Hai người rửa mặt rửa chân xong liền leo lên giường ngồi xem TV.
"Này,cậu đừng nhường chăn cho tôi nữa, cùng lắm thì chúng ta nằm sát một chút, chứ cậu cứ thò tay thò chân ra ngoài như thế, coi chừng bị cảm lạnh đó."
Hồng Kỳ nhìn nửa người lộ ra ngoài chăn của Phổ Thông, kéo chăn qua giúp y che lại, còn cẩn thận dém chăn xuống mông y.
Phổ Thông mặt đỏ bừng bừng, im lặng nhìn động tác của Hồng Kỳ.
"Dù gì tới tháng cậu cũng phải đóng tiền thuê phòng, sao không hưởng thụ một chút đi? Cậu đã nói nơi này tốt hơn chỗ cậu thường ngủ mà, không phải sao?" Hồng Kỳ cười cười.
"Quá tốt luôn ấy chứ." Phổ Thông thành thật gật đầu, dịch mông xích lại gần Hồng Kỳ.
Hai người xem TV, câu được câu mất trò chuyện với nhau. Hóa ra Phổ Thông nhỏ hơn Hồng Kỳ thật, mới hai mươi sáu tuổi, bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng đều ăn ý không nhắc đến chuyện gia đình của đối phương.
Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, tốt nhất là không nên đề cập đến.
"Đi ngủ thôi." Hồng Kỳ tắt TV, đã hơn mười giờ tối.
"Vâng." Phổ Thông ngã xuống giường, nằm co người lại.
"Cậu ngủ vậy không thấy mệt à?" Hồng Kỳ cau mày.
"Lâu rồi tôi chưa được ngủ trên giường nên có chút không quen ấy mà." Phổ Thông ăn ngay nói thật.
Hồng Kỳ vỗ vai y, "Từ từ sẽ quen thôi."
Phổ Thông gật đầu trong bóng tối. Chợt y nhỏ giọng gọi: "... Hồng ca?"
"Sao?"
"Anh, sao anh tốt với tôi quá vậy?..."
"... Tôi có tốt với cậu hả?"
"Có mà..."
Hồng Kỳ cũng không biết giải thích sao, chỉ là hắn thấy người này thuận mắt cho nên muốn giúp đỡ y, muốn đối xử tốt với y, với lại những lúc giúp được y, hắn thấy vui lắm, ở cạnh y cũng khiến hắn thoải mái nữa.
Hắn không quan tâm người khác nghĩ thế nào, hắn chỉ biết hắn muốn gì, và hắn cần làm gì, còn những việc sau này, để đến đó rồi tính.
"Chẳng lẽ làm việc tốt cũng phải có lý do? Tôi muốn giúp cậu thì tôi giúp thôi." Hồng Kỳ nghĩ gì nói đó.
"Không... Tôi thật sự cảm ơn anh." Mặt Phổ Thông đỏ như trái cà chua, trong phòng tối như mực nên Hồng Kỳ không thấy.
Tim Phổ Thông đập bình bịch. Trước giờ chưa có ai nói những lời như vậy với y, Hồng Kỳ là người đầu tiên. Sự chăm sóc của Hông Kỳ khiến y cứ suy nghĩ mông lung.
Thế là đến tận khi bên cạnh truyền tới tiếng ngáy nho nhỏ, Phổ Thông vẫn chưa ngủ được.
Y quay sang chọc chọc má Hồng Kỳ, Hồng Kỳ khó chịu quay mặt sang chỗ khác, chép miệng một cái rồi tiếp tục ngủ say.
Phổ Thông mỉm cười, Hồng ca thật tốt, cực kỳ tốt, có thể quen biết hắn là phúc tám đời của y.
Nhưng y vẫn không hiểu tại sao Hồng Kỳ lại quan tâm y như thế. Chắc chắn không phải vì tiền rồi, y nghèo rớt mồng tơi thế kia mà. Chẳng lẽ là do y hợp mắt hắn? Phổ Thông sờ sờ mặt mình, y cũng tự biết nhan sắc mình không thuộc dạng nghiêng thành đổ nước, mày rậm mắt to, thậm chí còn có người chê y quê mùa nữa.
Chẳng biết Hông ca hợp mắt mình chỗ nào. Thôi kệ, ngủ, mai dậy sớm chút, hi vọng có thể kiếm thêm được chút đỉnh. Tuy Hồng ca không để ý chuyện tiền nong, nhưng có còn hơn không.
Phổ Thông nghĩ như vậy, sau đó nhắm mắt lại.
Sáng sớm, Hồng Kỳ tỉnh giấc, nhìn qua bên cạnh, Phổ Thông vẫn còn ngủ ngon lành, y không còn lạ giường nữa, thói quen ngủ nướng lại trở về, may mà không dậy trễ lắm.
Bảy giờ, Hồng Kỳ đang làm điểm tâm. Hắn thấy Phổ Thông định ra ngoài làm vệ sinh cá nhân bèn đưa tiền cho y, bảo: "Súc miệng xong thì đi mua hộ tôi ba cái bánh bao nha."
"Vâng."
Phổ Thông gật đầu, cầm tiền đến cửa hàng bánh bao mua ba cái, hai bánh nhân thịt, một bánh không nhân.
Lúc Phổ Thông trở lại phòng, Hồng Kỳ đã quét dọn sơ WC, đang rửa tay chuẩn bị ăn sáng. Hắn lấy bánh bao Phổ Thông mua ra, để cho mình một cái bánh nhân thịt, hai cái còn lại dành phần Phổ Thông, sau đó đẩy bát cháo đặc nóng hôi hổi qua cho y.
"Cậu làm việc vất vả, ăn nhiều cho có sức."
Lần đầu tiên sau suốt một khoảng thời gian dài Phổ Thông được ăn một bữa sáng đúng nghĩa.
Hồng Kỳ cũng uống cháo. Hắn không thích ăn quá nhiều vào buổi sáng, nên bát cháo của hắn chủ yếu là nước. Hai người nhanh chóng càn quét bữa sáng.
"Đi cẩn thận. Trưa nhớ về ăn cơm đấy." Hồng Kỳ đưa Phổ Thông cái bao đựng phế liệu của y, vỗ vỗ vai y, dặn dò y chẳng khác nào ông bố dặn dò con trai nhỏ. Có điều Phổ Thông không cảm thấy phiền, ngược lại y còn rất chăm chú lắng nghe:
"Vâng, tôi biết rồi."
Phổ Thông đi rồi, Hồng Kỳ lại ra WC quét dọn cẩn thận lần nữa. Sáng sớm khách đi WC không nhiều, ngẫu nhiên gặp phải người quen, Hồng Kỳ cũng không mặn không nhạt chào một tiếng. Hồng Kỳ lại trở về làm một nam nhân kiệm lời.