Monaco, lãnh thổ được nước Pháp vây quanh.
Là quốc gia nhỏ thứ hai trên thế giới, Monaco được mọi người chú ý là vì ở đó có chế độ không cần đóng thuế thu nhập, cũng có thể là vì thành phố trọng yếu Monte Carlo – có hơn phân nữa lãnh thổ là các sòng bạc casino.
Monte Carlo hấp dẫn các vương công quý tộc và thương nhân giàu có cùng những nhân vật nổi tiếng của các quốc gia, nó là thắng cảnh du lịch, cũng là thiên đường để nhóm người nhà giàu tiêu tiền như nước, khi đến nơi này, Phong Triển Nặc bắt đầu nghi ngờ có phải mình đặc biệt có duyên với sòng bạc hay không.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn đến Monaco, khác với Morocco ở Tây Bắc châu Phi, nơi này không cần sử dụng đến ngôn ngữ Ả Rập mà hắn vẫn chưa thuần thục, “Đã lâu không đến sòng bạc, nếu tôi thua tiền thì Habino của mấy người sẽ thay tôi thanh toán đúng không, tôi phải đi thử vận may một chút mới được.”
Bước xuống xe, hắn cố ý thử điểm mấu chốt của Habino, hai tay đút vào túi quần rồi đi ra khỏi gara, chiếc áo khoác vừa người càng thêm tôn lên vẻ ngoài điển trai hào nhoáng của hắn, tiếp tân của khách sạn tươi cười ân cần tiếp đón hắn.
Judy để cho lính của mình phụ trách mấy chiếc vali to đùng, “Chỉ cần anh tiến vào sòng bạc, thua thì chúng tôi sẽ trả, đương nhiên tôi vẫn hy vọng là anh sẽ thắng, đây không riêng gì là vì tiền.” Cô ta không hề do dự mà hứa hẹn, nhưng ánh mắt thâm thúy lại chứa đựng một ý tứ khác.
Không riêng gì là vì tiền cũng là vì thuận lợi cho hành động, hắn hiểu gõ rồi gật đầu, “Nói như vậy tôi càng không thể không đi, cơ hội tốt để kiếm tiền.” Đáy mắt lướt qua một chút hào quang, hắn tiếp nhận chìa khóa tại quầy tiếp tân, “Tôi đi chuẩn bị một chút, khi nào đến giờ thì gọi tôi.”
Hắn đi về phòng của mình, Judy ở sau lưng hỏi hắn, “Muốn về phòng để gọi điện cho ngài cảnh sát à?”
Quay đầu lại, không thể thấy rõ cảm xúc bên dưới nụ cười hảo cảm này, “Cô hy vọng tôi không nói cho anh ấy? Hay là hy vọng tôi sẽ nói cho anh ấy biết?”
“Tôi cũng không biết phản ứng của anh ấy sẽ như thế nào một khi biết được chuyện này…” Cúi đầu trâm tư, Judy khoanh tay giống như một người đàn ông, cô ta nhún vai, “Dù sao đây cũng không tính là phản bội, đúng không?”
Đôi mắt đen trở nên lấp lánh như pha lê, Judy trình bày quan điểm của mình, muốn được một câu xác nhận, nhưng Phong Triển Nặc lại chỉ cho cô ta một nụ cười không rõ hàm nghĩa, tựa như một con hồ ly nhìn thấy con mồi của nó, dù sao hắn cũng là sát thủ, Judy có thể nhận thấy hơi thở tử vong từ nụ cười của hắn.
“Đây không phải là chuyện mà cô có thể định đoạt.” Khẽ nheo mắt, ánh sáng trong mắt trở nên u ám, người đàn ông có vẻ ngoài điển trai này lại giống như chỉ trong nháy mắt thì trở thành tử thần vác theo lưỡi hái.
“Tuyệt đối đừng dọa mục tiêu của mình.” Cô ta tự thì thầm khi Phong Triển Nặc rời đi, các thành viên của Habino đem đại đa số hành lý đặt vào phòng của U Linh.
Có đôi khi sát thủ sẽ trở thành diễn viên.
Trước mặt của Phong Triển Nặc là vài cái vali to đùng, bên trong có rất nhiều bộ trang phục diễn xuất của hắn, hắn không nghĩ đến nội dung giao dịch lần này lại kỳ lạ như vậy, nhưng không thể phủ nhận, điều này rất thú vị, thú vị đến mức thiếu chút nữa hắn đã quên gọi điện thoại cho một vị cảnh sát nào đó.
Đương nhiên cuối cùng hắn vẫn không quên, nhìn đồng hồ, hắn dùng điện thoại bấm dãy số quen thuộc kia, hắn tin tưởng Feston sẽ hỏi nhiệm vụ của Habino giao cho hắn là gì, đến lúc đó có nên nói cho Feston biết tình hình thực tế hay không thì hắn vẫn chưa quyết định, nhưng lần này dường như Chúa không muốn làm cho hắn hao tổn tâm trí.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng chuông nhưng không có ai bắt máy, Feston không bắt máy.
Có lẽ Feston không đem theo điện thoại, Phong Triển Nặc tự nói như vậy với mình, chờ đến khi tắm rửa xong xuôi, hắn lại gọi thêm một cú nữa nhưng vẫn không có ai bắt máy, loại hiện tượng này cũng không bình thường, hắn bắt đầu hối hận không nên gọi điện thoại riêng trước khi làm nhiệm vụ, điều này sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn, huống chi đối phương lại là Feston. fynnz.wordpress.com
Nếu giống như Judy đã nói Habino sẽ giải quyết đám sát thủ, như vậy Feston ở Chicago chắc là sẽ an toàn, cho nên Feston không có lý do gì để không bắt máy, trừ phi Feston không thể bắt máy hoặc là không muốn bắt máy.
Nhưng cách giải thích này cũng không làm cho Phong Triển Nặc cảm thấy an tâm hơn bao nhiêu, hắn đi qua đi lại vài bước rồi lặng lẽ bật cười, đối phương là Feston, hắn căn bản không cần ở đây suy nghĩ xa vời.
Tự rót cho mình một ly rượu, hắn kéo ra bức rèm, ánh đèn bên dưới thật huy hoàng, Monte Carlo hằng đêm đều ồn ào náo nhiệt, mục tiêu của hắn ở ngay nơi này, nhiệm vụ mà Habino yêu cầu hắn cực kỳ phiền phức, nếu là trước đây thì hắn sẽ thẳng thừng từ chối.
Giết người là chuyện đơn giản, nhưng lần này hắn không phải đi giết người, ít nhất là hiện tại không phải…..
“Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Chúa ơi, anh còn chưa đi thay đồ nữa, sòng bạc đã chật kín người rồi, hy vọng chúng ta có thể chen vào.” Judy mặc một bộ váy dạ hội màu đen, chiều dài chỉ đến đùi, mái tóc xoăn ngắn ngủn đã được tạo dáng tự nhiên, trên thân khoác chiếc khăn choàng bằng lông màu trắng.
Người đàn ông trong phòng đang đưa lưng về phía cô ta, theo bóng dáng của hắn, Judy có thể nhìn ra vài phần không yên lòng, cô ta hy vọng đó chỉ là ảo giác của mình, “Ian, anh có nghe tôi nói gì hay không, đã đến giờ.”
Cô ta tìm một cái vali, đem một đống quần áo ở bên trong ném lên giường. “Tìm vài người lại đây, chẳng lẽ không có ai ủi quần áo hay sao? Tôi muốn mấy người ủi cho thẳng nếp, hiện tại mấy người nhìn đi – người đâu? Tôi cần người ở đây ngay lập tức!”
Judy ra lệnh vào bộ đàm, trước khi hành động tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái căng thẳng, Judy cũng không ngoại lệ, nhanh chóng có người gõ cửa, người vào là thành viên của Habino, theo vẻ ngoài của bọn họ thì Phong Triển Nặc hiểu rõ vì sao tổ chức lính đánh thuê lại tìm hắn để hoàn thành chuyện này.
“Nhưng mà Judy, chúng ta không có ai biết làm chuyện này, ủi quần áo? Đây là chuyện mà khách sạn sẽ sắp xếp, cô bảo tôi nổ súng thì còn có vẻ đơn giản hơn nữa là.” Một người đàn ông cao lớn thô kệch giống môn thần đứng trước cửa, người của Habino có đủ các tầng lớp, không thể nói là vàng thau lẫn lộn, nhưng bọn họ cũng chỉ am hiểu dùng súng và đạn để giải quyết nhiệm vụ ở các quốc gia, mà lần này hiển nhiên là không phải.
Tìm nhân viên phục vụ của khách sạn để ủi lại quần áo, sau đó lại phải mất thời gian cân não để xem nên phối hợp như thế nào, tuy rằng Judy là một phụ nữ, nhưng trên phương diện này thì cô ta cũng không hề khéo léo, trong phòng trở nên hỗn loạn, mãi cho đến khi có người lên tiếng.
Nâng cổ tay để xác định thời gian, Phong Triển Nặc ra lệnh đuổi khách, “Mười lăm phút sau chờ tôi ở dưới lầu.”
Judy không có thời gian kịp lên tiếng thì đã bị đuổi ra ngoài cửa, theo tư liệu mà cô ta đã cung cấp thì Phong Triển Nặc biết rõ hôm nay mình sẽ sắm vai nhân vật gì, hơn nữa còn vô cùng thuần thục đối với loại vai này.
Mười lăm phút sau, hắn xuất hiện dưới đại sảnh, bộ âu phục đơn sắc, mái tóc ngắn được chải tự nhiên, trên cổ áo sơ mi là một chiếc khăn lụa được thắt nút lỏng lẻo, trong tay vắt một chiếc áo khoác, phong cách tuyệt hảo cùng với bộ trang phục rất tự nhiên, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ tự tin của một quý ông, còn có một ánh mắt lãng mạng như có như không có đàn ông nước Pháp.
Làm cho phụ nữ muốn bắt giữ nhưng không có cách nào xác định có thể giữ được hay không.
Judy nhịn không được mà huýt sáo một tiếng, “Tôi sẽ bị toàn thể phụ nữ dùng ánh mắt giết chết.”
“Vậy trước đó tôi sẽ bị đám đàn ông ở đây ghen tỵ, mời lên xe, cô Judy.” Cực kỳ ga lăng, hắn mở cửa xe, lời nói của hắn làm cho Judy lộ ra vẻ mặt kỳ dị, “Tôi hy vọng anh sẽ trở thành người bị toàn thể đàn ông ghen tỵ, chỉ cần anh có được cô ấy.”
“Tôi không có cơ hội để từ chối, chẳng phải hay sao?” Đóng cửa xe, âm cuối mang vẻ đùa cợt hơi được nâng cao.
Về mục tiêu của hành động lần này, Phong Triển Nặc đã đọc phần tư liệu cực kỳ đơn giản kia rất nhiều lần, hay là nên nói như thế này, nếu là trước kia thì hắn tuyệt đối sẽ không nhận nhiệm vụ như vậy, chuyện này đã vượt quá phạm vi nghề nghiệp của hắn.
Bọn họ không phải muốn mạng người, mà là lòng người.
Muốn chấm dứt mạng người thì rất đơn giản, hắn chỉ cần một viên đạn, mà muốn lấy lòng người thì cũng dễ dàng thôi, nhưng cho dù có thể làm được thì hắn cũng không muốn dính vào chuyện phiền phức như vậy.
Mục tiêu của hắn ở ngay bên trong sòng bác, hắn sẽ gặp mặt một quý cô xinh đẹp tên là Bailey Olivia, hắn phải trở thành hôn phu của cô ấy, mà trước đó thì hắn đương nhiên phải lấy lòng cô ta.
Trước cửa sòng bạc, đủ loại xe xa hoa đắt tiền dừng trên làn xe, nhân viên phục vụ phụ trách mở cửa xe, cậu ấy đã làm động tác này vô số lần, mỗi lần đều được một khoản tiền bo nho nhỏ, người đàn ông sẽ dắt người phụ nữ xuống xe, một ít tiền mặt cùng chìa khóa xe sẽ được đưa vào tay của cậu ấy, lần này cũng vậy, nhưng khi đến trong tay thì lại cảm thấy có một chút khác lạ, có cái gì đó kẹp vào bên trong tờ tiền.
“Thưa ngài?!” Hắn kinh ngạc đuổi theo, “Ngài đưa nhầm cái này cho tôi, tôi nghĩ đầy là của ngài đánh rơi.” Nhân viên phục vụ dâng lên chiếc nhẫn trong tay, đồng thời cũng lưu ý đến hoa văn ở mặt trên của nó, đã từng chứng kiến đủ loại quyền quý của các quốc gia, cậu ấy đương nhiên hiểu được cái này đại biểu cho điều gì, “A, ngài là hiệp sĩ đúng không ạ? (bên Anh có phong tước hiệp sĩ)
“Thật xin lỗi, tôi đặt nó chung với tiền.” Nhận lại chiếc nhẫn, Phong Triển Nặc cất lên giọng Anh rất chuẩn của mình, Judy ở bên cạnh cố gắng sắm vai bình hoa di động, “Cái gì mà hiệp sĩ, cậu nên xưng hô với anh ấy là nam tước Ventress, là nam tước được thừa kế, có gia phả của gia tộc để khảo chứng…” Khi Judy ngẩng cao đầu gây khó dễ cho nhân viên phục vụ thì người đàn ông ở bên cạnh liền nói, “Được rồi, chúng ta đi vào thôi.”
Hắn cắt ngang lời của Judy, nhân viên phục vụ đã sớm quen thuộc với loại phụ nữ như vậy, trong lòng âm thầm quan sát, vị nam tước đến từ nước Anh này có phong cách hơn người, lời nói cử chỉ đều tự nhiên phóng khoáng, đáng tiếc ánh mắt xem phụ nữ không được tốt cho lắm.
Hắn đem cặp đôi không tương xứng này truyền cho đồng nghiệp nghe, sau đó trong sòng bạc nhanh chóng biết được hôm nay có một vị nam tước đến đây, với những kẻ có tiền và nổi tiếng đã quen nhìn thấy những nhân vật lớn thì chuyện này chẳng đáng là gì, sau khi có đủ tiền thì có vài người sẽ bất giác hướng về những thứ cổ xưa đại biểu cho giai cấp quyền quý.
Sòng bạc chính là sòng bạc, cho dù đến Monte Carlo thì bầu không khí ở sòng bạc cơ bản cũng không có gì khác biệt, điểm khác nhau lớn nhất có thể là người ở nơi này, thân phận bất đồng cho nên khách ở các sòng bạc cũng khác nhau, đàn ông mặc áo mũ chỉnh tề, phụ nữ thì mặc đầm hoặc váy dạ hội, khi có khách mới gia nhập thì không ít người sẽ ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó tầm mắt sẽ nhanh chóng rơi xuống bàn rulét.
Bàn rulét chiếm đa phần trong sòng bạc, ở xung quanh đều bố trí phòng ốc xa hoa, đó là nơi dùng để cho khách nghỉ ngơi và trò chuyện hoặc là đánh bạc, so với những góc yên lặng thì khu vực trung tâm có rất đông người, trong khi những người có địa vị cao quý đều được bố trí phòng riêng.
Nhân viên phục vụ khe khẽ nói nhỏ có đôi khi sẽ bị khách nghe thấy, vài quý cô quý bà dùng ánh mắt nhiệt tình chú ý đến vị khách mới đến, chứng minh rõ ràng điểm này.
Danh hiệu quý tộc có sức quyến rũ rất lớn đối với phụ nữ.
“Đây là thân phận mà mấy người đã chuẩn bị, tôi sẽ làm cho cô ta thích.” Cầm ly sâm banh đưa đến tay của Judy, khung cảnh ở xung quanh vẫn có một chút khác biệt so với Las Vegas, trong thế giới sòng bạc casino còn có thứ khác làm cho người ta lưu luyến.
“Chuẩn bị chưa, cô ta đi vào đó.” Judy nghe xong điện thoại thì liền thông báo, giả vờ vô cùng thân thiết mà dựa vào vai hắn để nói khẽ, “Hướng ba giờ, chính là cái phòng kia, bọn họ đều ở nơi đó, bao giờ thì anh chuẩn bị hành động?”
“Đương nhiên là ngay lập tức, trước khi người khác còn chưa kịp để lại ấn tượng với cô ấy.” Đẩy Judy ra, thuận tay kéo lấy chiếc khăn lông choàng cổ của cô ta, hắn lập tức đi về hướng đó, phía sau cửa là cô Bailey Olivia cùng đám người cầu hôn cô ấy.
Đương nhiên hết thảy đều là bí mật, không có người biết tại Monte Carlo, trong sòng bạc rộng lớn này, cháu gái của hoàng tử Rainier đệ tam đang ở nơi này để chọn lựa vị hôn phu thích hợp cho mình.
Trà trộn vào trong đám người, sau khi đi vài vòng, nghe đủ tiếng chuyển động của bàn rulét, hắn giả vờ như đang tìm người, thẳng tắp nhằm về phía vệ sĩ ở trước cửa, “Cậu có thấy một cô gái tóc xoăn ngắn vừa rồi khoác cái khăn này hay không?” fynnz
“Nơi này ngài không được phép đi vào!” Vệ sĩ không thể ngăn lại, một động tác đẩy cửa rất khéo léo, cửa bị mở ra, Phong Triển Nặc nhìn thấy mọi người bên trong, cũng bị mọi người nhìn chăm chú, trong đó có một gương mặt kiên nghị thâm thúy đập ngay vào mắt của hắn, song phương đều cảm thấy kinh ngạc và bất ngờ.
………..
P/S: khổ, hữu duyên thiên lý năng tượng ngộ mà, sớm muộn cũng gặp thôi.