Trong điện thoại chỉ còn nghe thấy tiếng tít tít, Feston gọi lại vài lần nhưng rốt cục vẫn không được.
Tiếng động bên kia tựa như có một vụ nổ mạnh đang diễn ra, đủ loại liên tưởng vọt vào đầu, cho dù Feston có lý trí như thế nào thì cũng không thể không suy nghĩ miên man, hắn không nên để cho Phong Triển Nặc đi như vậy.
Suy nghĩ này cùng với sự hối hận đang chiếm cứ hết thảy nỗi lòng của hắn, hắn phiền toái đi đi lại lại trong phòng, không ngừng bấm điện thoại, hết lần này đến lần khác vẫn không được, điện thoại của Phong Triển Nặc vẫn không có tín hiệu, điện thoại của Bob cũng vậy, bọn họ nhất định đã gặp chuyện gì đó.
Cầm lấy áo khoác rồi lao ra khỏi cửa, hắn triệu tập hết thảy cấp dưới của mình đến văn phòng, Feston là người công tư phân minh, hắn rất ít khi vận dụng cấp dưới để làm chuyện riêng cho mình, mà chỉ có vài lần, và vài lần đó đều là vì một người.
Nắm chặt tay lái, lúc này đã là buổi tối, vẫn có người đang tăng ca ở văn phòng, nhưng hầu hết đều đã tắt đèn, Feston quay trở lại nơi này nhưng tâm tình khác với hồi sáng đến đây để làm việc.
Khi Jonathan nhận được lệnh rồi chạy đến đây thì đã thấy sếp của bọn họ đang đối mặt với máy tính, trên cổ và vai kẹp điện thoại, trong tay đang đánh dấu cái gì đó, nhìn thấy bọn họ đến thì chỉ dùng một ánh mắt để bảo bọn họ chờ.
Xem ra không phải chuyện nhỏ, vẻ mặt của Hase trở nên nghiêm túc, Clyde, Ropol đều tự tìm chỗ ngồi để chờ lệnh, nghe thấy Feston nói chuyện với ai đó trong điện thoại thì bọn họ mới phát hiện sếp đang gọi cho phóng viên tòa soạn báo, hỏi về việc ở Detroit hôm nay có xảy ra chuyện gì hay không.
“…..Trạm xăng bị nổ? Anh xác định chứ? Số người bị thương vong là bao nhiêu? Cho tôi một danh sách những người bị tử vong.” Khuôn mặt khủng bố bị bóng tối bao phủ, lộ ra một màu tái mét dưới ánh đèn chân không, cây bút trong tay của Feston như muốn bị bóp nát, tất cả mọi người đều hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Là cảnh sát, hắn có những mối quan hệ đặc biệt, những phóng viên ở khắp nẻo đường là những người có được tin tức nhanh nhất, nhưng chưa hẳn là chính xác, những cái tên ở trong sổ tay của Feston chỉ có vài người có được thông tin chính xác mà thôi.
Đối phương nhất định rất bất đắc dĩ, hiện tại mới là chạng vạng, xảy ra biến cố cho nên tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, hơn nữa có nhiều chuyện vẫn chưa biết rõ, Feston dường như đã mất đi tính kiên nhẫn, hắn nâng tay nhìn đồng hồ, “Tôi mặc kệ anh dùng cách gì, quá mười lăm phút nữa thì tôi sẽ gọi lại, tôi muốn anh đưa cho tôi danh sách tử vong cùng với số người.”
Không cho đối phương từ chối và cãi lời, hắn nói xong thì cúp điện thoại cái rụp, sắc mặt tái mét vẫn chưa có dấu hiệu khôi phục, ngược lại càng thêm thâm trầm và âm u.
“Sếp! Muốn chúng em làm gì?” Không hỏi nhiều, Jonathan lấy ra sổ tay, tựa như đang chuẩn bị tra án. fynnz.wordpress.com
Feston xoay về phía bọn họ, “Dùng tất cả quan hệ của các cậu để thăm dò cho tôi, nửa tiếng trước ở Detroit có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không, tai nạn xe, cháy nổ, đấu súng, cướp bóc…Tất cả mọi chuyện!”
Sắc mặt của hắn cứng ngắc và lạnh lùng, ánh sáng trong mắt lại vô cùng kinh người, “Mười lăm phút sau báo cáo với tôi.”
Mọi người đều tản ra, tự cầm lấy điện thoại bàn hoặc là di động của mình, Hase bấm phím, còn chưa bắt đầu hành động, bộ dáng muốn nói lại thôi, Jonathan nháy mắt với hắn, thấp giọng nói, “Đừng hỏi, nhất định là Ian xảy ra chuyện.”
Hase luôn luôn thông minh, lần này đương nhiên cũng không ngốc, sẽ không tự mình cầm súng chỉa vào mình, nhưng hắn vẫn muốn hỏi một câu, “Chẳng phải cái tên sát thủ kia đang an ổn ở nhà của sếp hay sao? Vì sao lại đột nhiên đến Detroit làm gì?”
“Chúng ta tốt nhất không cần biết vẫn hay hơn.” Ngoại trừ những vụ án thì cũng không để ý quá mức đến những chuyện khác, nhưng Jonathan lại rất thông minh trong chuyện này, Hase bất ngờ nhìn hắn, hắn chỉ nhún vai bất đắc dĩ rồi trả lời, “Có lẽ bởi vì tôi là người biết chuyện này sớm nhất, hơn nữa cũng tận mắt nhìn thấy.”
Nhìn Feston đứng bên cửa sổ không biết đang suy nghĩ chuyện gì, Jonathan lại nói ra một câu khiến Hase phải bất ngờ.
“Tình cảm của sếp và U Linh làm cho người ta hâm mộ, nhưng cũng làm cho người ta sợ hãi, bọn họ đều quá mạnh mẽ cũng quá hiểu biết đối phương, bọn họ là cùng một loại người.”
“Tôi còn tưởng rằng người chỉ thích mỹ nữ sẽ không hiểu rõ cách làm của sếp chứ.” Hase trêu chọc Jonathan.
Jonathan gãi đầu, dường như cũng rất nghi ngờ, “Ai mà chẳng muốn tìm được tình yêu thật sự, nhưng mà tôi thử hết lần này đến lần khác mà cũng không được thì phải làm sao bây giờ? Sếp đã tìm được rồi, tôi làm sao mà lại không hiểu cơ chứ.”
Hắn bỗng nhiên lại thay đổi giọng điệu, “….Nhưng mà nói thật, tôi vẫn hy vọng tình cảm của mình không giống như sếp.”
“Chẳng phải cậu rất hâm mộ sếp hay sao?” Hase hỏi một cách tò mò, đồng thời cũng có một chút ý tứ châm chọc.
Jonathan lật sổ tay của mình, chuẩn bị tìm người hỏi thăm một chút manh mối, đồng thời cũng lắc đầu, “Quan hệ giữa bọn họ thoạt nhìn rất bình thường, tôi đã thấy cảnh sếp và U Linh ở chung, sếp trở thành một người bình thường, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cũng không phải đơn giản như vậy, cậu đã thấy sếp nhắc đến U Linh Ian ở trước mặt chúng ta hay chưa?”
“Chưa, nếu không phải thường xuyên nhìn thấy sếp vì chuyện của Ian mà khẩn trương, lại biểu lộ thái quá ở trên tòa án thì tôi thật sự không tin nổi sếp lại yêu một người sâu đậm như vậy.” Hase nhớ lại tất cả chi tiết, quả thật là không có.
“Từ khi bắt đầu cũng vậy, sếp không hề biểu lộ ra ngoài, khi tôi thấy cảnh tượng làm tôi sốc nhất, lúc đó bọn họ…phải nói thế nào nhỉ? Có một chút rất khác thường, tôi đoán bọn họ nhất định rất ít nói tiếng yêu, giống như đã chắc chắn đối phương nhất định thuộc về mình vậy.” Đúng rồi, chính là cảm giác này. fynnz
Nói dứt lời, Jonathan vỗ lên quyển sổ tay, chính hắn cũng không ngờ lại có thể nói ra những lời này, nhưng quả thật đó chính là cảm giác của hắn.
Hase dường như cũng hiểu được, “Giống như rất đơn giản nhưng thật sự lại phức tạp.”
“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy là quá nồng nhiệt hay sao? Người bình thường làm sao chịu được.”
Người bình thường làm sao chịu được khi lúc nào cũng bị vây trong hoàn cảnh nguy hiểm, lúc nào cũng ở trong tình trạng bất an, cho dù là người đàn ông không thích ổn định thì cũng sẽ hy vọng bạn tình của mình có thể an ổn đi cùng mình, Jonathan cảm thán.
“Người bình thường sẽ không coi trọng một sát thủ, nói không chừng sếp cũng là một người có trình độ khác thường.” Hase nhìn Feston ở cách đó không xa, cùng Jonathan trao đổi tầm mắt.
Xung quanh đều là tiếng nói chuyện điện thoại, bầu không khí trong văn phòng cực kỳ vội vàng và khẩn trương, không ai lưu ý đến bọn họ nói chuyện với nhau, loại tình cảm mâu thuẫn này nhìn có vẻ ổn thỏa nhưng trên thực tế lại quá mức nồng nhiệt.
Có bao nhiêu người có thể thừa nhận hết thảy những gì mình đang có sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào? Có thể chấp nhận, còn có thể bình tĩnh xử lý và đối mặt, người như vậy là quá ít.
Có lẽ Feston chính là một trong số đó, ít nhất hắn có vẻ bình tĩnh xử lý tình trạng đột phát hiện tại, nhưng trên thực tế thì sao?
Người nọ sẽ trở về, người nọ sẽ bình yên vô sự mà trở về….Trong đầu của Feston không ngừng thuyết phục chính mình, chỉ có như vậy mới làm cho tư duy có thể vận chuyển, cầm lấy di động, hắn liên tục bấm số điện thoại của Phong Triển Nặc, vẫn không có tín hiệu.
Chết tiệt! Di động bị ném vào vách tường, âm thanh vỡ vụn làm cho tất cả mọi người đều dừng lại công việc, trở nên yên tĩnh đến bất ngờ.
Feston nhìn những linh kiện của chiếc di động bị vỡ thành từng mảnh nhỏ ở dưới chân, hắn hít sâu vào một hơi, “Mặc kệ tôi, tiếp tục làm chuyện của các cậu đi, còn khoảng mười phút nữa, mặc kệ là có tin ít hay tin nhiều đều phải báo cáo lại với tôi.”
Nếu không phải gần đây trở mặt với CIA thì có lẽ Feston đã sớm đi tìm CIA để dùng vệ tinh theo dõi Detroit, Hase âm thầm líu lưỡi, bọn họ chưa từng thấy sếp mất khống chế như vậy.
Kỳ thật ở trước mặt Phong Triển Nặc thì Feston thường xuyên mất khống chế, nhưng lúc này hắn sắp mất hết bình tĩnh, chính tai hắn nghe thấy tiếng nổ lớn, cũng có thể là tiếng va đập, mặc kệ là cái gì thì nó cũng không phải chuyện tốt.
Phong Triển Nặc mất tích, cuộc liên lạc cuối cùng với Feston chính là cú điện thoại kia, Phong Triển Nặc hoàn toàn biến mất ở Detroit.
Theo tin tức mà Feston nhận được thì không có ai nhìn thấy Phong Triển Nặc, ngoại trừ cấp dưới của hắn thì hắn cũng tìm người của Hecate, Stephanie cũng rất lo lắng, cô ta phát động tất cả người của mình để đi tìm manh mối.
Hecate có con đường tình báo riêng của mình nhưng đối với chuyện vừa mới xảy ra thì vẫn cần thời gian nhất định để điều tra, Feston không có khả năng ngồi chờ kết quả điều tra của cô ta, bởi vì có khả năng rất lớn là kết quả cũng sẽ giống như những gì hắn thu thập được, xem như cũng mất công.
Trạm xăng bị nổ, quả thật có thương vong, nhưng không có ai bị thương giống Phong Triển Nặc, hắn đến đâu cũng sẽ không bị người ta che lấp vẻ nổi bật của mình, huống chi trên tivi cũng đã đăng tin và quay phim, người bị thương quả thật không phải là hắn, cũng may không phải là hắn.
Hiện trường kia không giống hiện trường của một vụ ẩu đả, sự cố chỉ là ngoài ý muốn, Feston thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng càng thêm sốt ruột và lo lắng.
Hắn không ngừng thu thập tình báo ở đủ mọi phương diện, tuy rằng hắn muốn tự mình đi tìm nhưng lý trí nói cho hắn biết như vậy sẽ vô ích, Detroit là một thành phố lớn, muốn tìm một người am hiểu kỹ thuật lẩn trốn thì tựa như tìm kim dưới đáy biển.
Phân tích tin tức để nắm giữ manh mối rồi mới hành động, đây là tác phong làm việc của Feston, quả thật hắn cũng đang làm như vậy, nhưng mỗi ngày các thành viên của đội đặc nhiệm ST ở cùng văn phòng với hắn lại có suy nghĩ khác, bọn họ tình nguyện hắn không ở nơi này, bởi vì làm việc với một Feston Kada như vậy thì thật đáng sợ.
Bầu không khí trong văn phòng luôn nặng nề khiến người ta thở không nổi, khi làm việc công thì Feston luôn bình tĩnh quyết đoán nhưng khi giải quyết xong việc công thì hắn sẽ vùi đầu vào nghiên cứu tư liệu trong tay, nghiên cứu hành tung của một người.
“Như vậy không phải cũng giống như trước kia hay sao?” Đến giờ nghỉ trưa, Clyde thấp giọng thì thầm, khi nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức ngậm miệng lại.
Feston đi vào văn phòng, hắn vẫn không nói lời nào, ngoại trừ công việc khi cần thiết phải nói thì đa số thời điểm hắn rất ít khi mở miệng, thời gian đã qua ba ngày, ba ngày này Feston nhìn có vẻ rất bình thường, hắn vẫn đang giải quyết những vụ án chưa giải quyết ở công sở, cùng đám cấp dưới thảo luận về những vụ án đó, nhưng sau khi về nhà thì không ai biết hắn sẽ làm gì.
Hắn nhìn có vẻ bình thường nhưng đáng lý phải là bất bình thường mới đúng chứ? Người mất tích là người quan trọng nhất đối với hắn, người bình thường nào có thể đi làm vào lúc này? Nói rằng giống lúc trước là vì lúc trước hắn cũng từng cố gắng đi tìm một U Linh không tồn tại, nhưng mà lần này….
“Đây không phải là không chào mà từ biệt, Jonathan, tôi rất tin tưởng điểm đó, chắc là đã xảy ra chuyện gì đó.” Đến giờ tan tầm, Jonathan vẫn chưa về, Feston dường như nhìn ra đối phương muốn nói cái gì, vì vậy đột nhiên nói với hắn.
“Anh có căn cứ gì hay sao mà lại cảm thấy như vậy?” Jonathan biết Feston là người coi trọng chứng cớ, suy luận của Feston luôn rất chuẩn xác.
“Không có chứng cớ, nhưng tôi có thể cảm giác được cậu ấy đã xảy ra chuyện.” Không ngờ Feston lại trả lời như vậy, không biết đây là điếu thuốc thứ bao nhiêu mà hắn đã rút ra, châm lửa, ánh mắt nhìn ra đằng xa vẫn ổn định như trước.
“Vậy anh tính làm sao bây giờ?” Jonathan không còn lời nào để nói.
“Tiếp tục tìm kiếm.” Feston thản nhiên trả lời, bàn tay cầm điếu thuốc khẽ phẩy phẩy đối với Jonathan, “Quay về đi, các cậu đều đã tận lực, hiện tại cũng không giúp được gì cho tôi.”
Bọn họ đã tìm kiếm hết thảy manh mối, điều tra tất cả những điểm có thể phát hiện được, nhưng rốt cục chẳng tìm thấy cái gì, Jonathan chỉ có thể quay trở về, Feston tự mình thu dọn vài thứ rồi cũng về nhà.
Mở cửa ra, hắn giẫm lên mớ báo chí nằm ngổn ngang trên sàn, đem áo khoác ném lên ghế sô pha, phía trên đã có không ít quần áo bị vứt bề bồn, bát đĩa bên bồn rửa chén vẫn còn chất đống, gạt tàn thuốc trên bàn cũng chứa đầy tàn thuốc.
Nếu ai quen biết Feston thì nhất định sẽ không thể tưởng tượng hắn có thể sống trong hoàn cảnh này.
Ngày thứ tư, ngày thứ tư, đây là cực hạn mà hắn đã cố gắng chịu đựng, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha giống như mất đi hết thảy biểu cảm, bỗng nhiên tiếng chuông cửa lại đột ngột vang lên.
“Có nhà không? Mở cửa nhanh lên.” Là giọng của Bob, hơi mang theo một chút lo lắng, Feston vội vàng mở cửa ra.
………
P/S: vắng vợ có mấy bữa là nhà cửa như cái chuồng heo, osin gì vậy nè.