"Mau về xin lỗi bạn gái anh đi, cô ấy chắc chắn sẽ hiểu và tha thứ cho anh mà. Anh yêu bạn gái anh như vậy, chắc chắn sẽ không nỡ làm cô ấy đau lòng đâu, phải không?"
"Yêu, yêu anh ấy?" Phổ Thông giật nảy mình, y, y y y yêu Hồng Kỳ? Sao có thể?!
"Chứ gì nữa! Không yêu sao anh lại, lại làm cái chuyện đó với cổ?" Cô chủ nhỏ hơi ngượng ngùng, người này sao chậm tiêu thế không biết.
"Phừng", mặt Phổ Thông lập tức đỏ như quả cà chua. Trước giờ y chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa y với Hồng Kỳ, nay có người chỉ điểm, y đã xác định rõ tình cảm của y là như thế nào. Nhưng, Phổ Thông băn khoăn, liệu Hồng Kỳ có cảm giác giống y không?
"Này, anh còn ngốc ở đây làm gì nữa, về mau đi!" Cô chủ nhỏ chẳng thèm gọi Phổ Thông hai tiếng tiên sinh nữa, nãy giờ nói chuyện tốn biết bao nhiêu thời gian, cô bạn gái kia chắc sắp khóc hết nước mắt rồi.
"Hả? Ừ ừ!" Phổ Thông đứng dậy, xoa xoa bắp đùi mỏi nhừ vì ngồi chồm hỗm, nhưng mãi mà vẫn chưa chịu rời đi. Y không biết làm sao để đối mặt với Hồng Kỳ.
Cô chủ nhỏ vừa nhìn là hiểu ngay Phổ Thông đang lo cái gì, "Dũng cảm lên, người anh yêu đang đợi anh đó."
Phổ Thông gật đầu.Y đâu còn là con nít, gặp chuyện là chạy núp dưới váy mẹ. Đúng vậy, phải về thôi!
"Vậy, tôi đi trước. Cảm ơn cô nhiều lắm." Cô chủ này đúng là người tốt.
Cô chủ nhỏ mỉm cười nhìn bóng lưng vội vàng của Phổ Thông dần hòa vào dòng người. Chợt cô nghe có tiếng gọi, "Bàng bàng!", quay sang nhìn, thì ra là bạn thân mang bữa trưa đến cho mình.
Phổ Thông đứng bất động trước cửa phòng đóng chặt tận mấy phút liền. Y vẫn ôm một tia hi vọng mong manh rằng Hồng Kỳ vẫn còn đang ngủ, căn bản chưa phát hiện ra chuyện tối qua.
Nhưng hi vọng đó bị chính y nhanh chóng dập tắt. Giờ đã quá trưa rồi, Hồng Kỳ có là heo cũng không ngủ nhiều như thế. Nếu vậy hiện tại hắn có tâm trạng như thế nào? Oán hận y? Đánh y mắng y? Hay là lạnh nhạt với y, xem y như người xa lạ?
Phổ Thông nhìn chằm chằm cửa sổ, như muốn xuyên qua cái màn che kín mít quan sát tình hình trong phòng. Thôi, hắn muốn xử sao thì xử, dù gì y cũng sai khi bỏ đi mà không nói một lời. Y lục túi áo, lấy ra một chiếc chìa khóa.
Chỉ cần Hồng Kỳ hả giận là tốt rồi. Y đã hạ quyết tâm, hôm nay sẽ thổ lộ hết tâm tư tình cảm y dành cho hắn trong thời gian qua.
"Cạch", cửa mở, Phổ Thông thò đầu vào, nhìn thấy cục chăn tròn vo nằm bất động trên giường liền thở phào nhẹ nhõm. May quá, Hồng Kỳ có nhà. Y nhẹ nhàng khép cửa lại, khóa kỹ, thận trọng từng bước tiếp cận cục chăn. Căn phòng quá im lặng khiến Phổ Thông hơi lo lắng, Hồng Kỳ không sao chứ?
"Hồng... Hồng ca?" Phổ Thông khẽ gọi, chạm nhẹ vào cục chăn, "Tôi về rồi đây", giờ y đã là người điếc không sợ súng, nói ra tất cả, hoặc là được chấp nhận, hoặc là bị đuổi thẳng cổ, sao cũng được, còn hơn là nhập nhằng mãi mà vẫn chẳng đâu vào đâu.
Hồng Kỳ rúc trong chăn nằm quay lưng lại với Phổ Thông, nghe Phổ Thông nói mà chẳng thèm ừ hử tiếng nào, bầu không khí hết sức căng thẳng.
"Tôi, tôi xin lỗi! Tất cả là lỗi của tôi! Tôi không nên bỏ anh một mình..." Phổ Thông lúng túng chà xát hai tay, chẳng lẽ Hồng Kỳ định chiến tranh lạnh với y thật sao?
"Hồng ca, tôi sai rồi! Tôi, tôi..." Phổ Thông vò đầu, thà Hồng Kỳ đánh y mắng y, y còn chịu được, chứ cứ im lặng thế này thì y bó tay.
Hồng Kỳ siết chặt góc chăn, rốt cuộc cũng lết xác về, đừng hòng tôi dễ dàng bỏ qua cho cậu! Hồng Kỳ đã suy nghĩ kỹ rồi, chuyện hôm qua sẽ xem như là say rượu loạn tính. Hắn cũng đã nhận ra hắn không đơn thuần xem Phổ Thông là bạn bè, nhưng hắn không biết Phổ Thông có cùng cảm giác với hắn không. Tình yêu giữa hai người đàn ông vẫn chưa được xã hội chính thức công nhận, miệng lưỡi thế gian ác độc lắm, hắn thì không sao, nhưng Phổ Thông liệu có chịu được? Hắn không nỡ kéo y xuống vũng bùn này, nên hắn đã quyết định vẫn đối tốt với y, nhưng sẽ không còn thân mật như trước nữa, tránh cho người khác hiểu lầm y. Sau này y cưới vợ, rời khỏi đây tự xây một gia đình nhỏ, xa mặt cách lòng, có lẽ đến lúc ấy thứ tình cảm này sẽ nguôi ngoai.
Suy nghĩ của Hồng Kỳ bay đến tận đâu, Phổ Thông thấy mãi mà hắn vẫn chưa trả lời, cuống cuồng không biết phải làm sao bây giờ.
Phổ Thông, mày sẽ làm được, mau nói ra đi!
"Hồng ca, tôi, tôi... Tôi muốn cùng anh sống hết đời!" Phổ Thông nhảy lên giường ôm lấy cục chăn, nhỏ giọng tỏ tình. Cuộc nói chuyện với cô chủ sạp hoa kia đã tiếp thêm sức mạnh cho y, nhưng nghĩ tới cảnh Hồng Kỳ từ chối, thậm chí ghê tởm, ghét bỏ y, y lại do dự. Trước đó y vẫn ngây thơ cho rằng nếu mình giữ kín thứ tình cảm này trong lòng, mọi chuyện sẽ dần đi vào quên lãng, hai người lại thân mật như xưa. Nhưng vết thương khép miệng vẫn để lại sẹo, y đã làm chuyện tổn thương đến Hồng Kỳ, y không thể trốn tránh được nữa.
"Hồng ca, tôi... Tôi muốn ở bên cạnh anh, mãi mãi." Vành mắt Phổ Thông đỏ hoe, y siết chăn cùng với người bên trong, chặt đến mức cánh tay nổi cả gân xanh.