Hành lang bên ngoài, Judy gọi lại người đàn ông chuẩn bị rời đi, “Feston–”
Hắn hơi dừng chân nhưng dường như không tính ở lại để nói chuyện, Judy đuổi theo, “Các anh cãi nhau rất lớn, lớn đến mức tôi đã nghe thấy hết.”
“Nói như vậy có nghĩa thiết bị cách âm của khách sạn này vẫn chưa đủ tốt.” Feston sờ vào túi áo khoác, phát hiện hộp thuốc lá không ở trong túi, hắn đành vứt bỏ ý định hút thuốc, sau đó đi về phía thang máy.
“Xem như tôi xen vào chuyện của người khác, nhưng tôi muốn nói, anh đã lo lắng quá nhiều, Ian Noy là người không thể dùng sức mạnh để ràng buộc, anh làm thế thì chỉ càng đẩy anh ấy đi xa mà thôi.” Judy khoanh tay dựa vào vách tường, những lọn tóc lộn xộn giống một cái tổ chim, nói ra hết thảy những lời thẳng thắn làm cho người ta nổi nóng.
“Đây là chuyện giữa tôi và cậu ấy.” Mặc dù đã cố gắng kiềm chế nhưng lời nói của Feston vẫn để lộ ra dấu hiệu không bình tĩnh, mơ hồ muốn phát hỏa.
Judy nhận ra điều đó, “Được rồi, tôi đã nói rồi, là tôi xen vào chuyện của người khác, anh hiểu anh ấy hơn tôi, tôi không có quyền lên tiếng.” Cô ta giơ hai tay tỏ vẻ chịu thua.
Feston đứng trước thang máy, sau một lúc lại nói, “Không phải là tôi không biết.”
“Biết cái gì?” Judy hỏi một cách tò mò, hiếm khi có cơ hội cùng Feston thảo luận việc riêng của hắn.
“Con người không thể thay đổi, nhất là đối với một sát thủ mà nói, muốn dùng tình cảm để ràng buộc cậu ấy thì chẳng khác gì nhốt cậu ấy lại.” Thang máy vẫn chưa đi lên, Feston đưa lưng về phía Judy, cô ta nhìn chăm chú bóng người phản chiếu trong cánh cửa kim loại ở trước mắt, không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc gì trong giọng nói của Feston.
Cũng có thể là bao hàm rất nhiều cảm xúc cho nên mọi người không thể nhận ra bên trong ngữ điệu phức tạp này rốt cục có cái gì, Judy nhịn không được mà nghĩ như vậy, “Thế anh chuẩn bị làm gì? Tôi bị hai người làm cho hồ đồ, nếu yêu thì cứ ở bên nhau, không yêu thì tách ra, cần gì phải phiền phức như vậy?” Judy nhướng cao hàng lông mày.
“Vấn đề chính là ở chỗ đó, ngẫm lại chuyện của cô đi, đã bao lâu rồi cô không gặp Joseph? Các người vẫn còn bên nhau chứ?” Hắn quay đầu lại.
Joseph là người yêu của Judy, thay vì nói là bị khai trừ thì không bằng nói là cô ta tự lựa chọn rời khỏi FBI vì người mình yêu, nhưng bây giờ thì sao? Judy trầm mặc chừng vài giây, “Tôi còn yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi, nhưng mà….” Cô ta nhún vai, “Chúng tôi tách ra, có lẽ vì không thích hợp.”
“Cô không có tư cách để hỏi tôi vấn đề này, tự lo cho mình trước đi.” Keng, thang máy đến, Feston đi vào trong thang máy, theo bóng dáng của hắn thì không thể nhìn ra tâm tư của hắn giờ phút này.
Trước khi cửa thang máy khép lại, Judy ở bên ngoài hỏi một câu cuối cùng, “Cho nên anh muốn dùng danh nghĩ của tình yêu để ràng buộc cậu ấy ở bên cạnh hay sao?”
Dùng danh nghĩa của tình yêu để xây dựng một nhà giam, hắn định nhốt Phong Triển Nặc lại hay sao? Cánh cửa khép lại, một người đứng trong thang máy, vẻ mặt của Feston hoàn toàn tối tăm.
Vốn tưởng rằng tách ra một thời gian thì sẽ tốt cho cả hai người bọn họ, khi gặp lại thì hắn có thể bình tĩnh đối với tình cảm này, nhưng vận mệnh lại làm cho bọn họ tiếp tục dây dưa cùng nhau, Phong Triển Nặc là một sát thủ, là một sát thủ số một thế giới, mà hắn lại là một FBI quấn chân phiền phức. Kể từ khi quen biết cho đến nay, bọn họ chỉ rước lấy rắc rối cho nhau.
Có lẽ đã thành thói quen.
Feston không phủ nhận mình là một người có khả năng khống chế rất tốt, Will là một tình nhân rất nghe lời, nhưng Phong Triển Nặc thì không phải, đối phương thậm chí còn vượt mặt rất xa cái gọi là nghe lời, Phong Triển Nặc cũng không phải là một người bình thường, người nọ rất đặc biệt, rất khó hình dung, hắn….không thể cho đối phương một cách xưng hô riêng, hoặc là từ ngữ riêng để hình dung, hắn không thể nắm người nọ trong tay, Feston đã sớm cảm nhận được trọng lượng của người này ở trong lòng của hắn. fynnz.wordpress.com
Cái tên sát thủ kia e rằng sẽ không biết hắn cảm thấy vui sướng và kinh ngạc thế nào khi gặp được đối phương tại đây, Feston cũng không tin vào vận mệnh, nhưng đã qua vài lần khiến hắn phải nghi ngờ có phải có một đôi tay vô hình nào đó đang kéo bọn họ lại cùng nhau hay không, có trời mới biết đã bao nhiêu đêm hắn nằm mơ thấy một đôi mắt mang theo ý cười xảo quyệt.
Có lẽ nếu nói cho người khác nghe thì cũng sẽ không có ai tin tưởng, Feston Kada cũng có một ngày như vậy.
Bất kể vụ án khó nhai nào mà rơi vào tay của Caesar thì chẳng có gì gọi là nan giải, nhưng lúc này hắn lại đối mặt với một vấn đề có tính khiêu chiến, hắn cần phải lựa chọn.
Cảnh tượng náo nhiệt ở Monte Carlo vẫn cứ tiếp diễn.
Vụ ám sát nhanh chóng bị giới truyền thông đăng tin, nhưng do có người áp chế nên vụ này nhanh chóng bình ổn, trong tin tức không nhắc đến Bailey Olivia, chắc chắn đây là kết quả do có người thao túng.
Rainier đệ tam quả thật là một người rất có quyền lực, mặc kệ là xuất phát từ chính trị hay là lý do cá nhân, hắn rất lo lắng cho đứa cháu gái không được thừa nhận và công khai này.
Judy lợi dụng khả năng của Habino để giúp Phong Triển Nặc hoàn thành kế hoạch thế thân, muốn hoàn toàn thay thế vị nam tước kia thì e rằng không phải là chuyện đơn giản, trong đó còn liên lụy đến hoàng gia nước Anh.
Cụ thể như thế nào thì Phong Triển Nặc không quan tâm, hắn đã có một thời gian không tiếp nhận những vụ giao dịch giết người, kỳ thật hắn cũng không thiếu tiền, nhưng đây là công việc, dù sao một người cũng phải làm cái gì đó để không khiến mình cảm thấy nhàm chán.
Chẳng qua công việc trước mắt của hắn không phải là phá hư mà là kiến thiết, hắn phải xây dựng một mối quan hệ tình cảm, ít nhất theo mặt ngoài phải giống như hắn đang theo đuổi một quý cô.
Dường như kể từ khi quen biết Feston thì những gì mà hắn có thể phá hư càng ngày càng ít, Feston không áp chế hắn, nhưng hắn ý thức là xung quanh mình thường xuyên có một cảnh sát lui tới, hắn không nên vượt quá chừng mực.
Đây là tự giác, cũng có thể xưng là sự cẩn thận của sát thủ, không liên quan đến tín nhiệm, hắn chỉ không muốn mang đến phiền phức cho mình, dù sao xung quanh của Feston còn có một đám thành viên của đội đặc nhiệm ST.
Hôm nay Phong Triển Nặc hẹn Bailey Olivia ra ngoài gặp mặt, tiếp tục thảo luận vấn đề lần trước, xác định thời gian, hắn hy vọng cô ta không trễ hẹn, hai giờ chiều, trong tầm mắt của hắn xuất hiện một phụ nữ nhưng cô ta không phải là Bailey Olivia.
“Hi, rất bất ngờ khi thấy tôi à?” Stephanie xuất hiện luôn ngoài dự đoán của mọi người, hơn nữa đều không đúng lúc, mà cô ta lại vì như vậy mà cảm thấy đắc ý, giống như chỉ muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, cho dù chỉ là một giây ngắn ngủi.
Thời tiết của Monte Carlo rất đẹp và sáng sủa, hôm nay Stephanie mặc một chiếc váy dài màu trắng, màu sắc nhã nhặn không thể che lấp toàn thân toát ra sức nóng của cô ta, “Tôi nghe Bob nói cậu gặp phải phiền phức cho nên tôi mới đến đây.” Cô ta ngồi đối diện với hắn.
“Bob đúng là nhiều chuyện, bằng không thì chắc uống say nên hồ đồ rồi.” Thái độ của phụ nữ luôn thay đổi, vĩnh viễn không thể nắm rõ suy nghĩ của cô ta, nhưng quả thật đây cũng là một lạc thú.
Nơi này là quán cà phê, khung cảnh đơn giản sang trọng, Phong Triển Nặc cho rằng ngồi nói chuyện với Bailey Olivia thì nên chọn một nơi khuất mắt vẫn tốt hơn, hắn mới ngồi ở góc này không lâu thì Stephanie liền xuất hiện, mạng lưới tình báo của Hecate quả thật là thượng đẳng.
“Ian, thay vì làm việc với Habino thì tôi tình nguyện cậu đi theo tên cảnh sát kia vẫn hơn.” Stephanie không giống những phụ nữ khác ở chỗ cô ta rất thẳng thắn, dù sao cô ta cũng là thủ lĩnh của Hecate, có rất nhiều chuyện phải quyết định thật nhanh, cũng phải nhìn thấu một cách triệt để.
Cô ta đột nhiên nói ra những lời này, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, Phong Triển Nặc có thể nhìn ra ý đồ của cô ta đến đây, “Sợ tôi đứng về phe của Habino, sau này có thể đối đầu với cô à?”
Hắn nói rất thẳng thắn, nụ cười của Stephanie trở nên cứng đờ, nhưng vẫn duy trì độ cong hoàn mỹ, “Đương nhiên tôi biết nguyên nhân mà cậu hợp tác cùng bọn họ, lúc này là như vậy, nhưng tiếp theo thì sao? Chúng ta không thể cam đoan cái gì cũng vĩnh viễn, tôi không muốn trở thành kẻ thù với cậu, những lời này là sự thật.”
Làm kẻ thù với tử thần thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
“Không có tình bạn vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có ích lợi là vĩnh viễn.” Hai bàn tay đan vào nhau, hắn dựa vào ghế ngồi, nửa thật nửa giả mà sửa lời của Stephanie, “Với lại, đừng bảo là tôi đi theo tên cảnh sát kia, là anh ấy đi theo tôi.” fynnz
“Có gì khác nhau hay sao? Hai người cùng chung một chiếc thuyền, nhưng đừng trách tôi không nhắc cậu, tập đoàn Kada là một doanh nghiệp đa quốc gia, ở khắp nơi trên thế giới đều có sản nghiệp của bọn họ, Feston Kada là người thừa kế chính quy, bọn họ vẫn chưa buông tha cho hắn, làm cho hắn kết hôn chỉ là bước đầu tiên.” Stephanie lộ ra một ít tin tình báo.
“Chuyện này cũng không khó đoán.” Phong Triển Nặc không có vẻ quá mức kinh ngạc, “Tôi đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay.” Dường như Feston cũng đã nói những lời giống như vậy, đó là lúc Feston vứt bỏ việc chống lại sức hấp dẫn của mối quan hệ này.
“Ai sẽ buông tha cho một người thừa kế xuất sắc cơ chứ? Tôi nghĩ là chẳng có ai ngốc như vậy.” Thực lực của tập đoàn Kada rất mạnh, dưới tập đoàn có hơn mười ngành sản xuất công nghiệp, hưởng được tiếng tăm trên toàn cầu, bọn họ có thể để cho Feston đi làm FBI không có nghĩa là hoàn toàn thất vọng đối với hắn, mà chỉ là ép Feston không thể không ưng thuận.
Phong Triển Nặc có khuynh hướng tin tưởng vào giả thiết này, ngón tay gõ lên mặt bàn, “Chẳng lẽ cô đến đây chỉ để nói cho tôi biết những điều này thôi à? Biết tôi gặp phải phiền phức nên cô tự mình tiến đến để tỏ vẻ quan tâm hay sao? Stephanie, chúng ta quen biết không phải ngày một ngày hai, nói đi, rốt cục cô đến đây để làm gì?”
“Nếu vì trò chơi lần này thì tôi biết tôi không có khả năng cạnh tranh cùng anh và Feston Kada, nhưng mà tôi thật sự không phải vì chuyện này mà đến đây, tôi chỉ làm cho người của tôi đi tham quan tình hình mà thôi, việc thu thập tình báo chỉ là hoạt động hằng ngày.” Stephanie tự giải thích cho mình, dường như cô ta thật sự không phải vì chuyện này mà đến đây.
Phong Triển Nặc không có tâm tư để ứng phó, hắn nhìn cô ta, cô ta chỉ có thể nói thành thật, “Được rồi, là Samantha muốn đến Monte Carlo chơi, trong lúc vô tình nó nghe thấy lính của tôi nói là anh ở Monte Carlo, nó nói nó muốn cám ơn món quà mà anh đã tặng cho nó.”
Stephanie yêu con gái của mình, muốn nói nhược điểm của cô ta ở chỗ nào thì có lẽ chính là Samantha, hắn không ngờ đáp án lại đơn giản đến như vậy, Stephanie bật cười vì vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, cô ta vỗ lên vai của hắn, “Chúng ta đã từng không thoải mái với nhau, nhưng cũng sẽ không làm cho chúng ta trở thành kẻ thù đúng không?”
Trước tiên không nhắc đến việc Samantha đòi đến đây có phải sự thật hay không, thì mối quan hệ của hắn và Habino dường như đã làm cho thủ lĩnh Hecate cảm thấy bất an, có lẽ Habino và Hecate từng có xung đột gì đó mà hắn không biết.
Phong Triển Nặc đảo mắt, “Đương nhiên.”
Khi tầm mắt lơ đãng dời đi thì đột nhiên phát hiện có hai người đang đi về phía này, đó là….Ánh mắt thay đổi, hắn đứng lên, Stephanie phát hiện vẻ mặt khác thường của hắn, cô ta chăm chú nhìn theo tầm mắt của hắn, hóa ra là Bailey Olivia và Feston cùng nhau đến đây.
…………….
P/S: anh Phê đang lo lắng việc mình ràng buộc Nặc có làm Nặc khó chịu không kìa :> Quan trọng là anh biết cách điều chỉnh cho có chừng mực là được, cái đó phải xem anh Phê làm như thế nào.