Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa

chương 65: phần kết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Tịch xoa đầu Lương Tử, đắp lại chăn, rổi nhìn Duyên Duyên, con gái cũng đang ngủ ngon lành. Lúc nãy mới kể chuyện cho hai đứa, làm chúng không muốn ngủ trưa nữa. Hai đứa này càng lúc càng thích nghe cô kể chuyện, khiến cho kho truyện của cô đã sắp cạn kiệt. Hơn nữa, lúc cô chọn truyện còn phải chú ý không được kể quá phức tạp, quá “già”. Bởi vậy, gần đây điều khiến cô khá đau đầu là lên mạng tìm những câu chuyện phù hợp để kể các con nghe.

Vả lại hai đứa này thích nhất là hỏi, mà lại thường xuyên hỏi những câu cô không trả lời được. Lần nào cô cũng mỉm cười kiên nhẫn giải thích, khi gặp những điều không biết, đành thành thực nói với chúng rằng mình không rõ, đợi bố về thì hỏi bố. Sau đó, khi Vi Đào tan sở về nhà, cô sẽ nói anh biết, nếu anh rõ sẽ giải thích, nếu ngay cả anh cũng không biết thì lên mạng tìm. Thế là bọn chúng cứ tưởng điều mẹ không biết thì bố chắc chắn sẽ biết, bố cái gì cũng làm được, y hệt siêu nhân vậy.

Cố Tịch dịu dàng hôn lên trán hai đứa, rồi mỉm cười ra khỏi phòng.

Hai đứa trẻ hơn ba tuổi, hằng ngày đều đến trường mẫu giáo, cuối tuần mới ở nhà.

Chủ nhật là ngày thân thiết của họ và con cái. Nhưng do trường mẫu giáo đã nuôi dưỡng thói quen ngủ trưa, nên lúc ở nhà cô cũng bắt chúng ngủ đúng giờ.

Cố Tịch đi qua thư phòng, Vi Đào vẫn đang chăm chú làm việc trước máy vi tính. Lương Thịnh từ khi Vi Đào làm chủ, kinh doanh càng lúc càng phất, liên tiếp hai năm đứng đầu cả nước về lượng tiêu thụ, trừ hết số tiền bồi hoàn cho tổng bộ, khoản thu nhập này vẫn là rất khả quan. Nhưng do mở rộng nên trách nhiệm cũng càng nặng. Cố Tịch sinh con xong đã rời khỏi trung tâm tiêu thụ, vào làm việc ột doanh nghiệp kinh doanh văn hóa phẩm do tư nhân và nhà nước hợp tác, công việc nhẹ nhàng hơn trước nhiều.

Bây giờ trách nhiệm chủ yếu của cô, ngoài việc chăm sóc hai đứa bé ra, còn hỗ trợ sự nghiệp của Vi Đào.

Do rất hiểu về tình hình Lương Thịnh, nên Cố Tịch thường xuyên đề ra những phương pháp hữu hiệu trong việc quản lý cho Vi Đào. Đặc biệt là năm đầu, khi anh tiếp quản công ty, họ mới kết hôn, sau đó cô lại nhanh chóng có thai. Mang thai được nửa năm, cô đã xin nghi để ở nhà.

Lúc Vi Đào mới bắt đầu quản lý Lương Thịnh, anh còn trẻ, nhiệt huyết bừng bừng, nên cách quản lý có phần hơi cứng nhắc. Hơn nữa, lúc Mã Sở Vân đi, một số bộ phận cũ cũng rời khỏi công ty, những người ở lại vì vậy mà có nhiều kẻ không phục anh.

Cố Tịch hiểu tình hình nên đề ra kế sách cho anh, chủ yếu là bắt tay vào việc nhân tính hóa quản lý. Đề ra mức lương mới để cổ vũ khích lệ, điều chỉnh lại một số chế độ phúc lợi cho nhân viên, đồng thời hoạch định sẵn những phần thưởng lớn dành cho họ, hứa hẹn mỗi năm sẽ đi du lịch ở tỉnh khác một lần. Những chế độ này lần lượt đưa ra, tâm lý nhân viên có sự thay đổi rõ rệt. Đặc biệt là phần quà lớn dành cho những nhân viên xuất sắc, đã kích thích mạnh mẽ tính tích cực của mỗi người.

Cô còn bảo Vi Đào đừng suốt ngày tỏ ra nghiêm nghị, phải học cách bình thản mỉm cười. Lãnh đạo không cần bề ngoài kiêu ngạo, chỉ cần giữ một độ cao nhất định, để cấp dưới cảm thấy sếp nhìn xa trông rộng hơn, họ tự nhiên sẽ càng tín phục.

Vi Đào thử làm theo, lúc họp anh cũng lựa lời khen ngợi. Các quản lý cấp trung cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt ở anh, cũng muốn trao đổi, bàn bạc nhiều hơn.

Cố Tịch mỗi ngày ngoài chăm sóc cho cái thai, thì còn giúp anh sắp sếp, chỉnh đốn lại những vấn đề tồn đọng và khó khăn trong công việc.

Vi Đào đôi lúc khó mà không lo âu, cô cứ như thế liệu có ảnh hưởng đến hai đứa trẻ sau này hay không?

Cố Tịch nói phải rèn luyện cho con động não. Khi suy nghĩ, cô thường đặt mình vào vị trí của anh, nếu là anh, phải làm thế nào cho phải? Làm thế nào để đạt được hiệu quả trong quản lý, lại có thể khiến cấp dưới tâm phục khẩu phục?

Sau khi bọn trẻ ra đời, Cố Tịch hy vọng có thể giúp Vi Đào giải tỏa lo âu, nên rời khỏi trung tâm tiêu thụ. Dù sao anh đã là tổng giám đốc của Lương Thịnh, cô còn ở lại thì rất dễ bị đồn thổi.

Cố Tịch lấy quần áo bẩn của bọn trẻ từ thùng giặt ra, bắt đầu vò tay. Về mặt chăm sóc trẻ con, cô luôn cố gắng học làm một bà mẹ mẫu mực. Từ lúc lọt lòng tới khi đầy hai tuổi, bọn trẻ đều do mẹ cô tới chăm nom. Giờ bọn trẻ lớn hơn, cuối cùng cô đã có thể độc lập chăm sóc chúng.

Để gần gũi hơn với con, Cố Tịch chưa từng bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để thân mật với bọn trẻ. Cô luôn cho rằng, con cái và bố mẹ là thân thiết gần gũi nhất, mọi sự giáo dục đều không quan trọng bằng việc giáo dục đầu tiên của gia đình.

Nên vì con cái, thậm chí cô còn học nấu ăn, làm việc nhà. Vi Đào mỗi cuối tuần chỉ cần không đi đâu thì nhất định sẽ đích thân xuống bếp, giảm nhẹ gánh nặng cho cô.

Khi bọn trẻ bập bẹ học nói, đều là cô nhẫn nại chỉ dạy chúng. Tiếng cười và tiếng hát của cô thường văng vẳng trong phòng suốt buổi tối. Vi Đào dù bận mấy cũng cố gắng kết thúc công việc trong tám tiếng đồng hồ, chỉ cần về tới nhà là nhất định sẽ tham gia hoạt động gần gũi với con trẻ. Vì vậy, giữa bọn trẻ và họ không có bất kỳ sự xa lạ hay khoảng cách nào.

Cố Tịch chưa từng dối các con, nếu cô không làm được thì nhất định sẽ nói thật nguyên nhân không làm. Hơn nữa, cô cũng chưa từng bực bội vì bọn trẻ cứ hỏi mãi. Vi Đào ban đầu thỉnh thoảng vẫn sa sầm mặt, giả vờ hung dữ để dọa chúng. Cố Tịch nói với anh, “Con trẻ rất hiểu biết, chỉ cần anh chịu nói chuyện có lý với chúng thôi”. Cô luôn cho rằng không nên đả kích bọn trẻ, cũng không thể tỏ ra bực bội. Trong tâm hồn bé bỏng của chúng, bố mẹ chính là tất cả, chúng cảm thấy tò mò, mới lạ với mọi thứ xung quanh nên mới hỏi đủ thứ chuyện như vậy. Bố mẹ đương nhiên có trách nhiệm giải đáp, đồng thời dạy chúng phải trái đúng sai. Nếu bọn trẻ nói những lời thật lòng với bố mẹ, mà bố mẹ lại tỏ ra bực bội, hoặc trả lời qua loa, thì lần sau chúng sẽ không nói cho bố mẹ nghe những bí mật trong lòng nữa.

Nên hai đứa bé tuy già dặn sớm hơn tuổi, thỉnh thoảng cũng xấu bụng, nhưng đều rất bám Cố Tịch. Hơn nữa chúng rất thích bộc lộ rõ bản thân trước mặt cô. Mỗi lúc như vậy, Cố Tịch đều khen ngợi chân thành. Trong lòng cô, hai đứa còn rất nhỏ, rất nhiều việc chưa biết, nhưng trái tim chúng là trong trẻo và chân thành, chúng dùng ánh mắt phản ánh thế giới này, nên đừng viện cớ chúng còn nhỏ mà lấp liếm cho qua.

Vi Đào dưới ảnh hưởng của Cố Tịch cũng học được cách trò chuyện với bọn trẻ. Anh ngày càng gần gũi hơn với chúng, nên thường xuyên nhìn thấy những gì bọn trẻ bộc lộ, giúp Cố Tịch dạy dỗ chúng.

Thực ra chăm sóc con cái là chuyện rất vất vả, đặc biệt là khi chúng ốm, cảm giác khó chịu khiến chúng cứ la khóc mãi. Nhưng dù là lúc đó, Cố Tịch vẫn rất kiên nhẫn, chỉ cần nghĩ rằng con trẻ đang phải chịu đựng, là cô lại thấy xót xa. Nên cô thường dỗ dành, an ủi chúng bằng giọng dịu dàng nhất, ngọt ngào nhất. Vi Đào nhìn dáng vẻ dịu dàng của vợ thì trái tim cũng mềm hơn, Tịch Tịch đúng là một người mẹ tốt!

Vi Đào vào phòng ngủ, không thấy Cố Tịch đâu, nghe trong phòng tắm vẳng ra tiếng nước chảy thì mắt dịu lại, đi về phía phòng tắm.

Anh vào trong, thấy Cố Tịch đứng bên bệ rửa mặt, vò quần áo của bọn trẻ, vẻ chăm chú. Mái tóc mềm mại xõa trước trán, trông rất yếu ớt.

Anh bước lại, nhẹ nhàng ôm eo cô, mũi áp vào sau gáy, hít ngửi mùi thơm mái tóc cô, đó là hương hoa nhài nhẹ nhàng.

Cố Tịch sững người, rồi từ từ thả lỏng, dựa vào lòng anh, quay sang đón lấy nụ hôn của anh.

“Bọn trẻ ngủ rồi sao?”, Vi Đào hôn lên má cô, vô cùng trìu mến.

“Vâng, Lương Tử chưa chịu ngủ, nhóc này càng lúc càng nghịch ngợm”, cô vừa nghĩ đến con trai thì ánh mắt càng dịu dàng.

Vi Đào vô cùng rung động, hôn nhẹ lên mí mắt cô, “Duyên Duyên vẫn ham ngủ”.

Cố Tịch cầm quần áo lên, tiếp tục vò, “Anh làm việc xong chưa?”.

“Xong rồi”, Vi Đào chậm rãi vuốt ve mặt cô, vẫn mềm mịn như xưa. “Bà xã, em vất vả quá.” Xưa nay đều do cô chăm sóc bọn trẻ, lúc anh xem tài liệu vẫn nghe thấy cô dịu dàng kể chuyện cho chúng. Nghe mãi nghe mãi, anh chỉ muốn bỏ công việc để thành thính giả.

Cố Tịch hôn trả lại anh, “Anh cũng vất vả quá”. Sự xót thương của anh, cô rất hiểu, nhưng ở cạnh bọn trẻ là niềm vui, cô không thấy mệt.

Hai tay Vi Đào từ từ siết lại, ôm cô chặt hơn. Cô mãi mãi cho rằng dốc hết lòng chính là hạnh phúc, bảo anh làm sao bớt yêu cô được?

Vi Đào không kiềm chế nổi cảm giác xúc động, nhẹ nhàng hôn lên gáy cô. Tịch Tịch, tại sao anh cứ thấy hạnh phúc ở xung quanh? Nhất định là em, là em đã dùng hạnh phúc ôm chặt lấy anh.

Cố Tịch cảm nhận nụ hôn ngày một dày đặc của anh, bàn tay ở eo cũng không an phận nữa mà từ từ luồn sâu vào áo.

Cô kêu khẽ, định ngăn lại, hai tay khép chặt không cho tay anh tiếp tục, “Vi Đào, em đang giặt quần áo”.

Vi Đào ngước lên, khựng lại khàn giọng nói, “Anh biết”. Nhưng tay vẫn không dừng, giọng trầm khàn bám riết quanh tai cô, “Tịch Tịch, anh muốn em”.

Ưm…

Cố Tịch cầm quần áo ngây ra. Anh… rõ ràng thấy cô đang làm việc mà lại… lại dùng giọng nói cám dỗ đó để kích thích cô. Mặt cô từ từ đỏ bừng tai càng nóng hơn trong hơi thở phả ra của anh.

Ngón tay Vi Đào từ từ đùa nghịch, “Tịch Tịch”. Anh đi công tác mấy ngày, vốn đã nhớ cô, nhưng về thì lại đúng lúc Duyên Duyên ốm, mỗi tối cô đều vất vả chăm con, anh có muốn cũng phải kìm nén. Thấy cô mệt đến mức hai mắt trũng xuống anh chỉ có thể ôm cô ngủ say.

Khó khăn lắm con mới hết ốm, việc của anh cũng đã xong, thấy bóng dáng mảnh mai của cô, anh lại không kìm được muốn ôm chặt lấy.

Cơ thể Cố Tịch nóng hực, giãy giụa trong lòng anh, quần áo trên tay đã rơi xuống, cô ngần ngại quay lại, định ngăn anh, “Vi Đào, bây giờ… không được”.

Vi Đào rút tay ra khỏi áo cô, nắm lấy bàn tay đầy bọt xà phòng của cô để dưới vòi nước rồi rửa sạch, môi áp vào, thở bên tai cô, “Chúng ngủ cả rồi”.

Cố Tịch ngại ngùng nhìn anh, nhưng bây giờ vẫn là ban ngày, bọn trẻ lúc nào cũng có thể tỉnh dậy, vẫn… không nên.

Vi Đào rửa tay cho cô xong, rút khăn xuống lau khô, vừa lau vừa nhìn cô chăm chú, ánh mắt nóng bỏng.

Cố Tịch cắn môi, cái nhìn của anh như có luồng điện phóng thẳng vào cô, cả gương mặt, cơ thể đều bị điện giật cho không nhúc nhích nổi.

Vi Đào ngắm cô say sưa, chậm rãi vén lọn tóc xõa bên trái ra sau tai, ánh mắt không rời khỏi mắt cô giây phút nào. Cố Tịch cảm thấy hơi thở của mình đã biến mất trong ánh mắt nóng bỏng đó, lồng ngực bắt đầu phập phồng khó nhọc.

Đúng lúc cô tưởng mình sắp tan chảy thì anh từ từ lùi lại một bước, sau đó đóng và khóa cửa phòng tắm lại.

Cố Tịch nuốt nước bọt, anh… chắc không muốn ngay bây giờ chứ?

Vi Đào chậm rãi tiến lại, từng bước một như bước lên trái tim cô theo từng nhịp đập. Cố Tịch căng thẳng thở mạnh, tiếng thở trong căn phòng kín mít yên tĩnh bỗng thật rõ ràng. Cô đỏ mặt, nín lặng, không dám phát ra âm thanh nào.

Anh bước tới, hai tay từ từ vuốt quanh eo cô, hơi vận sức bế bổng cô ngồi lên bệ, Cố Tịch thót tim, chậu đồ vẫn ở ngay bên cạnh.

Anh mắt anh cũng quét qua, khóe môi cong lên. Anh đặt chậu đồ xuống sàn, sau đó rửa sạch bọt xung quanh, rồi cầm khăn lau sạch mặt bệ.

Cố Tịch đỏ mặt ngồi trên đó nhìn anh làm hết mọi thứ, như thể anh đang chăm chú chuẩn bị cho nghi thức nào đó.

Làm xong, anh từ từ rửa tay sạch sẽ.

Vi Đào ngước lên nhìn, im lặng, chăm chú, từ từ di chuyển đến trước mặt cô.

Cố Tịch nuốt xuống khó nhọc, lúc anh im lặng, toàn thân tỏa ra một vẻ bí ẩn khiến người ta mê đắm.

Anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt từ từ dịch xuống dưới, phần cổ mịn nhẵn, khuôn ngực hoàn hảo, và cả đôi chân dài. Tay anh từ từ trườn lên cổ cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Cố Tịch khẽ kêu lên, tiếng thở văng vẳng trong phòng, chỉ số mờ ám tăng lên cực độ.

Anh mỉm cười, ánh mắt càng sâu thẳm, đôi môi mỏng mấp máy, “Tịch Tịch, anh muốn ngắm em”.

Cố Tịch đỏ mặt hơi quay đi, không phản đối. Về mặt này, anh rất kiên nhẫn, rất chuyên tâm tạo ra bầu không khí mờ ám kích thích, nhen nhóm ngọn lửa từng chút một. Ban đầu cô thường bị anh trêu chọc đến nỗi mặt mày đỏ lựng, về sau dần dần quen với tiết tấu chậm của anh, cô cũng biết hưởng thụ vẻ khác biệt đó, rồi còn cảm thấy lãng mạn.

Ngón tay anh linh hoạt cởi từng nút áo của cô, khi không khí khiến làn da trần trước ngực mát lạnh, cô lại thấy ngực mình như giấu một ngọn lửa, nóng hừng hực. Anh từ từ cởi áo cô, nhìn đôi gò bồng đảo trắng muốt căng tròn kiêu ngạo, ánh mắt anh càng đen thẫm. Anh hơi lùi ra nửa bước, ngón tay chậm rãi vẽ trên da cô một đường dọc theo quai áo. Cố Tịch chỉ cảm thấy nhịp tim dần đập rất nhanh, ngón tay anh lạnh quá, lạnh đến nỗi ngực cô hơi thắt lại.

Anh ngước lên nhìn mặt gương to sau lưng cô, quan sát móc áo sau lưng, ngón tay tìm đến chính xác, nhẹ nhàng dùng sức mở ra.

Cố Tịch thấy phần ngực đột ngột thả lỏng thì kêu khẽ, “Không”, tay cũng bất giác che lại.

Tay Vi Đào từ từ trượt xuống sau lưng, luồn ra phía trước, chậm rãi gỡ tay cô, “Tịch Tịch, em đẹp quá”.

Cố Tịch đỏ mặt nhắm mắt, hai vai hơi run. Cô như cảm nhận được ánh nhìn của anh đang dừng trước ngực mình, nơi nhạy cảm đó dần dần thức tỉnh.

Vi Đào buông tay cô, khẽ nâng cằm cô lên, trầm giọng nói, “Mở mắt ra”.

Mí mắt Cố Tịch run run, từ từ hé mở. Đôi mắt đen nhánh của anh lấp lánh, tràn đầy khát khao, tim cô vô thức rung động.

Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô, khóe môi, cằm, cổ, xương quai xanh, như đang vuốt ve món đồ sứ yêu thích nhất, chỉ sợ động tác mạnh một chút sẽ làm nó nứt vỡ. Cô co rúm người, không dám thở mạnh, nhưng hơi thở dồn nén cứ khiến lồng ngực phập phồng dữ dội. Tay anh sau khi vuốt qua xương quai xanh của cô thì từ từ trượt xuống, rồi lại đưa lên, trườn theo đường cong cơ thể cô. Cô bám chặt bệ đá, mắt mơ màng, đầu ngón tay anh lạnh đến nỗi cô muốn run rẩy.

Khi ngón tay lạnh ngắt chạm vào đỉnh núi, cảm giác kỳ lạ đó khiến cô tê dại, cả người lại run lên, vai hơi co giật.

“Tịch Tịch, em hoàn toàn không giống người phụ nữ đã sinh con”, Vi Đào ngắm đôi gò bồng đảo bằng một vẻ tôn sùng. Làn da vẫn mịn màng như xưa, nhưng so với trước khi kết hôn, cơ thể càng đầy đặn, toát ra một vẻ phụ nữ riêng có, quyến rũ, yêu kiều. Do Cố Tịch phải cho con bú nên anh thường xuyên mát-xa cho cô, gò ngực không chỉ không bị xệ mà ngược lại càng căng tròn, cơ thể rất nóng bỏng.

Cố Tịch khẽ lẩm bẩm, “Vi Đào…”. Giọng anh còn chí mạng hơn cả những tiếp xúc cơ thể, khiến cô thấy rung động toàn thân.

Anh như lúc bình thường, xoa bóp nhẹ nhàng trìu mến, cô nhắm mắt, hai tay vòng qua cổ anh, cơ thể dần mềm nhũn. Anh mới bắt đầu mà cô đã yếu ớt tới độ ngồi không vững nữa.

Hai tay anh đùa nghịch, môi ngậm lấy tai cô, cơ thể cô bắt đầu thức giấc, hơi nóng dâng cao. Anh thích kích thích cô đến độ khó chịu đựng được, vẻ mặt kiềm chế mà khao khát. Cô không hề bảo thủ, thỉnh thoảng cũng biết phối hợp với sự điên cuồng của anh. Nhưng đa phần thì cô dần dần hòa nhịp theo sự dẫn dắt, giống như bình rượu quý ủ lâu ngày, biến thành đóa hoa kiều diễm.

©STENT:

Cố Tịch ôm cổ anh, từ từ chặt hơn, động tác anh càng nhẹ nhàng thì nhiệt độ trong người cô càng tăng nhanh, có chút trống rỗng xen lẫn gấp gáp kỳ lạ, không kìm nổi mà thở hổn hển.

Anh chen vào giữa hai đùi cô, cơ thể dần cọ xát. Cô càng siết chặt hơn. Anh rất thích cảm giác này, dường như chỉ đợi cô mở miệng cầu xin. Kết quả luôn như vậy, lần nào cũng là cô đầu hàng trưóc.

Cố Tịch áp má vào đầu anh, khó nhọc rên rỉ, “Vi Đào…”, giọng nói toát ra vẻ không thể kiềm chế.

Cô đưa tay cởi cúc áo anh, ánh mắt anh vẫn dính chặt lấy cô, bàn tay tiếp tục vuốt ve dịu dàng. Sự kích thích từ anh khiến tay cô run bắn, không cởi nổi cúc áo, nhưng vẫn cố tiếp tục. Anh gắng chờ đợi, nhìn phần cổ trắng nõn của cô biến thành màu đỏ hồng. Anh thích khơi gợi ham muốn của cả hai đến cực điểm.

Cô vất vả kéo áo sơ mi của anh xuống, lúc chạm vào thắt lưng, cô khựng lại. Anh áp sát, cắn vào vai cô, “Tiếp tục đi”. Cô run rẩy cởi thắt lưng, âm thanh kim loại vang lên rất rõ trong phòng.

Khi hai người chỉ còn mặc đồ lót, anh quấn chân cô quanh eo mình, cơ thể không ngừng chà xát. Ngực cô tì vào khuôn ngực rắn chắc của anh, cảm giác khác lạ truyền thẳng tới tim. Cô ôm đầu anh, luồn tay vào mái tóc, từ từ xoa vuốt, giọng như vỡ vụn, “Vi Đào… nhanh…”. Cơ thể cô đã nóng đến khó chịu.

Anh nhấc cô lên, áp sát hơn, loại bỏ thứ chướng ngại cuối cùng của cả hai, rồi chậm rãi tiến vào. Cô thỏa mãn phát ra một tiếng thở dài, ngón tay bấu chặt. Anh mút môi cô, cuốn lưỡi cô vờn đùa, ẩm ướt, cô không ngừng hít vào hơi thở của anh, trong đầu bị sự xâm nhập của anh chiếm đóng hoàn toàn.

Anh rất kiên nhẫn, mỗi động tác đều nhẹ nhàng chậm rãi, đến độ cô muốn hét lên, nhưng cảm giác xấu hổ đã ngăn cô lại, chỉ có thể cắn lấy môi anh, bộc lộ sự cuống quýt. Anh không ngại, tiếp tục đùa giỡn. Cô túm chặt tóc anh, phát ra âm thanh bất mãn.

Rồi tiếng rên của cô không còn kìm nén, văng vẳng trong phòng. Anh chỉ chăm chú hôn môi cô, hưởng thụ, anh thích nhìn cô bối rối run rẩy như thế.

Động tác của anh càng lúc càng khiến cơ thể cô không ngừng hối thúc, tiếng rên của cô bắt đầu nhẹ bẫng, cô túm chặt tóc anh, cắn lên vai anh, van nài, “Vi Đào… nhanh… em… em khó chịu quá…”.

Anh giữ eo cô, từ từ nhanh hơn. Nơi trống rỗng trong cô dần được lấp đầy mạnh mẽ, khát vọng của cơ thể dâng trào, cô kêu lên, nức nở…

Bỗng, bên ngoài vang lên tiếng gọi non nớt, “Mẹ ơi”.

Cơ thể Cố Tịch co thắt lại, mắt mở bừng, lại thấy Vi Đào đang hít mạnh, phát ra tiếng rên khẽ. Anh cảm thấy rất dễ chịu.

“Mẹ ơi”, giọng nói bên ngoài lại vang lên, Cố Tịch tỉnh hẳn, bọn trẻ dậy rồi, đang tìm cô.

Cô khẽ đẩy Vi Đào, ra hiệu bọn trẻ đang ở ngoài.

Vi Đào chớp mắt, tiếp tục động tác, cô cắn chặt môi, hưởng thụ những cơn sóng mạnh mẽ, tiếng rên rỉ bị nuốt vào trong.

“Mẹ không có ở đây”, giọng Duyên Duyên vang lên.

“Bố cũng không có, họ đi đâu rồi?”, giọng thắc mắc của Lương Tử sát ngay cửa phòng tắm.

Hai người đều nín thở, Cố Tịch ôm chặt anh hơn, dỏng tai lên nghe.

Âm thanh vặn cửa vang lên, cơ thể họ căng cứng, bất động.

Lương Tử nói, “Không mở được”.

“Bố mẹ chắc chắn đang chơi trốn tìm với chúng ta, chúng ta đi tìm đi”, giọng Duyên Duyên rất bình tĩnh.

Lương Tử khựng lại, “ừ”, vừa nói xong, tiếng bước chân nhẹ nhàng xa dần.

Cố Tịch thở phào, ôi, cơ thể bỗng bị va đập mạnh mẽ, anh lại tiếp tục.

Cô cắn vai anh, vùi hết mọi tiếng kêu vào đó, yếu ớt, vỡ vụn, nở rộ!

Khi mọi cảm quan đều bị anh đưa lên thiên đường, đầu óc cô trông rỗng, mọi sự căng cứng đều bùng nổ ở một điểm nào đó, những cơn sóng cuộn trào trong cơ thể, mỗi sợi dây thần kinh đều bị cuốn lên. Cảm giác mãnh liệt khiến tay chân cô co rút, cơ thể run lên dữ dội.

Họ cuối cùng mệt mỏi dựa vào nhau, mồ hôi tuôn ra, rơi xuống bệ đá.

Lúc hai người tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, bọn trẻ vẫn đang tìm họ khắp nơi. Trông thấy bố mẹ, chúng hưng phấn lao tới, hét lên, “Bố, mẹ!”.

Cố Tịch đỏ mặt nhìn Vi Đào, anh lại vui vẻ ôm lấy Lương Tử chớp chớp mắt, vẻ mặt rất hài lòng.

Buổi tối, Cố Tịch và Vi Đào kể chuyện cho con nghe.

Duyên Duyên bỗng nhảy xuống giường, chạy tung tăng ra ngoài, lát sau cầm một chai thuốc chống muỗi[1] vào.

[1] Sản phẩm thuốc chống muỗi vừa có tác dụng chữa vết muỗi đốt, vừa khiến lũ muỗi không dám đến gần.

Cố Tịch thắc mắc nhìn con gái, “Duyên Duyên, con bị muỗi đốt à?”.

Duyên Duyên lắc đầu, đưa chai thuốc cho cô, cô đón lấy vặn nắp ra.

Duyên Duyên thò tay, Cố Tịch đổ một ít lên ngón tay cô bé, con gái rất hiểu biết, bị muỗi đốt thì sẽ bôi thuốc ngay.

Duyên Duyên vươn tay về phía cổ cô, non nớt nói, “Mẹ ơi, bị muỗi đốt rồi này”.

Cổ Cố Tịch lạnh ngắt, đã hiểu, Duyên Duyên tưởng cô bị muỗi đốt. Vi Đào đứng kế bên khẽ cười, “Duyên Duyên ngoan quá”.

Cố Tịch trừng mắt nhìn anh, tại anh mà ra, trên cổ toàn là dấu hôn anh tạo. Lần trước con gái hỏi là gì, cô không thể nói rõ, đành bảo là bị muỗi đốt.

Lương Tử thấy động tác của Duyên Duyên thì cũng học theo, đưa tay đòi. Cố Tịch đành chấm cho nó ít thuốc, thằng bé cũng bôi lên cho cô.

Vi Đào cười càng vui vẻ, “Lương Tử cũng ngoan lắm”.

Cố Tịch nói với bọn trẻ, “Bôi luôn cho bố đi, tiêu diệt con muỗi lớn”.

Bọn trẻ ngoan ngoãn tiến lại chỗ Vi Đào, kết quả là anh dang tay ra, ôm luôn hai đứa vào lòng. Ba người lăn tròn, bọn trẻ hứng chí cười khanh khách.

Cố Tịch nhìn ba bố con chơi vui như vậy thì cũng mỉm cười.

Vi Đào kéo cô vào đám hỗn loạn, cả nhà bốn người bắt đầu đùa nghịch, trong phòng vang lên tiêng cười nói hạnh phúc.

Yêu một anh chàng xấu bụng, cần có một trái tim mạnh mẽ. Cố Tịch ngoài mạnh mẽ ra còn dịu dàng, lương thiện, anh chàng xấu bụng cũng khó mà chạy thoát.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio