Tam Hoàng tử như vô tình buông lỏng tay ra, vẫn cười như cũ: "Thiên hạ đồn, trưởng nữ của Mạnh lão gia rất yếu đuối, hôm nay xem ra thật sự sai rồi. Hình như cũng có lời đồn rằng Tần Phủ Nhị công tử từ nhỏ thân thể yếu đuối, thuốc thang không thể rời khỏi người....... Chỉ sợ đây cũng chỉ là lời đồn?"
Tròng mắt Mạnh Chu không tự chủ được khẽ nhếch, mắt nhìn về phía đình nhỏ đằng xa, trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lùng: Tam Hoàng tử đang hoài nghi Tần Kha sao? Nếu là vì việc hắn giả vờ bị bệnh thì đây cũng không phải là chuyện gì to tát, đại khái có thể giải thích là Tần Kha chữa trị nhiều năm như vậy nên sức khỏe hắn dần chuyển biến tốt .
Nghĩ thông suốt điều này, Mạnh Chu thản nhiên cười: "Lời đồn đại thật ra đều thật giả lẫn lộn, nếu lời đồn là giả, ắt sẽ biến mất; nếu là sự thật, thì dù có làm gì nó cũng không biến mất. Tam Hoàng tử người nói xem có đúng không?"
Bình thường Tiêu Vân cũng rất có hứng thú đấu với nữ nhân này, nhưng vì hôm nay có việc gấp nên hắn chỉ có thể thu hồi tư tưởng phóng túng lại, nghiêm mặt nói: "Ngày đó ở trong cung, Tần Nhị công tử ra tay cứu Mạnh tiểu thư, hình ảnh đó làm cho ba thị vệ bên cạnh ta đều phải kính sợ. Nếu không phải rèn luyện nhiều năm, chỉ sợ sẽ không làm được như vậy. Bổn Hoàng tử cũng không muốn nói bóng nói gió với nàng, nếu để ta nghe có tin đồn Tần Nhị công tử muốn mưu đồ việc xấu, cố ý che giấu chỉ vì tranh giành tước vị, nàng nói xem Nhị công tử sẽ như thế nào? Càng không nói, hôn sự giữa Mạnh tiểu thư và Nhị công tử sẽ còn phải hoãn lại."
Móng tay Mạnh Chu bấm sâu vào lòng bàn tay, trong lòng tức giận không chịu nổi: đường đường Tam Hoàng tử lại sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy, thật đúng là không sợ mất hết thể diện của Hoàng gia! Tần Kha gây trở ngại cho ngươi thế nào, sao ngươi phải đối phó hắn như vậy?
Tuy trong lòng Mạnh Chu không vui nhưng vẫn kiềm chế, cố gắng ổn định hơi thở: "Mạnh Chu kính xin Tam Hoàng tử minh xét, lời đồn là giả nhưng chúng ta không có cách nào ngăn lại."
Đợi một lúc lâu, vì cúi đầu nên Mạnh Chu không thấy rõ vẻ mặt của Tam Hoàng tử, nhưng lại nghe được ý lạnh từ trong lời nói của hắn: "Vậy phải làm phiền Mạnh tiểu thư giúp một chuyện. Chẳng qua chỉ một cái phất tay, nếu Mạnh tiểu thư có thể hoàn thành thuận lợi, bổn Hoàng tử cũng đồng ý giúp Tần Nhị công tử một tay, ta nghĩ đó cũng không phải là việc khó."
Mạnh Chu bình tĩnh, yên lặng đứng ở một bên, nhưng khi nghe hắn nói xong, nàng lại không biết làm thế nào để bình tĩnh trở lại.
Chỉ vì Tam Hoàng tử nói: "Đi lấy con dấu thông hành của phủ Tông Nhân, chuyện này đối với Mạnh tiểu thư mà nói, không phải là việc khó."
Mạnh Chu hận không thể đem những lời này của Tam Hoàng tử truyền đi, để cho mọi người xem một chút Tam hoàng tử thường điềm tĩnh lúc tức nước vỡ bờ sẽ có hình tượng thế nào – mất công hắn nghĩ ra một cách hạ lưu như vậy.
Phụ thân của nàng chỉ một viên quan nhỏ bé trong Phủ Tông Nhân, phía trên còn có người phụ tráchTông Lệnh. Nếu để cho ai đó phát hiện lệnh thông hành bị làm giả, không chỉ có nàng mà Mạnh lão gia cũng khó tránh khỏi trách nhiệm! E rằng đến lúc đó Tam Hoàng tử hắn không thể rút lui hoàn toàn?
Một nước cờ nguy hiểm như vậy, hắn thật sự đã quá kích động.
Mặt Mạnh Chu càng ngày càng tái, chuyện nguy hiểm như thế tất nhiên nàng sẽ không làm, chẳng qua không biết có ai tình nguyện đồng ý làm đây?
Nàng chợt nhớ tới lúc trước lấy được loại hương liệu kia, một ý tưởng to gan dần hình thành: chẳng phải thời cơ mà nàng chờ đợi là ngày hôm nay sao? Tương Quân không phải muốn làm Hoàng tử phi sao, hôm nay có sẵn một Hoàng tử, sao nàng không xếp hai người thành một đôi?
Đó là một chuyện hết sức to gan, nhưng nó lại khiến Mạnh Chu càng thêm hưng phấn: Tương Quân cũng không biết hương liệu ở trong tay nàng, nếu xảy ra chuyện dĩ nhiên cũng sẽ không nghĩ tới nàng. Nếu ngay cả Tam Hoàng tử cũng nghi ngờ, đến lúc đó nàng không có mặt ở hiện trường, saoTam Hoàng tử có thể bắt được điểm yếu của nàng?
Trong lòng càng kích động, trên mặt Mạnh Chu lại càng tỏ ra hết sức cẩn thận, khẽ cau mày: "Tam Hoàng tử, mặc dù ta lấy được lệnh thông hành thì phải làm sao mới đưa được cho người? Người cũng biết trong phủ canh phòng cẩn mật, người bên ngoài không dễ đi vào, người bên trong cũng không thể đi ra tùy ý. Không bằng người ở lại trong phủ một lát, hơn nữa Mạnh Chu biết trong phủ có một chỗ rất an toàn."
Tam Hoàng tử bán tín bán nghi, lại thấy Mạnh Chu chỉ vào một viện phía đông, nghiêm mặt nói: "Trong các gian phòng của viện phía đông có một gian là Tàng Thư Các, thường ngày không người nào đi vào, chỉ có Nhị muội thỉnh thoảng đến tìm sách. Nhưng mà người có thể yên tâm, Nhị muội là một người cẩn thận, huống chi từ nhỏ muội ấy đã rất thân thiết với ta, nếu ta nói rõ mọi chuyện với muội ấy, muội ấy nhất định sẽ giúp ta giữ bí mật. Đến lúc đó, cho dù có người phát hiện người vẫn còn trong phủ, cũng có thể nói người ở Tàng Thư Các đọc sách quên mất thời gian. Ý người thế nào?"
Quả thật Tam Hoàng tử rất muốn lấy lệnh thông hành ngay, nhưng hắn lại có điều nghi ngờ "Ngươi làm thế nào để đảm bảo Nhị tiểu thư sẽ không tiết lộ chuyện này?"
Mạnh Chu không khỏi cười cười: "Nhị muội từ nhỏ đã hiền thục thông minh, sẽ không bao giờ hỏi những chuyện không nên hỏi. Nếu Tam Hoàng tử không tin, giờ có thể đi đến trước Tàng Thư Các xem một chút, nếu là người cảm thấy Nhị muội không đáng tin, thì có thể rời phủ bất cứ lúc nào." Nàng nhìn chằm chằm Tam Hoàng tử, trong lòng rất lo lắng, nhưng giọng lại càng bình tĩnh.
Bởi vì nàng hiểu rõ đây là thời khắc quan trọng, nếu Tam Hoàng tử đồng ý, một vở kịch hay có thể bắt đầu, nàng sẽ không để cho Tương Quân phải chịu “thiệt thòi”.
Không phải như thế mới công bằng sao?
Thế nhưng tay của nàng liên tục toát mồ hôi, nàng chưa bao giờ chủ động làm chuyện hại người, huống chi đây lại là chuyện liên quan đến Tam Hoàng tử, nếu sơ ý, chỉ sợ.......
Đầu nàng nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ: hôm nay Tam Hoàng tử đã quyết định đụng đến Tần Kha, chỉ sợ sau này chính là mối hoạ. Thừa dịp vây cánh của Tam Hoàng tử chưa có động tĩnh gì, chỉ cần bọn họ lộ ra sơ hở, nắm được một và điểm yếu cũng tốt!
Người ta nói giàu sang luôn tồn tại những mối nguy hiểm, nhưng Mạnh Chu lại cảm thấy an phận quá cũng là một loại nguy hiểm!
Nếu muốn sau này được bình an, thì bây giờ tất phải chịu một chút mạo hiểm này.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy kiên định hẳn lên, không hề dao động nữa.
Không biết qua bao lâu, chỉ thấy ánh mắt Tam Hoàng tử sắc lạnh, lạnh lùng nói: "Được! Chẳng qua ta muốn nàng đi cùng, để nàng giải thích rõ với Nhị tiểu thư, nàng ấy mới có thể tin tưởng ta là muốn đến tham quan Tàng Thư Các, nàng nói có phải không?" Ánh mắt của Tam Hoàng tử nhìn chằm chằm Mạnh Chu, giống như muốn nhìn thấu nàng.
Trong lòng Mạnh Chu cười lạnh: đúng là đa nghi, chỉ có điều dù Tam Hoàng tử hắn không muốn đến, nàng cũng không bằng lòng đi lấy giấy thông hành cho hắn, mà nàng muốn nhờ Tam Hoàng tử hắn một "Đêm động phòng hoa chúc"!
Trong lúc Mạnh Chu đang toan tính chuyện này, bên kia Tần Kha cũng không hề rảnh rỗi, vừa dùng xong bữa trưa lập tức bị Đại Hoàng tử phái người mời tới phủ. Nghe một đám người phân tích tình huống một thôi một hồi, thật lâu sau hắn mới nắm được đề tài thảo luận, đó là phải làm thế nào để xử lý chuyện Lục vương gia.
Tần Kha hiểu, lúc này Đại Hoàng tử đồng ý cho hắn cùng tham dự bàn bạc, chắc chắn có ý muốn nhận hắn làm người hỗ trợ, dốc sức làm việc. Cũng chính vì vậy cho nên Tần Kha bước chân còn chưa ổn định lập tức bị mọi người hỏi có cao kiến gì không.
Ở đâu có cao kiến chứ, chẳng qua là muốn xem xem hắn có giá trị thế nào thôi.
Tần Kha không thể không nói, cũng không thể nói hết toàn bộ, tất nhiên hắn sẽ phải suy nghĩ một hồi.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi phủ Đại Hoàng tử, Tần Kha lại bị một người giữ chặt.
Nhìn qua đúng là một bộ dáng thư sinh, mặt mũi thon gầy, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, xác nhận xung quanh không có ai mới hỏi: "Tại hạ Lưu Nhất Chiêu, xin hỏi người có phải là Nhị công tử phủ Tần quốc công?"
Đợi Tần Kha gật đầu, thần sắc hắn kinh ngạc: "Nhị công tử vừa rồi mới nói muốn giúp Lục vương gia thoát tội? Quả thực khiến cho người khác khó có thể tin! Người có biết ai đã tố giác Lục vương gia trước mặt Thánh thượng không?"
Tần Kha không hiểu ý đồ của người này, vì vậy cũng chỉ có thể phối hợp nghe hắn nói, lại không biết sẽ nghe được một tin tức kinh người như thế.
Cho dù hắn trùng sinh, biết rõ lần này Lục vương gia nhất định là bị kinh động nhưng không nguy hiểm, bây giờ cũng không thể không hoài nghi, phải chăng lịch sử sẽ thay đổi hoàn toàn?
Chỉ vì - "Là Tần tướng quân, lúc Lục vương gia và thuộc hạ cũ uống rượu cùng mỹ nữ có nói mấy câu mắng chửi Thánh thượng, thuộc hạ cũ báo cho Tần tướng quân....... Chính vì vậy Tần tướng quân nói thêm mấy câu trước mặt Thánh thượng, Thánh thượng tức giận mới hạ chỉ muốn bắt Lục vương gia hỏi tội. Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ Thánh thượng không những không tin mà ngược lại sẽ trách cứ người nọ bịa đặt nhiều chuyện......."
Lời của người kia không ngừng vang lên trong đâu Tần Kha, sao hắn có thể nghĩ tới, người hại Lục vương gia mang tội mưu phản lại là do phụ thân hắn giật dây. Có thể nghĩ, vừa rồi lúc hắn nói ra, chính là lúc phe phái của Đại Hoàng tử âm thầm cười nhạo hắn bất hiếu và ngu ngốc .
Hơn nữa điều khiến Tần Kha lo lắng chính là nếu đúng là phụ thân hắn nhúng tay vào chuyện của Lục vương gia, chờ đến khi sự việc vỡ lở, e rằng lúc đó Tần Phủ sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Đến lúc đó Mạnh Chu vừa vào cửa còn không biết sẽ xảy ra những việc gì.
Để lâu chắc chắn sẽ xảy ra biến cố, xem ra việc hôn sự phải làm nhanh, hơn nữa Tần Phủ chỉ sợ không ở lâu dài được.
Nghĩ tới đây, Tần Kha quay bước, đi tìm Đại Hoàng tử.
Hắn thay đổi khẩu khí lúc trước, nói: "Bẩm Đại Hoàng tử, vừa rồi nhiều người nhiều miệng, Tần Kha không tiện nhiều lời. Chẳng qua là hôm nay không thể không nói một câu. Giờ phút này người tuyệt đối không thể ra tay, bất luận Lục vương gia có bị hãm hại hay không, sau chuyện này nhất định có âm mưu. Hiện tại Lục vương gia bị nhốt ở Phủ Tông Nhân, mà từ trước đến nay Duệ vương không hề quan tâm đến chuyện gì của Phủ Tông Nhân, mọi chuyện đều giao cho Mạnh đại nhân, mà Mạnh đại nhân lại có mối quan hệ rất tốt với phụ thân. . . . ."
Nói tới đây, hắn dừng một chút, không hề nữa tiếp tục. Ngược lại cười cười: "Hôn sự của Đại ca và Vạn tiểu thư đã định là ngày tháng tám, là sau lễ Trung thu, phụ thân vẫn luôn nhắc muốn để cho huynh đệ chúng ta cũng đồng thời làm lễ, nói là muốn song hỉ lâm môn, cũng làm cho Mạnh thế bá an tâm. Tần Kha muốn Đại Hoàng tử phi khi nói chuyện cùng Hoàng hậu nương nương sẽ đề cập tới chuyện này, nếu quả thật muốn làm lễ một ngày, chỉ cần nương nương đồng ý......."
Vốn dĩ Đại Hoàng tử nghe Tần Kha nói chuyện trước sau không liên quan, nhưng lại cảm thấy bên trong ngụ ý khá sâu, hắn là đang nói Tần Mạnh hai nhà quan hệ sâu xa, cho nên trong chuyện của Lục vương gia, thái độ của phủ Tần Mạnh là rất quan trong sao? Đại Hoàng tử đối với Lục thúc thật sự không thích, từ khi còn nhỏ Lục thúc đã thiên vị Tam đệ, có lẽ chưa bao giờ quan tâm tới hắn. Nay có người ra tay xử lí, vốn dĩ rất hợp ý hắn.
Nếu để cho Mạnh tiểu thư và Tần Kha sớm ngày thành hôn, mà Tần Kha quy thuận theo hắn, chắc chắn hắn có thể mượn thế lực hai nhà? Cho dù không thể lôi kéo, nhưng không đối địch với hắn cũng rất tốt?
Sau khi rời khỏi phủ Đại Hoàng tử phủ, Tần Kha cười thầm trong lòng: nhìn thái độ của Đại Hoàng tử, chuyện này xem ra đã thành.
Mạnh Chu dẫn Đại Hoàng tử tới Tàng Thư Các, chờ một lúc lâu cuối cùng cũng thấy Tương Quân nghe được tin tức mà chạy tới, mà tin tức này dĩ nhiên là Mạnh Chu bảo Lục Yêu lan truyền thông qua bọn nha hoàn.
Sau khi giới thiệu hai người với nhau, Mạnh Chu lấy cớ cơ thể không thoải mái rời đi. Trước khi rời khỏi Tàng Thư Các, quay đầu lại, nàng nhìn thấy Tương Quân Nghi ưu nhã đoan trang, đứng đó sánh vai cùng Tam Hoàng tử, giống như hình ảnh một cánh chim nhỏ nép vào người.
Song Mạnh Chu chỉ khẽ mỉm cười. Đợi đến khi không thấy hai người nữa, nụ cười dần trở nên cứng ngắc. Mà Lục Yêu đã chờ Mạnh Chu ở bên ngoài từ trước, vẻ mặt hơi căng thẳng, hai tay ôm bên hông, trông giống như bị thương ở eo.
Mạnh Chu nhìn thấy dáng vẻ nàng ấy như vậy, nhịn không được khiển trách: "Em sợ cái gì, mau đến phòng bếp xem một chút, lát nữa bảo nha hoàn bê trà bánh và điểm tâm vào."
Lục Yêu nặng nề gật đầu ba cái, dáng vẻ như đang lập lời thề.
Mạnh Chu vỗ vỗ bả vai của nàng ấy: "Thứ đồ mà em đang cầm mau đem đến trong Tàng Thư Các, xong việc thì đến phòng thiền của đạo nhân Sơn Dương, nói chuyện với mấy tiểu đạo sĩ, không cần phải vội."
Sau khi nghe mấy tên nô tài báo lại, Mạnh Chu mới yên tâm. Lúc này tay của nàng cũng đã lạnh như băng. Nàng cười giễu: thì ra lúc hại người trong lòng sẽ căng thẳng như vậy.
Nhưng ngược lại, Lục Yêu lại bình tĩnh hơn nàng rất nhiều, nàng ấy chợt nhắc tới một chuyện, vẻ mặt khẩn trương: "Tiểu thư, hình như vừa rồi tên nô tài mới của Nhị phu nhân chạy về hướng đông, nếu chẳng may hắn phát hiện cái gì......."
Mạnh Chu bất ngờ cắt ngang: "Chắc chắn hắn sẽ đi mật báo với Nhị phu nhân, em đi làm nhanh lên, đến lúc đó cho dù Nhị phu nhân muốn chạy tới đây cũng không thể nhanh hơn em được. Chờ cho bà ấy đến Tàng Thư Các, chỉ sợ chuyện đã rồi, để cho bà ấy nhìn thấy cảnh kia cũng như là một lời cảnh cáo sẽ tốt hơn rất nhiều!"
Về đến phòng, Mạnh Chu tự pha cho mình một bình trà lạnh, chỉ cần uống một hớp nước trà đó thì cả răng lẫn môi đều lạnh. Trong lúc căng thẳng chờ đợi, nàng bắt đầu nghĩ lại chuyện trước kia, theo như nàng biết tất cả mọi chuyện là từ lúc bị ngã từ trên núi giả xuống, nhưng nàng nghĩ mãi cũng không ra tại sao Tương Quân lại hận mình đến thế.
Nàng miên man suy nghĩ không mục đích, nhìn mặt trời từ từ xuống núi, hoàng hôn rực rỡ trong đôi mắt.
Không biết qua bao lâu, chợt trước mắt tối sầm lại, chỉ nghe thấy tiếng đập cửa vang lên, tinh thần Mạnh Chu căng thẳng, lúc này ai xuất hiện cũng là một kết quả khác nhau. Nàng chậm rãi đứng dậy, chân hơi tê cứng, cố gắng giẫm lên hai chân, mới có thể đứng vững.
Nàng cao giọng nói: "Ai ở bên ngoài."
Bịch một tiếng, giống như là có người ngã xuống. Sau đó có một giọng nói khẽ truyền đến: "Tiểu thư, thành."
Trong lòng Mạnh Chu hồi hộp một chút, vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy Lục Yêu ngã trên mặt đất, không đưa tay đỡ nàng, ngược lại lên tiếng mắng: "Không phải ta bảo em đi đến phòng thiền sao, sao lại tới đây? Còn không mau đi!"
Lục Yêu sững sờ ở tại chỗ.