“Ai?” Hắn hỏi.
Có người muốn giết hắn, những lời này không phải là lần đầu tiên Phong Triển Nặc nghe thấy, hắn cũng tin tưởng đây không phải là lần cuối cùng, mặc dù xem nhẹ lời cảnh cáo của Feston nhưng với bản tính của một sát thủ thì hắn vẫn phải cẩn thận.
Mason chỉ cười lạnh mà không trả lời, ánh sáng chiếu xuống đỉnh đầu của hắn, khi hắn cuối xuống thì bị bóng râm bao phủ, Phong Triển Nặc hoàn toàn có thể ép cung hắn nhưng rốt cục lại không làm như vậy.
Xoay người xuống giường, Phong Triển Nặc tiếp tục buổi tập thể hình đã bị cắt ngang trước đó, bắt đầu đếm từ mười lăm mười sáu mười bảy.
“Cứ như vậy? Mày không hỏi gì nữa hả?” Phản ứng của hắn làm cho Mason cảm thấy kỳ lạ, Phong Triển Nặc ngẩng đầu, “Nếu mày muốn tao ép cung mày thì tao cũng sẽ rất vui vẻ làm theo.”
Lộ ra nụ cười sát thủ, Mason phải thừa nhận nụ cười trên khuôn mặt này rất khó có thể làm cho người ta chán ghét, “Tao sẽ không nói cho mày bởi vì tao cũng không biết cụ thể, nhưng tao xác định kỳ hạn nộp mạng của mày đang ở ngay trước mắt.”
Lời nói của Mason chẳng thể uy hiếp được Phong Triển Nặc, hắn chỉ hừ cười một tiếng, “Vậy mày cứ chờ xem.”
Phong Triển Nặc tiếp tục thoải mái tập thể hình, dường như không hề coi trọng lời nói của Mason, Mason cũng không biết cái tên sát thủ này nghĩ thế nào, hắn chỉ thấy đối phương rất thờ ơ lãnh đạm.
Ngày đó ở bãi đất trống, người trước mặt cũng lộ ra bộ dáng thờ ơ như vậy, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt liền làm cho đại ca nhà tù là Paul phải vào phòng y tế, đến nay vẫn chưa trở về.
Ánh mắt quan sát của Mason làm cho Phong Triển Nặc chú ý, “Nếu mày đang tìm cơ hội thì mày đừng lãng phí thời gian nữa.”
Hắn đứng dậy từ dưới đất rồi lau mồ hôi, ánh mắt của Mason và hắn chạm vào nhau, “Mày là một người rất kỳ lạ.”
“Vì sao lại kỳ lạ?” Hiếm khi nghe thấy một câu đánh giá như vậy, Phong Triển Nặc mở vòi nước.
Giọng nói của Mason từ trên cao truyền xuống, “Mày là một sát thủ, tao muốn giết mày nhưng không thành công, hiện tại tao đã quay lại, thế mà mày chẳng có phản ứng gì hết.”
Khi trở về thì hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ngờ đối phương hoàn toàn thờ ơ, thoạt nhìn thì bề ngoài là như vậy.
“Hóa ra tao vẫn chưa biết là mày thích chết.” Phong Triển Nặc ngẩng đầu, trên mặt của hắn đẫm mồ hôi, hơi thở của máu tanh đập vào mặt làm cho Mason bị hoảng sợ.
“Tin tao đi, nếu là trước đây thì tao nhất định sẽ làm cho mày biết hậu quả khi làm như vậy, nhưng hiện tại không phải thời cơ tốt, nơi này cũng không phải chỗ tốt, mày cũng hoàn toàn không biết tao muốn bẻ cổ của mày nhiều như thế nào đâu, cho nên tốt nhất là mày đừng nói nữa.” Trong đôi mắt mỉm cười là một sự bình tĩnh, không hề có gợn sóng, chỉ có hơi thở tử thần vây quanh, lộ ra sát ý.
Người nào nhìn thấy ánh mắt này thì sẽ hiểu rõ, có đôi khi bình tĩnh còn đáng sợ hơn tất cả mọi thứ, Mason bỗng nhiên có ảo giác mình đang bị một loài thú ăn thịt người nhìn chằm chằm, “Mày muốn giết tao à?”
“Hiện tại sao? Không, tao không thể giết mày, có người sẽ mất hứng.” Hắn cũng không muốn tiếp tục chọc giận Feston, hiện tại Feston chắc là đã tức đến phát điên rồi, Phong Triển Nặc dùng khăn lau khô mặt. fynnz.wordpress.com
“Nhưng mày rất muốn giết tao, bởi vì mày là sát thủ.” Trực giác của Mason rất chuẩn xác, cho đến nay Phong Triển Nặc chưa từng nương tay đối với những kẻ có ý đồ gây bất lợi cho hắn.
“Tao không muốn lỗ vốn, mày không có tính uy hiếp đối với tao, tao cần gì phải lãng phí thời gian, hơn nữa nơi này có nhiều người như vậy, nếu tao giết mày thì tao sẽ không thoát khỏi can hệ, còn nếu mày muốn dùng chính mạng của mày để cài bẫy tao thì tao khuyên mày nên đổi cách khác đi.” Tên sát thủ đã quen với việc kiềm chế sát ý đang nhướng mày nhìn Mason.
“Không có ai muốn chết, nhưng không giải quyết mày ở ngay nơi này thì tao sẽ chết.” Gân trán của Mason không ngừng giật mạnh, hắn biết mình đang đối mặt với nan đề như thế nào, “Mày giết tao hoặc là bị tao giết, không có con đường thứ hai!”
Mason đột nhiên đánh về phía Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc nhìn thấy một miếng đá sắc bén ở trong tay của Mason, miếng đá cắt vào cổ họng của hắn.
Thế công của Mason không thể tạo thành thương tổn đối với một sát thủ lão luyện như Phong Triển Nặc, hắn gạt xuống miếng đá của Mason, hai người ẩu đả khó tránh khỏi va chạm vào giường và cái bàn trong phòng giam, quản giáo dưới lầu lập tức tuýt còi.
Mason thấy hoa mắt, đến khi nhìn lại thì nhận ra chính mình đã té trên mặt đất, cổ họng bị đối phương giẫm mạnh, “Đừng lãng phí thời gian của tao.”
Nhìn thấy quản giáo đang đi về phía này, Phong Triển Nặc rút chân về, “Nói là mày tự té ngã.”
Cho dù không thấy sự nguy hiểm dưới đáy mắt của hắn thì Mason cũng chuẩn bị nói như vậy, quản giáo phát hiện không có chuyện gì lớn, chỉ hỏi vài câu rồi bỏ đi, Mason với mặt mũi bầm dập đang đứng lên từ dưới đất, đầu đầy hình xăm màu xanh, mặt mũi bầm tím, cực kỳ giống mặt quỷ.
Phong Triển Nặc xem như hắn không tồn tại, chuẩn bị tốt khăn lông, thời gian tắm rửa sắp đến.
“Tao là kẻ phản đồ.” Trong phòng giam rất nhỏ, câu nói đột ngột của Mason có thể nghe thấy rất rõ ràng, Phong Triển Nặc quay đầu lại, “Cái gì?”
“Tao là Juđa” Mason chỉ lên hình xăm của mình, bữa ăn tối cuối cùng, môn đồ đã bán đứng Jêsu, hắn đang nói đến lai lịch của hình xăm, Phong Triển Nặc ngã ra sau, dựa lưng vào tường, nhìn Mason buồn bực cào cấu cái đầu trọc lóc của mình.
“Có một lần bang Hắc Báo thiếu chút nữa đã bị cảnh sát tiêu diệt, bọn tao đang ở hiện trường giao dịch, cũng may đại đa số mọi người đều trốn kịp.” Hắn bỗng nhiên nói như vậy, “Nhưng sau đó đại ca phát hiện có người mật báo với cảnh sát, kỳ thật người đó chính là tao, tao là Juđa.”
“Tao cũng bị bắt nhưng cảnh sát ra tòa làm chứng, chứng minh tao là người chỉ điểm, cuối cùng tao được giảm án. Nhưng mẹ kiếp, có ai muốn bọn họ làm như vậy đâu?! Tất cả mọi người đều biết tao là kẻ phản đồ! Muốn trở về thì tao phải thủ tiêu mày! Nếu không thì tao vĩnh viễn là Juđa tựa như cái tên ở trên đầu của tao!” Hắn chỉ vào hình xăm trên da đầu của mình.
Vì để cho đồng bọn chấp nhận hay sao? Phong Triển Nặc không nói tiếp, tiếng chuông vang lên, đã đến giờ đi tắm, “Đây là chuyện của mày.”
Hắn cầm vài thứ rồi đi ra ngoài, Mason ngồi dưới đất không ngừng xoa nắn gương mặt, da đầu hằn lên những vết cào cấu, hắn nhặt lên viên sỏi ở dưới đất rồi hung hăng ném mạnh vào song sắt, viên sỏi phát lên tiếng vang chói tai sau đó văng ra nơi khác.
Mặc bộ đồ tù với màu xám xịt, Phong Triển Nặc cùng những tù nhân khác đi về phía phòng tắm.
Cho dù phản bội như thế nào, muốn thay đổi lập trường của mình, cố gắng làm lại từ đầu, nhưng con người đã bị định hình từ rất lâu thì căn bản không thể thay đổi, Mason vẫn là người của bang Hắc Báo, cho dù hắn là phản đồ thì cuối cùng vẫn sẽ trở lại bang Hắc Báo.
Phong Triển Nặc nhìn bàn tay của mình một cách đăm chiêu, hắn đi theo hàng ngũ tiếp tục tiến về phía trước, hắn không để ý bản thân mình rõ ràng khác với mọi người, phong cách không giống người thường làm cho hắn có vẻ rất đáng chú ý, nhưng điều này không thể thay đổi bản chất của hắn.
Hắn cũng là phạm nhân giống bọn họ.
Hắn vẫn là một sát thủ.
Phòng tắm ở khu tầng trệt, nơi này nhốt rất nhiều phạm nhân, phòng giam nào phải làm cái gì phải đi đâu thì đều được sắp xếp theo tuần tự, chuyện của Phong Triển Nặc ở bãi đất trống đã sớm được lan truyền, cho nên không ai dám tùy tiện chọc ghẹo hắn, nhưng vẫn có một vài người nhìn thấy hắn thì sẽ quan sát chăm chú.
Paul mất đi vị trí đại ca, đây là chuyện rất rõ ràng, hiện tại Paul không ở, bên dưới hắn còn có những người khác đã sớm hăm he vị trí này, làm đại ca trong tù có lợi ở chỗ nhận được rất nhiều ưu đãi, làm cho bọn phạm nhân phải phối hợp, đám quản giáo cũng ít nhiều sẽ tạo quan hệ đối với người quản lý nơi này.
Vị trí đại ca tượng trưng cho không ít quyền lợi.
Thuốc, rượu, thức ăn, cà phê, thậm chí là thuốc phiện, khi ở bên ngoài thì muốn có được những thứ này cũng không hề khó, nhưng một khi vào đây, hết thảy vật chất đều có giá trị rất cao, mà năng lực chính là tất cả.
Có năng lực thì sẽ có địa vị — điểm này chưa từng rõ ràng như vậy, hiện tại Phong Triển Nặc cũng đã lĩnh hội đầy đủ, sau lần thứ ba từ chối ý đồ chiêu dụ của bọn người này thì hắn không còn để ý đến những kẻ muốn tiếp cận hắn nữa.
“Thật phiền phức có phải hay không, nơi quỷ quái này chính là như vậy, chỉ là nhà tù mà thôi, cậu còn có thể trông cậy là nó sẽ như thế nào nữa đây.” Ở vòi hoa sen kế bên phải là một ông lão gầy nhom đang gội đầu, nhìn thấy tình cảnh này, hiển nhiên là người từng trải. fynnz
“Nghe nói cậu vừa tiến vào đây thì liền cho thằng Paul biết mùi phải không, cậu em, làm khá lắm, Paul coi như tiêu rồi, nhưng mà cũng đến lúc cậu phải chọn đứng về phe nào, vừa rồi nói không chừng còn có một tên Paul thứ hai trong những người đó.” Ông lão đè thấp tiếng nói, âm thanh bên trong màn hơi nước nghe có vẻ rất nặng nề.
“Cám ơn đã nhắc nhở.” Phong Triển Nặc chỉ mỉm cười, hơi nước mờ ảo che khuất ánh sáng âm u dưới đáy mắt của hắn.
Theo kế hoạch thì hắn sẽ không ở trong này quá lâu, hắn phải dời đến nơi khác, nhưng dời đi bằng cách nào thì không phải là chuyện mà hắn có thể làm được, chuyện này cần có sự giúp đỡ của Feston.
Feston nhất định sẽ giúp hắn, điểm này hắn rất khẳng định, duy nhất không chắc chắn là phải mất bao lâu, cứ tiếp tục như vậy thì hắn cũng chưa chắc còn có thể tiếp tục nhẫn nại được nữa hay không.
Thật hy vọng cái tên kia nhanh chóng giận xong, có thể làm cho hắn sớm ngày rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Muốn một người quen tự do phải nghỉ ngơi theo đúng giờ giấc là một điều rất khó, nhất là người như Phong Triển Nặc, bất quá bây giờ hắn vẫn có thể chịu đựng.
Phòng tắm chia ra làm hai bên, mỗi bên đều có một loạt vòi sen, mọi người đều chọn những vòi sen còn trống để tắm, đồng thời cố gắng tránh xa những nhân vật nguy hiểm, địa vị của Phong Triển Nặc ở trong này vẫn chưa được xác thực, nhưng hiển nhiên việc từ chối vừa rồi của hắn đã chọc giận những người muốn tạo thành phe phái ở đây.
Có nhiều gương mặt xa lạ, có người nhìn hắn, hắn chỉ nhìn thoáng qua, dùng bọt biển chà lau trên ngươi, cho dù nơi này có người có bề ngoài khá được nhưng cũng hoàn toàn không thể gợi dậy hứng thú đối với hắn.
Để dòng nước ấm xối từ đầu xuống chân, hắn hoạt động bả vai cứng ngắc, đương nhiên đây chỉ là ảo giác, cứng ngắc chỉ là vì đã lâu rồi không cùng ai so đấu, hắn cần một người có thể lực ngang bằng hắn.
Tốt nhất là Feston.
Nghĩ đến Feston, nghĩ đến tấm lưng rộng lớn thẳng thướm của người nọ thì lập tức có một dòng nhiệt chạy thẳng xuống dưới thân, Phong Triển Nặc cắn chặt răng, thật sự không xong, rõ ràng là hắn vừa mới gặp Feston kia mà.
Chết tiệt, chỉ thấy mặt thôi thì căn bản vẫn không đủ.
Nghĩ đến việc Feston sẽ cân nhắc rồi sẽ nói cho hắn biết đáp án, vì chờ đợi thời khắc đó mà hắn cảm thấy thời gian trở nên cực kỳ chậm chạp, bên tai chỉ còn lại tiếng nước chảy, hắn nhắm mắt chịu đựng sự dày vò trên người.
Hắn hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết vụ này, hy vọng Feston có thể hiểu rõ tâm tình của hắn.
“A!” Ông lão ở bên cạnh bỗng nhiên kêu to, Phong Triển Nặc lập tức mở mắt ra, một lưỡi dao dính đầy xà phòng đanh đâm mạnh về phía hắn.
Không chỉ có một người, hắn bị ba người bao vậy, trong đó có một kẻ mà hắn đã biết mặt, mọi người đều gọi tên này là “Rắn mối.”
Lưỡi dao trong tay của Rắn mối được múa máy vô cùng linh hoạt, cho dù là Phong Triển Nặc, trong hoàn cảnh không có vũ khí thì muốn lập tức giành lấy ưu thế cũng không phải chuyện dễ, hắn tránh được vết cắt đang nhằm vào phía động mạch cổ, Rắn mối nhanh chóng rút tay lại, tránh né đòn phản công kế tiếp của hắn.
Phong Triển Nặc cùng Rắn mối so đấu vài đòn thì liền biết đối phương là một nhân vật lợi hại, không thể sánh bằng Feston, nhưng Mason so với Rắn mối thì chỉ như một đứa nhỏ mới học đi.
“Thân chủ của mày muốn biết danh sách mà ông ta cần đang ở nơi nào.” Ánh mắt của Rắn mối khác với vừa rồi, hoàn toàn vô cảm.
Kẻ này cũng là một sát thủ.
……….
P/S: Cứ nghĩ đến chồng là lại nghĩ bậy o.