Rời công viên, thấy vẫn còn sớm nên Hồng Kỳ và Phổ Thông bèn đi dạo một vòng khu thương mại. Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán quần áo, Hồng Kỳ tấp vào mua hai cái áo lông, trời sắp sang đông, cũng nên sắm thêm chút trang phục chống rét thôi, hắn thì có rồi, nhưng Phổ Thông thì chưa.
Lúc gần đến nơi, Hồng Kỳ bảo Phổ Thông cứ về nhà trước đi, hắn còn phải đi mua trà hoa cúc nữa. Loay hoay đến năm giờ chiều, Hồng Kỳ về vừa lúc cơm chín.
"Sao anh mua nhiều thế?" Phổ Thông ngạc nhiên nhìn túi trà hoa cúc tỏa hương thơm ngát to tổ chảng.
"Mua nhiều để dành ấy mà." Phổ Thông uống nước chanh hoài cũng ngán, Hồng Kỳ cố ý mua nhiều trà cho y đổi khẩu vị.
Hồng Kỳ cất túi trà đi rồi đoạt lấy cái nồi Phổ Thông đang cầm, "Để anh nấu cho, em ra dọn WC đi."
Phổ Thông gật đầu, đi lấy cây lau nhà.
Xe đẩy xích ở ngoài, mới có một ngày không dùng thôi mà trên bề mặt đã phủ một lớp bụi mỏng rồi. Xử lý xong WC, Phổ Thông lại đi lấy một chiếc khăn để lau chùi xe đẩy.
"Phổ Thông, vào ăn cơm thôi." Hồng Kỳ cầm muôi, hông quấn tạp dề đứng ở cửa gọi Phổ Thông, ánh tà dương dịu dàng phủ lên người hắn. Phổ Thông nhìn hắn, bất giác mỉm cười, hóa ra hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
"Dạ, em tới liền."
Tối, vì hôm nay không phải đi làm nên Phổ Thông còn thừa rất nhiều tinh lực, y bèn móc quyển manga + bấy lâu nay vẫn giấu dưới gầm giường ra học hỏi.
Hồng Kỳ thấy vậy liền tránh xa y ra, mặt đầy vẻ chán ghét. Lúc trước hắn cũng từng lén xem đống sách đồi truỵ này, nhưng mới mở trang đầu thôi hắn đã vội đóng lại, mặt tái mét nhét về chỗ cũ.
Trong sách vẽ một người đàn ông bị trói, một người đàn ông khác thì một tay cầm roi da, một tay giữ ngọn nến đang cháy, bị sáp nến nóng hổi rơi xuống cơ thể, người bị trói đau đến mức nước mắt giàn giụa. Hình ảnh đó gây nên một nỗi ám ảnh trong tâm trí Hồng Kỳ. Hắn đã từng nghĩ đến chuyện vứt đống sách này đi, nhưng Phổ Thông quý chúng như vậy, nếu tìm không thấy thế nào cũng sẽ chất vấn hắn.
Hồng Kỳ vừa gọt táo vừa nhìn lén Phổ Thông, may mà Phổ Thông đang đọc cuốn khác.
Phổ Thông đột nhiên ngẩng đầu, mắt đối mắt với Hồng Kỳ. Tim Hồng Kỳ run bắn lên, quả táo trượt khỏi tay, được Phổ Thông nhanh tay lẹ mắt đón lấy.
"Anh đang nghĩ gì thế?" Phổ Thông xấu xa cười.
"Lo ăn táo đi!" Hồng Kỳ đỏ mặt nhét quả táo vào mồm Phổ Thông.
Phổ Thông cắn hai cái đã xử xong quả táo, ra ngoài rửa tay. Hồng Kỳ nhân cơ hội thò đầu nhìn xem Phổ Thông vừa đọc cái gì, đập vào mắt hắn là cảnh một người đàn ông đang nhét một thứ trông như quả anh đào vào phía sau một người đàn ông khác. Hồng Kỳ thoáng thở phào, may là trong nhà không có thứ này.
Hồng Kỳ đặt sách về chỗ cũ, chuẩn bị đi rửa mặt, vừa đặt chân xuống giường thì Phổ Thông đã nói vọng vào.
"Anh cứ ở trong phòng đi, em mang nước vào cho." Mấy phút sau, Phổ Thông bưng vào một thau nước lạnh, đặt lên bàn rồi lấy nước nóng trong bình đổ thêm vào. Đợi Hồng Kỳ rửa mặt xong thì Phổ Thông đổi một lượt nước mới cho hai người ngâm chân.
Nước ấm len qua từng đầu ngón chân, dịu dàng cuốn đi như mệt mỏi. Phổ Thông cố ý dẫm dẫm chân Hồng Kỳ, Hồng Kỳ nhúc nha nhúc nhích không cho y dẫm, quậy quọ một hồi làm nước bắn tung tóe ra sàn.
"Yên nào." Hồng Kỳ nguýt Phổ Thông một cái, bao lớn rồi mà còn ấu trĩ thế kia? Hắn mắng người mà không xem lại bản thân, hoàn toàn quên mất hành động trẻ con của mình lúc nãy.
Phổ Thông híp mắt cười, ôm eo Hồng Kỳ, bao bọc hai chân hắn bằng chân mình. Đến khi nước sắp nguội, Phổ Thông lấy khăn cho Hồng Kỳ lau chân, bế hắn đặt lên giường, còn mình thì bưng thau nước ra ngoài đổ.
"Em vào rồi nè." Phổ Thông khóa cửa, tắt đèn, leo lên giường. Hồng Kỳ cảm nhận được hơi lạnh trên người y, kéo chăn qua đắp kín cả hai.
Phổ Thông chui vào chăn, trong bóng tối lần mò đến giữa hai chân Hồng Kỳ, nắm lấy cậu em mềm mại của hắn.
"Ưm." Hồng Kỳ híp mắt.
Phổ Thông ngậm lấy tiểu Kỳ, dùng đầu lưỡi chơi đùa với nó. Dưới kích thích từ khoang miệng ấm nóng của Phổ Thông, thân dưới Hồng Kỳ dần cứng lên. Phổ Thông cảm nhận được, càng ra sức liếm mút. Hồng Kỳ nhận ra hôm nay y rất kiên nhẫn, khẩu giao cho hắn được một lúc rồi mà vẫn chưa tiến hành bước tiếp theo.
Hồng Kỳ hơi đè đầu Phổ Thông xuống, Phổ Thông hiểu ý, cố gắng ngậm sâu hơn, đầu lưỡi linh hoạt trượt qua trượt lại quy đầu mẫn cảm của hắn.
"Ưm, a..." Ngón chân Hồng Kỳ cuộn tròn, trong bóng tối, cơ thể hắn trở nên nhạy cảm hơn.
Phổ Thông không quên chăm sóc túi cầu của Hồng Kỳ. Y cắn nhẹ vào âm nang, Hồng Kỳ giật mình kêu thành tiếng.
Phổ Thông hài lòng với phản ứng của Hồng Kỳ. Y kéo hai chân Hồng Kỳ ra, kề sát mặt vào huyệt nhỏ, hơi thở nóng bỏng của y phun lên miệng huyệt, Hồng Kỳ mặt đỏ như nhỏ máu.
Phổ Thông chậm rãi liếm láp cơ vòng, tay vẫn kiên trì vuốt ve chíp bông của Hồng Kỳ, kỹ thuật điêu luyện đến mức toàn thân Hồng Kỳ nhũn cả ra.
Hồng Kỳ ngửa đầu thở dốc, hai chân mở to, không gian yên tĩnh càng làm nổi bật tiếng nước dính nhớp hơn.
"Ha a!" Hồng Kỳ không dám kêu lớn, đành phải cắn vào tay mình. Ở dưới Phổ Thông đã luồn ngón tay vào, mô phỏng động tác giao hợp ra ra vào vào phía sau hắn, đôi lúc lại gập ngón tay lại, đánh vào điểm mẫn cảm của hắn.
"Được rồi, em vào đi...." Hồng Kỳ gian nan nói, hai mắt đã rơm rớm nước.
Phổ Thông lắc đầu, "Em còn chưa chơi đủ mà."
Hồng Kỳ nghe xong, vừa tức vừa thẹn, muốn khép chân lại nhưng bị Phổ Thông nhanh chóng đè xuống.
Phía sau bị ngón tay Phổ Thông khuấy đảo vừa mềm vừa ướt, nếu là bình thường thì Phổ Thông đã tiến vào rồi, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Ngón tay vẫn còn tàn phá bên trong huyệt nhỏ, đột nhiên Phổ Thông lại ngậm lấy tiểu Kỳ, hai nơi nhạy cảm nhất bị kích thích đồng thời, Hồng Kỳ run bắn người, tiếng thở dốc trở nên nặng hơn, cả người mềm oặt như cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé.
"A ha... Rốt cuộc em muốn gì!"
Phổ Thông tăng tốc độ phun ra nuốt vào, ngón tay không quên đùa bỡn phía sau Hồng Kỳ, làm Hồng Kỳ vừa khó chịu vừa thoải mái, phía trước có dấu hiệu muốn bắn. Phổ Thông cũng cảm giác được, cố ý ngậm sâu hơn.
Hồng Kỳ không chịu nổi, bắn đầy miệng Phổ Thông. Hắn ngoẹo đầu sang một bên nhấm nháp cảm giác cao trào, sau đó lật chăn ra, Phổ Thông vô tội ngẩng mặt nhìn hắn, khóe miệng y còn vương chất lỏng trắng đục, trông rất dâm mỹ.
"Em nói ra thì anh có chịu làm theo không?" Phổ Thông vuốt ve bắp đùi Hồng Kỳ.
"Nói thử xem nào." Hồng Kỳ uể oải nhìn y.
"Chẳng phải anh đã đọc cuốn sách kia rồi sao, anh phải biết em muốn gì chứ." Phổ Thông vòng vo.
Ý y là cuốn manga + kia? Thấy Hồng Kỳ dường như vẫn chưa ngộ ra, Phổ Thông bèn lấy cuốn manga, lật vài trang rồi đưa cho hắn, sau đó lại chơi đùa tiếp với chíp bông đáng thương cùng túi cầu của Hồng Kỳ, ngón tay vùi trong huyệt nhỏ cũng không chịu an phận.
Hồng Kỳ cúi đầu đọc thử, hóa ra cảnh Phổ Thông đọc là cảnh trước cái cảnh hồi nãy Hồng Kỳ đọc lén vài trang.
Hồng Kỳ đọc lướt qua, đỏ mặt kêu lên, "Cái quỷ gì thế này?!"