Tịch khó nhọc nuốt xuống, âm thanh đó như phá vỡ sự yên tĩnh, anh hơi cử động, cô lại căng cứng người không dám động đậy, chỉ sợ cảm giác mờ ám khó khăn lắm mới đè nén xuống lại lần nữa bùng lên. Anh không nhúc nhích, giọng khàn khàn vang lên bên tai cô, “Tịch Tịch, em là của anh”. Cố Tịch ngẩn ra, tim thắt lại, cảm giác quy thuộc mạnh mẽ bỗng nảy sinh, lẽ nào anh cũng biết sợ hãi và lo âu? Cô ngần ngại, cuối cùng chậm rãi vòng qua eo anh, “vâng” khẽ một tiếng, tay nắm lại, ôm chặt lấy anh.

Đêm đó Vi Đào ôm cô và an ủi, đừng nặng nề quá, các đồng nghiệp chắc sẽ nhanh chóng chấp nhận thôi. Cố Tịch đành cố gắng nghĩ về hướng tốt, chỉ có điều vẫn thấy đau đầu không biết đối mặt với Phương Phi thế nào.

Hôm sau, cuối cùng Cố Tịch cũng không cần xuống xe trước nữa, Vi Đào đưa cô đến thẳng công ty. Khi hai người một trước một sau bước vào, mọi người đều nở nụ cười mờ ám. Nhưng Vi Đào vẫn thi thoảng lịch sự chào hỏi, bình thản đáp lại, còn Cố Tịch chỉ mỉm cười rồi đi nhanh vào phòng Kế hoạch.

Mọi người vừa thấy cửa văn phòng Vi Đào đóng lại là lập tức bao vây Cố Tịch, mỗi người một câu bắt đầu tấn công dồn dập, truy hỏi họ có phải đang yêu nhau không, bắt đầu từ bao giờ? Cố Tịch hoàn toàn không chống đỡ nổi, chỉ có thể thừa nhận mối quan hệ của cả hai. Phương Phi đến, vào văn phòng thì thấy Cố Tịch bị bao vây đến mức nước chảy cũng không lọt, ngạc nhiên kêu lên, đẩy dạt mọi người ra, “Sao vậy, sao vậy?”. Cố Tịch thấy bạn thì rất áy náy, cô nàng vẫn chưa biết.

Các đồng nghiệp cười khẽ, vỗ vai Phương Phi, “Phương Phi, cậu và Cố Tịch thân như thế, sao cả cậu cũng không biết?”. Mọi người đều nhớ chuyện hôm qua Phương Phi còn đòi gọi anh Tiết đẹp trai tới, nào ngờ chân mệnh thiên tử lại là Vi Đào.

Phương Phi kinh ngạc nhìn Cố Tịch, “Biết cái gì?”. Lẽ nào hôm qua cô say rồi đã bỏ lỡ chuyện gì hay ho? Mọi người nhao nhao kể lại tối qua Vi Đào đã đưa họ về thế nào, rồi trước mặt mọi người đã hôn Cố Tịch dịu dàng ra sao.

Hả? Hả?

Phương Phi và Cố Tịch đều sửng sốt kêu lên, Phương Phi ngạc nhiên vì Cố Tịch và Phó tổng Vi. Cố Tịch thì vì họ nói đến nụ hôn, họ thấy anh hôn cô bao giờ? Không có, tuyệt đối không, cô vội lắc đầu phủ nhận.

Mọi người càng cười kỳ dị hơn, “Bọn này thấy hết rồi”. Cố Tịch từ từ khựng lại, nhớ rằng Vi Đào đã thắt dây an toàn ình, nửa trên cúi xuống chặn trước người cô, từ góc độ của họ thì, quả thực… quả thực giống như anh đang hôn cô.

A… Cố Tịch kêu gào trong bụng, mặt đỏ bừng lên. Anh… anh còn dám nói họ chỉ nhìn thấy anh giúp cô thắt dây an toàn, căn bản là anh đã tính toán trước, cố ý làm người ta hiểu lầm! Cố Tịch vừa tức vừa thẹn, mặt càng đỏ hơn.

Mọi người thấy phản ứng của cô thì càng khẳng định dự đoán trong lòng, thầm cảm thán không ngờ Phó tổng Vi bình thường trông chín chắn bình thản, mà lại hôn bạn gái ngay trước mặt mọi người, xem ra sức hấp dẫn của Cố Tịch không phải bình thường!

Đã đến giờ vào làm, mọi người dần dần tản mác. Chỉ còn lại Phương Phi nhìn cô vẻ oán hận, Cố Tịch vội vào QQ, gửi tin cho bạn.

“Phi Phi, xin lỗi!”

“Hừ…”

“Phi Phi, đừng giận.”

“Hừ… bắt đầu từ lúc nào?”

“Sau Tết”, chắc là từ hôm cô về W, anh bỗng nói muốn hẹn hò ấy.

“Tại sao giấu tớ? Cậu không coi tớ là chị em thân thiết!”

“Ban đầu cảm thấy chưa chắc chắn, nên…”

“Cậu chẳng ra gì.”

“Phi Phi, đừng giận.”

“Thế còn Tiết Khải? Tối qua anh ấy không đưa bọn mình về à?”, Phương Phi nghĩ tới Tiết Khải, người vô tội nhất, mà cô lại cho rằng họ đang yêu nhau.

“Không, là Vi Đào đưa bọn mình về.”

“Cậu không gọi anh ấy là Phó tổng Vi nữa à?”

Cố Tịch đỏ mặt, nhanh chóng đáp, “Ở công ty thì gọi thế”.

“Hừ, Tịch Tịch, cậu lại giấu tớ lâu như vậy, làm tớ quá tức giận!” Phương Phi vẫn bức xúc chuyện mình còn biết muộn hơn người khác.

“Phi Phi”, Cố Tịch rụt rè nhìn bạn xuyên qua vách. Phương Phi mãi một lúc sau mới trả lời, “Hai người đang quen nhau thật à?”.

“Ừ”, Cố Tịch mắc cỡ thừa nhận.

“Được, phạt cậu trưa nay khao tớ ăn hoành tráng, thành thực khai nhận tội lỗi”, Phương Phi nhấn mạnh câu đó.

Cố Tịch cười, biết Phương Phi không giận nữa, vội đồng ý ngay.

Cả buổi sáng, chuyện tình của Vi Đào và Cố Tịch nhanh chóng lan truyền trong công ty. Trong nhóm làm việc đều bàn tán hai người đã bắt đầu từ khi nào, mọi người đều dò la từ chỗ Phương Phi, là người có mối giao hảo tốt nhất với Cố Tịch, nhưng tin tức từ chỗ Phương Phi ít đến thảm thương, từ chối trả lời. Mọi người bắt đầu liên tưởng đến mối gian tình trước đó, bắt đầu đăng các chủ đề, một lần nữa đối chiếu với tấm ảnh kia, cuối cùng phát hiện ra bóng lưng người trong ấy hóa ra lại khá giống Vi Đào. Cuối cùng gian tình đã được làm sáng tỏ, anh chàng gian tình đó chính là Vi Đào, mọi người lại sôi lên sùng sục.

Hai người nhanh chóng trở thành nhân vật chính của cuộc buôn chuyện, ai nấy đều hào hứng bàn tán về sự mờ ám của cả hai, sự kiện thang máy, hát đôi, Phó tổng Vi luôn nhìn Cố Tịch bằng ánh mắt khác. Mọi dấu vết lúc này xem ra đều biến thành muôn nghìn sợi tơ, gian tình bao giờ cũng là không có lửa làm sao có khói, họ luôn không nhìn thấy rõ, chỉ có thể nói khả năng giữ bí mật của cả hai thật tốt.

Chuyện tình cảm đã lộ ra, bảng gái ế Lương Thịnh lập tức thay đổi, Cố Tịch ra khỏi bảng, Phương Phi leo vụt lên đứng đầu, Hoàng Linh cũng theo sát phía sau. Nhắc đến Hoàng Linh là mọi người mừng thầm, từ khi biết Vi Đào và Cố Tịch yêu nhau, cô ta đã im tiếng, cả buổi sáng cứ buồn bã không vui.

Giờ cơm trưa, Cố Tịch thành thực khai báo quá trình cho Phương Phi nghe. Phương Phi biết Vi Đào bay đến tận N để gặp mặt Cố Tịch vào ngày Ba mươi thì kinh ngạc há hốc miệng mãi. Thật không ngờ anh chàng mặt sắt như Vi Đào lại lãng mạn đến vậy, cán cân trong lòng Phương Phi đã bắt đầu nghiêng dần sang anh, nói không chừng Tiết Khải lại thua ở chính điểm này.

Phương Phi hỏi kỹ cảm nhận của Cố Tịch, cô cũng không che giấu, nói ra những lo âu và mừng vui của mình. Phương Phi vỗ vỗ tay cô, khuyến khích cô dũng cảm hơn, có Vi Đào chống đỡ thì còn lo gì. Cố Tịch khổ sở khẽ thở dài, cùng làm một công ty, cứ cảm thấy sẽ bị người ta bàn tán, hơn nữa cô cũng lo hình tượng của Vi Đào với lãnh đạo sẽ bị ảnh hưởng. Phương Phi an ủi, tình yêu là chuyện tự nhiên nhất, chỉ cần hai người hấp dẫn lẫn nhau thì đừng nghĩ quá nhiều.

Phương Phi lại hỏi Cố Tịch, Tiết Khải cũng có cảm tình với cô, cô định thế nào. Cố Tịch nói rằng tối qua chắc anh cũng nhận ra, sau này cô sẽ không làm phiền anh nữa. Phương Phi thở ra, “Tịch Tịch, năm nay vận đào hoa của cậu dữ dội quá, chớp mắt có những hai anh đẹp trai đến, bao giờ mới tới lượt tớ đây?”. Cố Tịch nắm tay bạn, “Sắp tới rồi”.

©STENT

Không ai đoán trước được thời khắc tình yêu đến, nó như thiên thần bay từ trên trời xuống, lúc nào cũng có thể lặng lẽ tiếp cận bạn. Chỉ cần bạn có một trái tim dũng cảm, khi nó đến, bạn mỉm cười đưa tay nắm bắt là được. Tình yêu chẳng qua là vào đúng lúc đúng chỗ gặp đúng người, nảy sinh cảm ứng tâm điện kỳ diệu, chỉ có trái tim bạn mới có thể nghe thấy nó đang mỉm cười với mình.

Phương Phi nhìn vẻ hạnh phúc ngập tràn trên gương mặt Cố Tịch, thành tâm chúc cho bạn mình luôn được hạnh phúc.

Sau khi công khai tình yêu, hai người không còn trốn tránh nhau ở công ty nữa. Lúc làm việc, cả hai đều giữ khoảng cách, công ra công tư ra tư. Tan sở rồi cũng sẽ rời khỏi công ty xong mới thân mật cùng nhau. Nhưng dù là thế thì vẫn có những lời thị phi nói rằng Cố Tịch thích quyền thế giàu sang nên mới từ chối sự theo đuổi của những đồng nghiệp nam, thấy Vi Đào có điều kiện tốt liền bám dính như vậy.

Những lời này nhanh chóng đến tai Vi Đào, anh cảm thấy không vui. Lúc về nhà, anh nhắc tới chuyện này, cô lại chỉ cười và bỏ qua. Những lời này nghe rồi thôi, nếu cô để tâm thì chẳng phải tự tìm phiền muộn sao. Cô chỉ hơi lo cho anh. Vi Đào ôm cô an ủi, những lời đó không ảnh hưởng tới anh, chỉ không muốn cô bị chỉ trích.

Cố Tịch dựa vào lòng anh, có vẻ oán thán, “Ai bảo anh xuất sắc thế chứ!”. Người ta không hiểu nổi vì sao anh lại yêu cô.

Lồng ngực Vi Đào rung lên, anh khẽ cười, ôm chặt cô, “Anh thấy em ngốc nghếch khờ khạo, so với hại người khác thì chi bằng anh hy sinh vậy”. Cố Tịch e thẹn đấm nhẹ vào ngực anh, dám chê cô! Vi Đào nắm chặt tay cô, ánh mắt nóng bỏng, “Giao cho người khác, anh không yên tâm”. Lời nói dần dần mất hút giữa làn môi quyện lấy nhau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio