Ba ngày sau Tần phu nhân treo cổ tự tử ở trong nhà, Tần Đại công tử bị trục xuất khỏi Tần phủ, Vạn Tuệ Như về nhà mẹ liền cáo ốm, sau đó không hề ra ngoài nữa, nghĩ cũng biết chắc chắn sẽ không chịu khổ cùng Tần Giác.
Nghe nói Tần Đại công tử náo loạn ở trước cửa Tần phủ thật lâu, cuối cùng cũng bị người ta đánh một trận nhừ tử, không biết là bị ném đi đâu.
Lúc nghe nói đến chuyện này Tần Kha và Mạnh Chu vẫn đang còn ở trên núi. Mà người miêu tả chuyện sống động này lại cho bọn họ chính là đại quản gia Tần phủ. Đại quản gia cúi người nói: “Công tử, xin hãy trở về cùng lão nô. Lão gia nói lão gia thật sự rất nhớ người. Hơn nữa tuổi lão gia cũng đã lớn, trải qua những chuyện này bây giờ sức khỏe cũng không được tốt, hi vọng người trở về tận hiếu.”
Mạnh Chu thì không sao cả, bây giờ Tần phủ trống không, cha chồng nhớ lại ông còn có một người con thứ hai là chuyện có thể lý giải được. Nhưng lúc trước ông để Tần phu nhân tùy ý làm khó Tần Kha, đây là chuyện không thể tha thứ. Nàng quay đầu nhìn Tần Kha.
Tần Kha phất tay mời quản gia trở về, chỉ nói sẽ bớt chút thời gian về xem, đến lúc đó sẽ đưa ra quyết định.
Mặc dù đáp án này chưa được xác nhận nhưng dù gì cũng là có hi vọng, quản gia cũng chỉ có thể vâng lời.
Mạnh Chu hỏi: “Chàng muốn trở về sao?”
Tần Kha bóc một quả quý bỏ vào trong miệng nàng nói: “Muốn nghe nói thật?”
Mạnh Chu gật đầu kịch liệt.
Tần Kha mỉm cười: “Thật ra thì rất muốn trở về, bởi vì dưới giường ta còn giấu rất nhiều bạc, ta phải về lấy!”
Mạnh Chu giơ tay đánh hắn: “Khốn kiếp, Tần Kha, chàng dám chọc ta!”
Đáng tiếc nàng vừa động chợt cứng người, sau đó vẻ mặt vui mừng nhìn chằm chằm Tần Kha, nước mắt lưng tròng: “Tần Kha, nó cử động.”
Tính ngày cũng đã hơn mấy tháng rồi, bụng càng ngày càng lớn. Nhưng đây là lần đầu mang thai sao người làm mẹ có thể không nhảy cẫng vui mừng cơ chứ? Tần Kha cũng kích động ghé đầu qua, dán tai lên bụng nương tử nghe mọi động tĩnh của đứa bé. Đáng tiếc đứa bé quá nghịch ngợm, mỗi lần phụ thân ghé đầu tới lập tức như bị trói chặt chân tay, phụ thân vừa quay đi lại bắt đầu múa máy loạn xạ.
Mạnh Chu cười đến mức gập cả người lại: “Ha ha, nhất định là kiếp trước hai người là oan gia.”
Bởi vì Mạnh đại nhân lập công trạng trong việc truy bắt vương tôn công tử đùa giỡn con gái nhà lành nên được phong nhất phẩm, lúc này người đến mừng đông như trẩy hội. Mạnh Chu là con gái tuy đã được gả ra ngoài cũng không tránh khỏi phải về chúc mừng.
Những ngày này Nhị phu nhân không lên Thang Sơn, nhưng nghe nói bà ta vẫn không từ bỏ cơ hội tìm Mạnh Tương Quân. Mặc dù chuyện này được tiến hành bí mật nhưng một thời gian sau sẽ lan truyền tin đồn đại linh tinh. Hiện tại Kinh thành có lời đồn là Nhị tiểu thư Mạnh phủ đã bỏ trốn theo người khác, hôm nay không thấy bóng dáng đâu cả. Còn có lời đồn nói rằng Nhị tiểu thư Mạnh phủ không biết giữ gìn, lỡ mang thai, bởi vì lo lắng bị người nhà trách cứ nên mời bỏ nhà đi… Dù sao tất cả các phiên bản không có phiên bản nào là tốt cả.
Những chuyện này chọc tức Nhị phu nhân, vì thế bà ta âm thầm phái người đến bắt kẻ lan truyền tin đồn. Đáng tiếc… Đây chỉ là gãi ngứa, hôm nay bắt một ngày mai sẽ xuất hiện mười.
Bởi vì bà ta chưa bắt được người giật dây quan trọng nhất.
Người này… không cần phải nói chính là hai người ở thư viện Thang Sơn. Cách là do Mạnh Chu nghĩ ra, Tần Kha sắp xếp, về phần thực hiện… lại là Lục Bái đáng thương.
Mỗi lần làm xong việc trở về nhà Lục Bái đều bộc phát cơn giận: “Con mẹ nó Tần Kha, cả ngày huynh đều sai bảo hảo hán giang hồ như lão tử đi làm chuyện gà gáy trộm chó là có ý gì hả?”
Tần Kha cầm cuốn sách ung dung cười: “Cướp của người giàu chia cho người nghèo, đây không phải là quy tắc giang hồ bọn huynh sao? Ta rất có ý tốt.”
Lục Bái nóng nảy, quay sang Mạnh Chu: “Mạnh Chu, cô phân xử thử xem, ta lấy tiền lúc nào?”
Đúng lúc đó Lục Yêu đi vào, giống như móc ra từ trong túi áo bông của hắn một bọc tiền, bình tĩnh nói: “Đây không phải tiền sao?”
Lục Bái hét lên như người phát điên: “Nàng được lắm Lục Yêu, thế mà nàng ‘dùng tay bắt cá’…”
Lục Yêu trừng mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ lên: “Huynh… huynh nói bậy bạ cái gì!” Nói xong quay người lại chạy ra khỏi phòng. Lục Bái đuổi theo, trong miệng còn gọi: “Nương tử, nương tử…”
Có lẽ cũng sắp có chuyện tốt của hai người.
Mạnh Chu và Tần Kha ăn mặc đơn giản dường như không hòa hợp với bữa tiệc xa hoa ở Mạnh phủ. Lúc hai người họ đến, vang lên không ít tiếng xuýt xoa, nhưng bọn họ cũng không dám nói thẳng ra mặt, chỉ vì hiện tại Tần phủ đã không còn như trước. Đại công tử bị đuổi ra ngoài, Tần Nhị công tử chính là người đứng đầu, sau này nếu hắn kế tục tước vị mà đắc tội với hắn cũng không thể được. Về phần Mạnh tiểu thư, hôm nay là tiệc lớn Mạnh phủ nên càng không thể đắc tội.
Tóm lại một câu: Cần gì quan tâm hai người họ mặc đồ ăn xin hay đồ gì, mọi người nhìn thấy đều phải khen: oa, quần áo thật đặc biệt, Tần công tử và phu nhân quả nhiên là khí chất khác người.
Trên bàn chủ, hai mắt Nhị phu nhân như thể phóng ra đinh sắt, hận không thể ghim hai mắt lên bụng Mạnh Chu, đáng tiếc là bà ta không có gan này. Hôm nay là ngày tốt lão gia được tấn phong, nếu Mạnh Chu xảy ra chuyện gì dù là nhỏ nhất lão gia và bản thân cũng không tránh khỏi gặp khó khăn.
Nhìn hai vợ chồng ăn uống no say một trận, rốt cuộc nhịn đến lúc bữa tiệc kết thúc, Nhị phu nhân đi trước thay quần áo, chờ Tần Kha và Mạnh Chu đến bái kiến lão gia. Không ngờ đừng nói là không thấy hai người tới, ngay cả lão gia cũng không thấy bóng dáng đâu. Bà ta hỏi thăm mới biết rằng ba người đã đến thăm phòng lớn!
Thời gian này sức khỏe Đại phu nhân không được tốt, đại phu cũng nói có thể không chịu đựng được qua mùa đông này. Nhị phu nhân nghĩ vậy cười lạnh: Chờ xem, chờ phòng lớn chết đi, ta chính là phòng lớn! Đến lúc đó Tương Quân chính là dòng chính nữ, ta nhất định tìm được nó…
Nhớ tới con gái mình, thần sắc Nhị phu nhân ảm đạm. Bà ta thật sự không hiểu: rốt cuộc Mạnh Chu đã đưa Mạnh Chu đi đâu, bà ta đã lật cả Kinh thành lên, nếu con bé vẫn còn ở Kinh thành vậy thì bà ta tuyệt đối không có khả năng không tìm được!
Trái tim Nhị phu nhân phát lạnh.
Lúc Xảo Tuệ bên cạnh Đại phu nhân thấy Mạnh Chu đến, nở nụ cười thật lòng, vội chào đón: “Cuối cùng Đại tiểu thư cũng tới, Đại phu nhân mong tiểu thư từ lâu.” Nói xong kéo rèm lên, kéo nàng đi vào nhà, hơi gấp gáp. Mùa đông này trời lạnh khác thường, sức khỏe Đại phu nhân không được tốt, có thể chịu đựng được cũng là một vấn đề lớn.
Trong phòng mùi thuốc rất nồng, một phụ nhân trung niên tiều tụy đang nằm trên giường, bà yên lặng nằm trên giường, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ, từ từ mở mắt, thấy Mạnh Chu cười thản nhiên: “Con đã đến.”
Sau khi được Xảo Tuệ nâng, bà ngồi dậy, tựa vào trên giường, vươn tay ra với Mạnh Chu nói: “Mấy ngày nay vẽ được kha khá kiểu hoa văn bảo Xảo Tuệ may hai bộ quần áo trẻ con cả ngày lẫn đêm, vừa đúng hôm nay con tới nhớ hãy mang về. Có lẽ ta không có cơ hội được nhìn thấy đứa bé ra đời, về sau nếu con bằng lòng, hãy mang đứa bé đến trước phần mộ của ta để ta được nhìn một chút thôi.”
Tay bà hơi lạnh, khô gầy giống như dòng suối sắp khô cạn, cảm giác này khiến Mạnh Chu cảm thấy thật tệ. Mẫu thân ruột nàng mất sớm, khi đó nàng căn bản không ý thức được mặc dù Đại phu nhân không phải là mẫu thân ruột nàng nhưng dù gì những năm này trong phủ chưa từng cố ý gây khó khăn cho nàng. Hôm nay thấy bà như vậy Mạnh Chu cũng chua xót trong lòng.
Vì vậy nàng bỗng gọi: “Nương…”
Một tiếng này khiến hai mắt Đại phu nhân sáng lên, sức lực trong tay càng tăng thêm vài phần: “Haiz, đứa bé ngoan.” Bà hơi nghẹn ngào, kéo mạnh tay Mạnh Chu: “Cuộc đời này còn có thể được nghe con gọi ta như vậy, coi như cũng mãn nguyện.”
Hai người nói chuyện một lúc lâu, Đại phu nhân mệt mỏi, bảo Xảo Tuệ tiễn Mạnh Chu ra ngoài. Mạnh Chu đi trước bỗng nghe Đại phu nhân nói một câu: “Nhân quả tuần hoàn, ta nợ con, nhất định ta sẽ trả lại cho con.” Mạnh Chu còn muốn hỏi rõ ràng câu này có nghĩa là gì, kết quả là Xảo Tuệ giục nàng ra ngoài.
Mạnh lão gia cũng không vào thăm Đại phu nhân, chỉ dặn dò Mạnh Chu và Tần Kha sống thật tốt, sau đó liền đi đến phòng Nhị phu nhân.
Ở trên đường trỏe về, Mạnh Chu còn đang suy nghĩ đến câu nói của Đại phu nhân, nghĩ xem rốt cuộc bà ấy nợ mình cái gì, còn muốn đền bù thế nào? Nghĩ mãi không ra, vì vậy nàng kể chuyện này cho Tần Kha nghe.
Không ngờ Tần Kha vừa nghe vừa cười: “Có lẽ là chuyện tốt.”
Mười ngày sau Mạnh phủ cũng xảy ra chuyện. Nhị phu nhân được người ta phát hiện là chết trong giếng cạn, Mạnh lão gia hạ lệnh hậu táng. Ngày hôm sau Đại phu nhân cũng qua đời, trong cùng một ngày Xảo Tuệ một mình lên Thang Sơn đưa một phong thư giao cho Mạnh Chu.
Là một phong thư thật dài, vài ba chữ hoa mai trên phong thư thể hiện hết tất cả mọi ân oán của phụ nữ. Phòng lớn, Nhị phòng và mẫu thân ruột Mạnh Chu, ba người đều đã từng xảy ra tranh đấu.
Xem xong Mạnh Chu đốt phong thư, Tần Kha hỏi nàng hận sao, nàng nói: “Hận, hận mấy người kia đều chết hết. Hận năm đó hai người đó kết hợp hại chết mẫu thân ta. Nhưng ta hận nhất là ngay cả mình là thê tử cũng không thể bảo vệ được trượng phu của mình!” Nàng tựa đầu vào Tần Kha nghi ngờ.
Sau đó còn thầm than: “Đáng tiếc họ đều chết hết.”
Mấy ngày sau Mạnh Chu mới về nhà mẹ chịu tang, khi nàng thấy phụ thân, cười nói với ông: “Phụ thân, con còn có chuyện chưa từng nói cho người, hôm đó lúc đạo nhân Sơn Dương vẫn còn trong phủ chúng ta đã nói một câu.”
Mạnh lão gia hỏi: “Nói gì?” Ông ta nghĩ tới những lời của đạo nhân Sơn Dương chính là ý trời.
Chỉ thấy Mạnh Chu cười cười: “Ông ấy nói ông ấy thay mặt Hoàng thượng cám ơn người – vì nước quên mình!”
Vừa dứt lời Mạnh lão gia tức giận, hai cha con trở mặt tại chỗ.
Chẳng biết tại sao, ba ngày sau Thánh thượng hạ chỉ sắc phong Mạnh lão gia làm tướng quân tiên phong trấn thủ biên quan, một khi Tây Vực có loạn lập tức tiến binh tiêu diệt.
Mạnh lão gia sẽ không biết đó là bởi vì Tần Kha và Mạnh Chu tiến cung gặp vua nói ông có thể bình định loạn lạc ở Tây Vực.
Trong cung Hoàng thượng đang ngồi bên cạnh lò sưởi, hơi nóng tỏa ra khiến người ta cảm thấy buồn ngủ. Hoàng thượng nằm trên giường rồng, cười hỏi: “Trẫm đã mang tiếng xấu là hôn quân, đợi tin ý kiến hai người các ngươi. Hôm nay hai ngươi các ngươi có thể nói khuyên trẫm như vậy là có ý gì?”
Tần Kha chắp tay: “Để nhạc phụ không hiểu binh pháp ra chiến trường có thể khiến người Tây Vực nghĩ chúng ta vô dụng, có thể sẽ lơi là cảnh giác. Đúng lúc đó Hoàng thượng âm thầm phái Thọ vương lãnh binh đánh bất ngờ, nhất định khiến quân địch ứng phó không kịp.”
Hoàng thượng hai mắt tối dần: “Thọ vương? Ngươi tính toán để hắn tiếp tục lập được công trạng sao?”
Tần Kha dập đầu, vang lên tiếng lộp cộp: “Theo lời Hoàng thượng, đúng là vậy! Thọ vương đánh dẹp Điền Tây đại thắng trở về, uy thế trong quân đội rất cao. Nếu là do Thọ vương lãnh binh, phần thắng lớn hơn nhiều.”
Hoàng thượng vén rèm lên, đứng dậy từ trên giường, bước từng bước đến bên cạnh Tần Kha, chợt cười to nói: “Dẫn người tới!”
Chỉ thấy cấm vệ quân trong cung trói Tắc Khắc Tư đi vào, Tắc Khắc Tư bị đẩy ngã trên mặt đất, quỳ gối trước mặt Hoàng đế.
Hoàng thượng đen mặt: “Trẫm cũng muốn hỏi Tần công tử một chút, muốn xử trí vị này như thế nào?”
Tần Kha không hề thay đổi sắc mặt: “Nói chung là Hoàng thượng có thể giết hắn.”
Vừa dứt lời Hoàng thượng cũng cảm thấy giật mình. Tắc Khắc Tư chỉ cười thảm, Mạnh Chu đứng một bên nhìn chờ Tần Kha nói tiếp.
Ra khỏi cung từ lâu, Ngọc Ninh nghe người trong cung nói Tần Kha muốn Hoàng thượng giết Tắc Khắc Tư, vội vàng chạy tới điện thảo luận chính sự. Kết quả lúc nàng chạy tới đã không còn thấy người đâu. Nếu người đàn ông kia thật sự chết, nàng nghĩ, chợt nở nụ cười: “Chết cũng tốt, đầu thai sớm, kiếp sau nếu ngươi không phải là Hoàng tử, ta không phải là Công chúa, ta nhất định đến tìm ngươi.”
“Đời này nếu như ta không phải là Hoàng tử, nàng bằng lòng buông tha chức vị Công chúa đi cùng ta thì sao?” Chợt sau lưng vang lên tiếng nói.
Ngọc Ninh khiếp sợ, xoay người lại thấy Tắc Khắc Tư hoàn toàn lành lặn đứng trước mặt mình, không thể không chạy đến ôm lấy tay hắn: “Sao ngươi còn chưa chết hả?” Vừa dứt lời lại cảm thấy không ổn, tự mình nở nụ cười.
Tắc Khắc Tư cũng cười, sao hắn không chết, chuyện này phải nhắc đến câu nói kia của Tần Kha…
Mạnh Chu theo Tần Kha trở về Thang Sơn, nàng ngồi trên xe ngựa, vuốt ve bụng mình, vẻ mặt đắc ý nhìn người đàn ông bên cạnh, cúi đầu nói với đứa bé: “Cục cưng, chúc mừng con đã được gọi một người tên Tần Kha là phụ thân.”
Tần Kha đưa tay ra mời, chờ Mạnh Chu áp sát vào, lúc này mới cong cong khóe miệng: “Để Tắc Khắc Tư trở về Tây Vực, nếu hắn có năng lực lấy được vương vị Tây Vực vậy thì minh ước giữa hắn và Hoàng thượng có thể giúp Tây Vực và ta ngừng chiến mấy chục năm, ít nhất lúc hai người còn đang trên cương vị là chủ đất nước sẽ không có chiến tranh. Nếu như hắn không có năng lực vậy cũng chỉ còn có thể là chết, chỉ là chết ở Tây Vực cũng được coi như là lá rụng về cội.”
Mạnh Chu gật đầu: “Ta cảm thấy hắn có thể. Chỉ là Hoàng thượng nói muốn gả Công chúa Ngọc Ninh cho hắn là muốn để Công chúa đến Tây Vực sao?”
Nói đến chuyện này Tần Kha cũng không chắc chắn lắm, sao Hoàng thượng có thể để con gái mình yêu quý nhất đi theo Tắc Khắc Tư, ngộ nhỡ Tắc Khắc Tư khởi sự không thành, chết ở Tây Vực thì phải làm sao? Chẳng phải con gái mình cũng phải chôn theo hay sao? Sao Hoàng thượng lại muốn làm một chuyện không có lợi như vậy?
Đúng là không thể đoán được suy nghĩ Đế Vương.
Ngọc Ninh cười: “Ta có thể, chức vị Công chúa này đã làm mấy chục năm bản Công chúa cũng đã ngán ngẩm. Chỉ tiếc ngươi có thể sao?” Nàng chậm rãi buông hai tay ra, sau đó lui về sau một bước, nhìn Tắc Khắc Tư cũng không thất vọng mà chỉ là bình tĩnh cười thản nhiên: “Không cần phải khí phách nhất thời như vậy, tiếp xúc với ngươi một thời gian, ngươi không phải là loại muốn mỹ nhân không cần giang sơn, cho nên cũng không cần trêu chọc trái tim ta. Lòng ta rất trong sáng, ngươi muốn không nổi!” Nói xong nàng thu tay áo xoay người rời đi.
Tắc Khắc Tư tay không, nụ cười trống rỗng, bây giờ hắn thực sự chỉ còn sót lại nụ cười: cô gái này,quả thật là nàng nhìn thấu ta.
Nấy ngày sau, Hoàng thượng hạ chiếu tứ hôn.
Thánh chỉ tứ hôn rơi xuống Tần phủ, công công tổng quản đọc hết thánh chỉ, Tần công khiếp sợ: “Công công, bổn quan nghe không rõ ràng, là tứ hôn tiểu nữ cho Lục Vương tử Tây Vực sao?”
Vừa dứt lời, Tần Phi Vũ Tần phủ xông vào, quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt: “Tần Phi Vũ lĩnh chỉ, tạ ơn.”
Động tác của con gái khiến Tần công hết sức giật mình.
Sau khi tiễn công công, hai cha con ngồi trên ghế bàn luận.
Dĩ nhiên là Tần công không bỏ được con gái, hiện nay Tần phủ gặp phải vô số sóng gió, may mắn còn có con gái ở lại, nếu lúc này con gái cũng rời đi thật sự ông trở thành lão già cô đơn thê lương rồi.
Tần Phi Vũ cầm thánh chỉ, cười như đứa trẻ: “Phụ thân, người nhìn xem, Tiểu vũ mao thích tự do, cả ngày quanh quẩn ở trong phủ đến nỗi phiền chết con.”
Tần công dựng râu: “Nói bậy bạ, con làm ầm ĩ ở trong phủ còn chưa đủ sao? Là phụ thân ngăn cản con sao? Còn không phải là tùy con muốn làm gì thì làm à?”
Tiểu vũ mao nằm trên đầu gối ông, nở nụ cười nhẹ: “Phụ thân, hôm nay chúng ta còn có quyền lựa chọn sao? Tần phủ đã không còn giống xưa, kháng chỉ là chuyện người không thể làm.”
Tần công há hốc mồm, không thể nói một câu phản bác.
Tiểu vũ mao nói tiếp: “Cho nên còn không bằng vui vẻ gả đi, còn nữa dù gì cũng là một Hoàng tử, rất xứng đôi với chúng ta. Sau khi con đi, phụ thân phải ăn cơm đúng giờ, phải tránh nghiện rượu. Ngày mai con lên Thang Sơn thăm nhị ca, bảo nhị ca trở về chăm sóc lão nhân gia người. Còn có… dù mẫu thân có muôn vàn lỗi lầm thì người cũng đã chết, những oán hận trước kia người cũng nên bỏ qua.”
Tần công thở dài, đưa tay sờ sờ đầu con gái, không ngờ quay đầu lại người hiểu lí lẽ nhất lại là con gái ông: có một người vợ như thế, người chồng còn đòi hỏi gì nữa?
Chuyện hôn sự của Tắc Khắc Tư và Tần Phi Vũ kinh động đến hai vợ chồng ở trên Thang Sơn. Suýt chút nữa Tần Kha đã ngã từ trên ghế xích đu xuống. Mạnh Chu chơt nhớ tới cái gì, nhìn hắn, ánh mắt dĩ nhiên: “Tần Kha, đáng lí ra ta nên nghĩ tới…” sau mấy năm Tần Kha bị đuổi ra khỏi Tần phủ, Tiểu vũ mao đến Tây Vực, đúng là con bé đến Tây Vực!
Sau khi tin tức truyền đi không bao lâu, Tiểu vũ mao cũng đã tới nhà. Nàng mang theo quà tặng đến từ biệt vợ chồng Tần Kha, đồng thời hi vọng hai người có thể trở về phủ, dù sao nơi đó cũng là nhà của bọn họ.
Đã từng leo tường, đã từng giả thành đàn ông là cô gái thường gây chuyện không an phận bây giờ đã trở nên trưởng thành tao nhã, rốt cuộc là có chuyện gì không tốt? Mạnh Chu khó nói nên lời, riêng nàng vẫn cảm thấy nàng yêu thích một Tiểu vũ mao tinh quái chứ không phải là Tần tiểu thư đoan trang, Lục vưởng tử phi tương lai của ngày hôm nay.
Lòng Đế vương quả nhiên khó dò. Ông ta gả con gái Tần phủ cho Tắc Khắc Tư, bên ngoài là ban nhân duyên nhưng thực tế lại là ban thế lực cho Tắc Khắc Tư, trợ giúp hắn đoạt vị thành công. Nhưng mặc dù hắn có thể thành công thế lực bên trong Tây Vực cũng bị tổn thất lớn, khó có thể đối đầu với triều đình, chỉ có thể ngoan ngoãn thần phục/
Tần Kha chợt nở nụ cười: “Hoàng đế vốn đã có quyết định từ trước, chỉ là trêu chọc chúng ta mà thôi. Quả nhiên Thiên tử không phải người nào cũng có thể làm. Ngay cả Thọ vương hay Tam Hoàng tử, Tứ Hoàng tử cũng đã bị Hoàng đế mưu tính ở trong. Thật muốn cười, uổng phí bọn họ sống trên đời cũng chỉ bị người khác lợi dụng mà thôi.”
Mạnh Chu đứng dậy, nằm trên người hắn, ôm lấy hắn: “Vậy Hoàng thượng để tiểu Ngũ đi theo bên cạnh chúng ta là có ý gì?”
Lúc này tiểu Ngũ chạy vào, trong tay còn nắm bùn đất, trên mặt cũng dính bùn, tố cáo nói: “Tỷ tỷ, tỷ phu, Lục Bái hắn ăn vạ, vậy mà muốn đẩy đệ vào trong hố bùn!”
Mạnh Chu cầm một chiếc khăn đi qua, lau mình sạch sẽ cho nó, thuận miệng hỏi: “Lục Bái đâu?”
Tiểu Ngũ nhếch miệng mỉm cười: “ha ha ha ha…”
Đúng là Tiểu vũ mao đi theo Tắc Khắc Tư, ở Kinh thành nhiều năm, gặp mặt vô số Vương tôn công tử nhưng nàng vẫn cảm thấy có rất ít người thật lòng. Như nhị ca nàng vậy, càng hiếm có trên đời, vừa là như thế, nhân duyên này so với mây trôi có gì khác nhau?
Trước khi Tắc Khắc Tư rời đi còn tặng một thanh kim đao cho Ngọc Ninh, nói cho nàng biết, nếu như ngày nào đó nàng nhớ tới một người tên Tắc Khắc Tư, hãy để người ta đưa kim đao này tới Tây Vực. Chỉ cần như vậy, cho dù hắn đang ở đâu, làm gì cũng sẽ liều mạng chạy về gặp nàng.
Hôm hắn rời đi, Ngọc Ninh ở nơi cao nhất trong hoàng cung đưa mắt nhìn, từ nay về sau, núi cao sông dài nàng biết trong lòng người kia có giang sơn, nàng biết người kia sẽ thành công, một người có thể bỏ qua tình yêu, tình thân, tình người, không thành công là không thể tha thứ.
Vợ chồng Tần thị vẫn ở trên Thang Sơn, cả ngày giao hữu với hàn sĩ, còn thường xuyên dẫn tiểu Ngũ đi chơi đùa nghịch. Đứa nhỏ tiểu Ngũ rất thông minh, đúng là một kẻ chuyên hãm hại người khác, trên dưới Thang Sơn không người nào là không chịu quỷ kế của nó. Chỉ là về đến nhà tiểu Ngũ phải chịu sự khi dễ của hai người Tần Kha và Mạnh Chu.
Dưới sự rèn luyện càng ép càng mạnh của hai người tiểu Ngũ từ từ trưởng thành trở thành Vua của Vua vô cùng lợi hại – tự phong đấy!
Đại Hoàng tử nổi điên ở trong phủ, theo lời của lão quản gia trung thành trong phủ thì là do Nhị Hoàng tử và Hoàng hậu gây ra. Hoàng thượng phái người kiểm chứng sau đó đã tống Hoàng hậu vào trong lãnh cung, chính là lãnh cung Chu Uyển Nhi từng ngây ngốc ở, Nhị Hoàng tử bị cấm túc, đồng thời Tam Hoàng tử Tiêu Vân Thiên lập được chiến công được phong làm Thái tử, trấn giữ Kinh thành, cùng Hoàng đế nghe báo cáo và quyết định sự việc. Tứ Hoàng tử Tiêu Vân Kiền vẫn yêu thích vui đùa như cũ, thường xuyên xuất cung với Hoàng tỷ Ngọc Ninh tới tìm bọn Tần Kha chơi, cùng thượng bị tiểu Ngũ khi dễ.
Cuộc sống cứ bình thản trôi qua như vậy, tháng ba Liễu Phiêu Phiêu sinh hạ một đứa con trai, Tần phủ yên tĩnh giống như nước lặng rốt cuộc cũng có thêm chút náo nhiệt. Lại không ngờ rằng sau khi sinh hạ đứa bé không bao lâu Liễu Phiêu Phiêu lập tức biến mất, để lại một phong thư nói là phó thác đứa bé cho Mạnh Chu.
Khi Tần lão gia tự mình đưa đứa bé lên Thang Sơn, bụng Mạnh Chu đã rất lớn rồi, nàng được Tần Kha dìu đỡ nhận đứa bé. Không tồi lắm, trước đây quả thật nàng đã đồng ý với Liễu Phiêu Phiêu. Nhưng Mạnh Chu không hiểu, từ trước đến giờ Tần lão gia vẫn không yêu thích nàng, vì sao lần này lại tự mình giao đứa bé cho nàng?
Tần lão gia vuốt râu, vẻ mặt bi thương: “Đứa bé giao phó cho con, chỉ hy vọng con không cần ngăn cản một người làm ông như ta đến thăm cháu trai.” Lúc nói câu này ánh mắt ông còn lướt qua bụng Mạnh Chu.
Sau khi Tần lão gia đi, Mạnh Chu nằm trên đùi Tần Kha, che miệng cười: “Ta thấy quả nhiên chàng là con trai của phụ thân chàng, độ xảo trá của chàng đều di truyền từ ông ấy. Đâu phải là ông ấy giao đứa bé cho chúng ta, ta thấy ông ấy có dụng ý khác.”
Tần Kha thở dài: “Nương tử, nàng có cảm thấy phòng của chúng ta hơi nhỏ không? Tiểu Ngũ tới, Lục Bái thường xuyên đến ở nhờ, còn có một đám bằng hữu hay tới, cứ để cho bọn họ nghỉ ngơi trên đất cũng không phải là cách hay đúng không?”
Mấu chốt là mỗi lần bọn họ cũng thích chen chúc trong phòng bọn họ, nói là nơi này ấm áp. Ấm áp cái rắm, cũng đầu xuân rồi, gió xuân vạn dặm thổi khắp cả nước như vậy mà bọn họ không cảm thấy lạnh sao? Cũng chỉ là là lo lắng nghỉ ngơi bên ngoài sẽ bị Tiểu Ngũ hãm hại thôi, cho nên mới mặt dày mày dạn ở lại trong phòng Tần Kha! Cả đám lão gia thật không biết xấu hổ.
Mạnh Chu cười, kéo cổ áo Tần Kha xuống, dính vào trên mặt mình hỏi thăm: “Chàng kết giao nhiều bạn bè kỳ quái như vậy là vì tiểu Ngũ sao?”
Lông mày Tần Kha dựng như núi, hôn cổ nàng nhẹ giọng nói: “Cuối cùng ta cũng có cảm giác tiểu Ngũ chính là Thiên tử chân chính, lăn qua bùn đất rồi nhảy tắm sông nước, nó sẽ là vị Hoàng đế tinh nghịch mà cũng thân thiết nhất với dân chúng.”
Mạnh Chu không trả lời, lấy đôi tay che bụng, cau mày nói: “Tướng công, hình như…”
Bữa nay Thang Sơn đèn dầu sáng rỡ, đã chuẩn bị xong phòng sinh, đại phu và bà mụ vào vị trí. Tần Kha không để ý mọi người phản đối cứ dính lấy bên cạnh Mạnh Chu.
Một ngày kia, bên sườn núi hoa đào nở rộ, hết sức rực rỡ. Người đời đều nói: “tháng tư hoa đã hết mùa, hoa đào rực rỡ cảnh chùa mới nay”, mà bây giờ đã là tháng sáu hoa đào bỗng nhiên nở rộ trên Thang Sơn. Trong lúc này người đời cảm thấy vô cùng kỳ lạ, có đạo nhân từng trải qua, đỡ trán thở dài: “Trời giáng hoa đào quân – gieo họa cho nữ tử!”
Mạnh Chu nghe xong dở khóc dở cười: “Hoa đào quân, hoa đào quân… không bằng gọi là hái hoa tặc cũng được!”
Tần Kha ngược lại rất vui mừng: “Xem ra con ta lợi hại hơn ta rất nhiều.”
Nói xong bị Mạnh Chu dùng sức đánh, gia giáo gia giáo.
Lúc mùa hè nóng bức, tên ngốc Lục Bái rốt cuộc cũng trở nên gấp gáp bởi vì gần đây xuất hiện một công tử họ Soái, mỗi ngày đều viết thơ tặng Lục Yêu. Trong thơ đều dùng những từ hết sức nôn mửa, khoe khoang Lục Yêu là người hiếm thấy trên đời. Còn nói hắn đối với Lục Yêu là vừa thấy đã yêu, từ trước tết Nguyên Tiêu may mắn gặp nàng ta một lần đã trở nên tương tư… Lúc này Lục Bái mới vội vàng, vì vậy mỗi ngày đều đưa một khối băng, đưa nước ô mai đưa lên miệng người nào đó… Cuối cùng trong một lần uống rượu say đã cường hôn Lục Yêu, còn gân cổ hỏi nàng ta rốt cuộc có bằng lòng gả cho hắn hay không.
Vì vậy dưới sự chủ trì của Mạnh Chu và Tần Kha, Lục Yêu gả cho Lục Bái, Thang Sơn vừa là nhà mẹ của Lục Yêu vừa là nhà trai. Một đám văn nhân thực ra là người điên náo loạn phòng tân hôn, đừng hỏi là có bao nhiêu náo nhiệt.
Một nhóm người dựng mấy gian nhà nhỏ bên cạnh, ai ngờ càng ngày càng nhiều, vây quanh Thang Sơn, đi xung quanh một vòng, gần nửa ngày nhất định về được chỗ cũ, thật sự là giống như vòng tròn trái đất.
Dĩ nhiên mỗi ngày lúc ăn cơm đoàn người này sẽ tự giác đến phòng Tần Kha, bởi vì mỗi ngày Lục Yêu nhất định sẽ đến đây nấu cơm cho hai vị này ăn. Tiểu tử Lục Bái đã từng kháng nghị, nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục dưới chân Lục Yêu.
Tiểu Ngũ suy nghĩ không chính đáng, ngày nào cũng lén trộm “Hoa đào quân” đi, sau đó sẽ cố gắng hành hạ để xả hết những khi dễ nó phải chịu mấy ngày nay. Đáng tiếc khi nó ôm được ‘Hoa đào quân’ vào trong ngực, đứa nhỏ kia lại … thải ra trên tay nó! Cuối cùng còn nở nụ cười tươi rói với nó, tiểu Ngũ phát điên: tiểu ác ma này nhất định là do trời cao phái xuống trừng phạt ta, không cần đâu…
Mà Mạnh Chu và Tần Kha đứng cách đó không xa len lén nhìn, cảm thấy hết sức hài lòng về con trai mình.
Từ đó về sau tiểu Ngũ lại có thêm một khắc tinh.
Khác hẳn với Thang Sơn suốt ngày náo nhiệt, trong Kinh thành hết sức buồn chán. Kể từ khi Chu Uyển Nhi chết, sức khỏe Hoàng đế ngày một yếu kém, cứ ba ngày lại cáo ốm không lên triều một lần để Thái tử thay mặt triều chính.
Thỉnh thoảng Hoàng thượng sẽ đến lãnh cung xem một chút, lẳng lặng ngồi bên cạnh Hoàng hậu một lát, uống một ly trà, nhìn chằm chằm một thân cây cách đó không xa cả ngày. Hoàng hậu hiểu Hoàng thượng đang nhìn cái gì, cũng không quấy rầy, cứ ngồi như vậy, giống như lần đầu không quen biết.
Rốt cuộc một ngày nào đó, lúc Hoàng thượng đến lãnh cung uống trà, Hoàng hậu lên tiếng: “Hoàng thượng, thần thiếp sẽ múa tặng người một đoạn.”
Lúc này Hoàng đế mới phát hiện bà đã đổi thành một bộ vũ y, xiêm y màu đỏ rực làm nổi bật làn da trắng noãn như lúc mới gặp, bà đã nhảy múa trong viện, thỉnh thoảng ông cũng kêu lên vài tiếng, vừa nhìn đã biết sẽ qua lại nửa đời. Hoàng đế gật đầu, lẳng lặng thưởng thức.
Kỹ thuật mua không uyển chuyển bằng năm đó nhưng vẫn đẹp mắt như cũ. Từ tận đáy lòng Hoàng thượng vỗ tay: “Nhu Tắc, thế này mới giống nàng.”
Hoàng hậu nghe gọi như thế, chân lảo đảo, khóc nở nụ cười: “Những năm này mang trên mình danh phận Hoàng hậu, suýt chút nữa đã quên mình tên gì rồi.” Bà ngẩng đầu lên, đứng dậy giữa rừng hoa, từng bước đi tới bên cạnh Hoàng đế, nằm dưới chân ông: “Hoàng thượng, van cầu người một chuyện cuối cùng.”
Ngày đó cánh hoa bay đầy trời, mùi thơm vương vất thật lâu, ngày đó Hoàng hậu chết, mà câu cuối cùng Hoàng hậu nói là: Chu Uyển Nhi chưa chết.
Bà dùng Chu Uyển Nhi để đổi lấy việc Hoàng thượng bảo đảm con trai bà không chết! Là một người mẹ, cuối cùng cũng có thể làm ra một chuyện, cũng là nhờ toàn bộ nhớ nhung cuối cùng từ phu quân của bà.
Rốt cuộc Hoàng đế không hề vào triều nữa, ngoài Thái tử không ai biết tình trạng gần đây của Hoàng đế thế nào, mà Thái tử đang đối mặt với lời hỏi thăm của triều thần cũng chỉ nói: “Phụ hoàng bị bệnh, cần tỉnh dưỡng.” chỉ tiếc, trở lại phủ Thái tử hắn bắt đầu ngồi trong sân một mình uống rượu. Bởi vì không thấy phụ hoàng, người đi đâu cũng không thông báo. Hắn lấy một phong thư từ trong tay áo ra, trong thư Hoàng đế chỉ báo cho hắn biết đó là ba năm sau ngôi vị Hoàng đế chính là của hắn. Nhưng ba năm nay muốn hắn nhẫn nại, nếu hắn không nhịn được, vậy sắp có người đến thay thế.
Ba năm, Thái tử ném ly rượu, ngửa mặt lên trời than: “Phụ hoàng, cuối cùng người vẫn không chịu tin con. Cái gì mà ba năm, sợ rằng người lại gài thêm bẫy! Ba năm sau rốt cuộc người muốn nâng đỡ đại ca đã phát điên hay là nhị ca bừng bừng dã tâm, hay sẽ là tứ đệ ham chơi, ngũ đệ chưa trưởng thành?”
Tại vùng sông nước Giang Nam, Hoàng đế nhìn người phụ nữ đang giặt quần áo ở xa, giọng nói bình tĩnh: “Ta có một chuyện không rõ, ngày đó trẫm… rõ ràng ta đã xác nhận nàng không còn thở nữa, sao nàng có thể…”
Người phụ nữ nhìn ông, không hiểu: “Tiên sinh, người đang nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu?”
Hôm đó lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này cảm thấy nàng ta chính là Chu Uyển Nhi, đáng tiếc nhìn lâu mới biết không phải là nàng. Hoàng hậu dụng tâm, chỉ tiếc cho dù dung mạo có giống đến mấy cũng không phải là người kia.
Nằm trên ghế xích đu, Hoàng đế nhắm mắt lại trầm tư.
Trên khóe mắt người phụ nữ giặt đồ rơi một giọt nước mắt. Nàng hơi ngừng rồi tiếp tục hát khúc dân ca hồi hương. Đây là khúc hát sau khi nàng sống lại đã học được, lão Hán nói nàng học được rất nhanh, chỉ mấy tháng mà như đổi da đổi thịt.
Có vài người dùng để hoài niệm, có chút trí nhớ là dùng để lãng quên, thời gian trôi qua bọn họ mới gặp gỡ được dòng suối nhỏ cuốn trôi dấu vết đời này của bọn họ, bao phủ tất cả trong bão cát. Giống như khúc dân ca trong miệng, theo tiếng nước, càng lúc càng nhỏ.
Sau khi Tắc Khắc Tư trở lại Tây Vực, nhờ binh mã đưa dâu của Tần phủ, vừa dùng kế vườn không nhà trống vừa dùng kế ly gián rốt cuộc cũng leo lên được ghế Tây Vực vương, Tần Phi Vũ làm vương hậu. Hai vợ chồng tôn trọng nhau như khách, người ngoài không hề hay biết là mỗi đêm lúc bọn họ rảnh rỗi sẽ thắp đèn tâm sự. Nội dung câu chuyện chủ yếu là về vợ chồng Tần Kha, còn có chuyện của Công chúa Ngọc Ninh. Sau khi đã quen thân, Tiểu vũ mao giễu cợt Tắc Khắc Tư nói hắn hèn nhát, còn đề nghị hắn có thể cướp Công chúa về tây vực. Tắc Khắc Tư dở khóc dở cười: “Chỉ sợ chỉ cướp được một thi thể mà thôi.”
Tiểu vũ mao không thể không thở dài: người đàn ông trước mắt cũng được coi là người có tình.
Cuối cùng Tam Hoàng tử cũng không thể nhịn được ước hẹn ba năm, tuyên bố với người đời là Hoàng đế băng hà. Đêm hôm trước ngày hắn chuẩn bị lên ngôi đã bị đâm, đâm bị thương không quan trọng nhưng lại khiến cánh tay phải hắn tê liệt. Thích khách lại là người hắn tin cậy nhất – thì ra đây mới là an bài của Phụ hoàng.
Một ngày kia tiểu Ngũ đang ngồi trên ngọn cây đang xúi giục hoa đào quân cũng trèo lên bị tư thế của một đám người làm cho giật mình té ngã, sau đó một đám người quỳ gối hô to: “Bệ hạ, xin hồi cung cùng vi thần.”
Tiểu Ngũ nhìn Tần Kha, trong tay hắn còn có thánh chỉ truyền ngôi, trong lòng kêu to: đùa gì thế!