Máu tươi đỏ sẫm vấy bẩn trên khuôn mặt trắng trẻo trông có vẻ rất chói mắt.
Greg biết mình sắp tiêu rồi, hắn nhìn Feston một cách bất đắc dĩ, “Anh…”
“Buông súng xuống!” Nổi giận đến cực điểm, giọng nói vô cùng hà khắc cắt ngang lời giải thích của Greg, đôi mắt âm u lạnh lẽo của Feston còn dọa người hơn cả lưỡi dao sắc bén, Phong Triển Nặc nâng lên cánh tay đầm đìa máu tươi, lại tiếp tục nhếch môi, “Không còn bao nhiêu tên nữa, để tôi giết cho xong rồi nói sau.”
Feston lạnh lùng nhìn hắn một cái, đùng đùng đùng đùng, vài tiếng súng liên tục vang lên, một đám sát thủ ngã xuống, máu tươi văng tung tóe, ngón tay của Feston đặt trên cò súng cho đến khi cả hai băng đạn đều dùng hết.
“Xong rồi.” Hắn trực tiếp tiến lên rồi đoạt lấy vũ khí trong tay của Phong Triển Nặc, nhặt lên chiếc áo sơ mi đã bị xé rách ở dưới sàn, hắn nhanh chóng xé ra thành từng mảnh rồi dùng sức quấn lấy cánh tay của Phong Triển Nặc
Dường như hắn đã thay đổi ý định, cũng đã quên béng việc phải lưu lại một người sống để thẩm vấn, cảnh tượng này xảy ra quá nhanh, khi Feston xuất hiện thì đám sát thủ liền lập tức cảnh giác nhưng đã quá muộn.
Chỉ trong nháy mắt thì trên mặt đất chỉ còn mấy cái xác nằm ngổn ngang, Phong Triển Nặc vừa tán thưởng vừa giật giật cánh tay đã được băng bó kỹ lưỡng, “Chúng ta mà hợp tác thì nhất định không có nhiệm vụ nào mà không hoàn thành.”
“Còn nói nhiệm vụ cái gì nữa? Cậu muốn cánh tay của mình tàn phế hay sao?” Tiếng rống giận của Feston vang vọng trong không khí, người bị hắn gầm rú chỉ lộ ra vẻ mặt hờ hững, nhìn cánh tay đã nhuốm đỏ máu, “Tàn phế thì cũng không thành vấn đề, dù sao tôi vẫn có thể sử dụng tay trái mà.”
Bốp, một bạt tai giáng xuống mặt, “Nếu không phải cậu bị thương thì hiện tại tôi sẽ đánh cậu một trận, tay của cậu chính là mạng của cậu, cậu muốn vứt bỏ cái mạng của mình hay sao?” Tầm mắt âm trầm của Feston làm cho người ta nghĩ đến hầm băng.
Phong Triển Nặc kéo xuống bàn tay của Feston đang nắm lấy cổ áo của hắn, “Nếu đã quyết định rời bỏ thì cũng không cần phải lo lắng cho tay của tôi, anh quên rồi sao, tay trái của tôi sử dụng cũng không kém gì tay phải, có lẽ còn tốt hơn nữa kìa.”
Nụ cười quỷ bí, đây là sự tự tin của sát thủ, Greg đã từng chứng kiến kỹ thuật xạ kích cùng bản lĩnh của Phong Triển Nặc, dùng tay phải nổ súng đã lợi hại như vậy, nếu dùng tay thuận là tay trái thì không biết sẽ còn ghê gớm đến mức thế nào?
Mặc kệ là bắn gần hay bắn xa, nên biết cho dù là phối hợp giữa tay và mắt hay là tư tưởng và não bộ thì đều phải đạt đến trình độ ăn ý vượt bậc, đặc biệt là kỹ thuật xạ kích, ngoại trừ bị ảnh hưởng bởi sức gió và khoảng cách thì người bắn súng phải để ý đến trạng thái của bản thân, phối hợp tất cả phương diện lại với nhau mới là điều quan trọng nhất.
U Linh không hổ là U Linh….Greg nhìn hai người ở trước mặt, trong lòng nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt hơi hơi chuyển động.
“Dù sao thì cũng là vì em họ của anh, chẳng lẽ muốn tôi nhìn thấy cậu ấy chết hay sao? Dùng một cánh tay đổi lấy một mạng người, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không tính là lỗ vốn.” Huống chi cánh tay của hắn vẫn chưa thể tàn phế, bị thương không biết bao nhiêu lần, Phong Triển Nặc phán đoán rất chuẩn xác đối với thương thế của mình.
“Cậu ấy không chết được đâu, cậu ấy sẽ chạy trối chết cho mà xem!” Ánh mắt như tia laser bắn về phía Greg, đối với ánh mắt như ăn thịt người của Feston thì Greg chỉ có thể lựa chọn cách lảng tránh, “Đừng giận nữa mà anh Feston, Ian đã nhận tiền thù lao của em, anh ấy cũng chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ em thôi mà.”
Tầm mắt sắc bén lạnh lùng quét về phía Phong Triển Nặc, bị Feston trừng mắt như vậy thì Phong Triển Nặc chỉ cười khẽ, “Cậu ấy cũng không phải là anh, muốn tôi bảo vệ thì cậu ấy phải trả giá một chút, trên đời cũng không có bữa ăn nào mà không tốn tiền cả.”
“Tôi mặc kệ cậu có thu tiền hay không!” Feston vẫn chưa nguôi giận, ánh mắt thật sự như muốn ăn thịt người, “Tôi muốn cậu bảo vệ cậu ta nhưng không phải là dùng mạng của mình để bảo vệ, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì cậu bảo tôi phải làm sao bây giờ?!”
Nếu hắn xảy ra chuyện gì thì Feston phải làm sao bây giờ? Phong Triển Nặc không nói gì mà chỉ mỉm cười, vỗ nhẹ lên mặt của Feston, Feston cau mày nhìn hắn, ngay sau đó lại giang ra hai tay rồi nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, nhưng bàn tay đặt trên cổ lại giống như muốn bóp chết hắn.
“Nếu cậu có thể cẩn thận hơn một chút thì tôi sẽ không phải lo lắng nhiều như vậy, mặc dù cậu đã rất cẩn thận, cậu làm như vậy cũng hoàn toàn chính xác, nếu có thể gác tình cảm sang một bên, đổi lại là người khác thì tôi thậm chí sẽ khen ngợi là làm rất chính xác, nhưng bởi vì đây là cậu cho nên chuyện này hoàn toàn không có khả năng.”
Tiếng hít thở của Feston ở ngay bên tai, “Đừng để cho mình bị thương nữa, thân thể của cậu đã sớm không còn là của một mình cậu mà nó cũng đã thuộc về tôi.” Tựa hồ là thở dài, nhưng lại giống như một lời cảnh cáo hung tợn.
Đây là thỉnh cầu cũng là uy hiếp, Feston cũng sẽ nói ra những lời như vậy hay sao? Ngay khi Greg đang kinh ngạc thì Phong Triển Nặc lại nở nụ cười, “Thật sự là không đúng lúc, nhưng mà hiện tại tôi rất muốn hôn anh.”
Feston nhướng mày, siết chặt bàn tay đang đặt sau đầu của Phong Triển Nặc rồi cười một cách nặng nề, “Vậy còn chờ gì nữa.”
Đương nhiên không cần chờ, bàn tay dính máu chạm lên khuôn mặt của một FBI, Phong Triển Nặc cắn lên đôi môi mỏng của Feston, mùi máu tươi trong hô hấp kích thích dục vọng của hắn, mặc kệ là sát ý còn lưu lại hay là tình cảm cuồn cuộn, hết thảy đều dày đặc khiến người ta không nỡ buông ra. fynnz.wordpress.com
Đã sớm quen với hơi thở đầy mùi thuốc súng và rỉ sắt, thậm chí bắt đầu chìm đắm vào đó, Feston cướp lấy nụ hôn này, Greg thành người đứng xem, tò mò ngắm nhìn, đáy mắt khẽ lóe sáng.
Khá lắm Feston, trước kia còn tưởng là anh ấy đi bộ đội, có tác phong điển hình của quân đội, không hề nể mặt ai, không ngờ cũng có ngày hôm nay, ở ngay tại nơi này với những thi thể nằm ngổn ngang, đứng trong hoàn cảnh lộn xộn như vậy mà vẫn có thể cùng một người đàn ông khác ôm hôn kịch liệt….
Đã sớm chứng kiến tình cảm của hai người này, chẳng qua hiện tại Greg vẫn cảm thán một hồi, đương nhiên hắn sẽ không nói ra suy nghĩ ở trong lòng của mình.
Không cần chờ hắn ho vài tiếng để nhắc nhở thì Feston và Phong Triển Nặc đã tách ra, bộ đàm trên thắt lưng không ngừng kêu gọi, người bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng súng, máy camera đã sớm bị đập nát, không biết tình huống bên trong cho nên đám người của Jonathan vô cùng sốt ruột.
“Sếp? Sếp?! Ian? Ian có ở đó hay không? Có nghe thấy gì hay không? Nghe thấy thì trả lời đi!” Jonathan cầm bộ đàm, gào rát cả cổ họng, “Ba phút sau mà không có ai đi ra thì chúng tôi sẽ xông vào!”
Bên ngoài viện bảo tàng, các tay súng bắn tỉa đã chuẩn bị sẵn góc độ, chỉ chờ lệnh, đội đột kích đã sẵn sàng nghênh đón kẻ địch, cầm trong tay khiêng phòng vệ và súng máy, trong viện bảo tàng hoàn toàn im lặng, rốt cục làm cho bọn họ không thể chờ đợi được nữa.
“Giải tán mọi người đi, không cần nữa, chúng tôi sẽ ra ngoài ngay.” Rốt cục giọng của Feston cũng vang lên trong bộ đàm, đám người của Jonathan hoan hô một trận, “Sếp, mọi người không sao chứ?!”
“Bảo đội cứu thương chuẩn bị sẵn sàng.” Tắt bộ đàm, Feston có thể đoán được tình trạng hỗn loạn ở bên ngoài, “Sau khi ra ngoài thì lập tức phải làm kiểm tra.” Hắn nói với Phong Triển Nặc.
Mặc dù đã quen với việc bị thương nhưng sát thủ U Linh tuyệt đối không phải là người thích tự ngược đãi bản thân mình, “Đương nhiên, tôi cũng không muốn có di chứng đâu.”
Nếu cần thì hắn có thể không hề do dự mà lựa chọn hủy hoại một cánh tay của mình, nhưng trong tình huống vẫn còn khả năng thì hắn sẽ cố hết sức để bảo toàn thân thể, thái độ này tựa như đang đối xử với một ít linh kiện, có người đã sớm quen với việc có thể mất đi bất cứ lúc nào.
Cho nên ở bất kỳ thời điểm nào thì cũng có vẻ ung dung như thế, chẳng hề bận tâm gì nhiều.
Feston bỗng nhiên nhận ra cho đến nay hắn đau lòng vì mất mát của Phong Triển Nặc, cũng như đau lòng vì những gì mà Phong Triển Nặc phải trả giá cho nghề sát thủ của mình, nhưng bản thân của người này tựa hồ không hề ý thức được giá trị của những thứ mà mình đã mất đi.
Phong Triển Nặc cũng không cảm thấy đau xót, bởi vì ở trong mắt của hắn thì những mất mát như vậy chẳng qua chỉ là cái giá phải trả khi hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Suy nghĩ như vậy thật sự rất lý trí, cũng rất ung dung, nhưng Feston nhịn không được mà lại thở dài.
Phong Triển Nặc bước đi vài bước thì bỗng nhiên bị giữ chặt, g ngực của Feston từ phía sau dán lên, kéo người ở phía trước quay về, “Có đôi khi tôi sẽ phát hiện không cần phải lo lắng cho cậu, bởi vì bản thân cậu không hề biết tự giác.”
“Có ý gì?” Phong Triển Nặc là người thông minh, quay đầu lại, nhưng hắn không hiểu rõ vẻ mặt của Feston ngay lúc này đang đại biểu cho điều gì, hắn nâng tay cười khẽ, “Anh vẫn chưa hài lòng hay sao, tôi sẽ đi kiểm tra cẩn thận mà.”
Cho dù nói thế nào cũng chỉ vô dụng, chẳng phải hắn không thể bỏ được người như vậy hay sao, dùng ánh mắt vừa phức tạp vừa tức giận để nhìn Phong Triển Nặc trong chốc lát, sau đó Feston chỉ có thể lắc đầu, “Sau này cẩn thận dùm tôi một chút!” Nâng mặt của Phong Triển Nặc lên rồi nhéo một cái thật mạnh. fynnz
Động tác rất nhỏ nhưng lại vô cùng thân thiết, cũng biểu lộ mối quan hệ của bọn họ, Phong Triển Nặc sờ cằm, giả vờ như không phát hiện vẻ mặt của những người ở xung quanh, “Hình tượng, chú ý hình tượng dùm tôi đi, tôi thì không sao nhưng anh là Caesar của cục điều tra liên bang đấy, đội trưởng Kada à.”
“Rất nhanh rồi sẽ không còn là đội trưởng nữa, không cần bận tâm bọn họ nhìn bằng cặp mắt như thế nào.” Nhìn xung quanh, Feston kéo Phong Triển Nặc lên xe cứu thương, còn lại bên ngoài là một đám vẫn còn ngây người chưa kịp phục hồi tinh thần.
Ngay khi bọn họ nói chuyện thì đã bất giác đi đến trước cửa, phóng viên bị ngăn cản ở hàng rào cách ly bên ngoài viện bảo tàng, hiện trường tràn đầy xe cảnh sát, bao vây tất cả bốn phía, vài tiểu đội của FBI đều canh giữ ở bên ngoài, cũng bao gồm cả đội đặc nhiệm ST đang chỉ huy hiện trường.
Nhìn thấy Feston xuất hiện thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua mọi người đều chưa chuẩn bị sẵn sàng để tận mắt chứng kiến hình ảnh thân mật giữa sát thủ trong truyền thuyết cùng nhân vật truyền kỳ trong cục điều tra liên bang của bọn họ.
Giữa biển người ồn ào, bọn họ không thể nghe thấy cuộc đối thoại của hai người kia, nhưng lại thấy được động tác, nghe nói là một chuyện, nhìn thấy lại là một chuyện khác, ngoại trừ đội đặc nhiệm ST đã sớm biết rõ nội tình, cũng đã tận mắt nhìn thấy thì các cảnh sát FBI của tổng cục Washington đều không ngờ lại nhìn thấy lời đồn biến thành sự thật như vậy.
Tình cảm lưu luyến giữa Feston và một sát thủ vốn không phải là bí ẩn, không có ai lan truyền rộng rãi nhưng vẫn có nhiều người lén lút rỉ tai nhau, đây dù sao cũng là một chuyện rất đáng ngạc nhiên.
Jonathan đã sớm nhìn thấy nhưng không thể trách, hắn tằng hắng cổ họng rồi ra hiệu, “Dọn dẹp hiện trường, tìm kiếm xem có ai còn sống hay không, sau đó đem bọn họ ra đây.”
Đội trưởng của đội đặc nhiệm tại tổng cụcWashingtonđược phái tới nơi này lập tức nghi ngờ cách dùng từ của Jonathan, “Đội trưởng Kada và bạn của anh ấy thoát ra ngoài an toàn nhưng chuyện này vẫn chưa chấm dứt, Jonathan, cậu nên bảo mọi người cẩn thận thì đúng hơn.”
“Cẩn thận?” Jonathan lắc đầu, dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn vào chiếc xe cứu thương kia, “Đi vào nhìn trước rồi nói sau.”
Sếp và Ian đều đi ra, Greg cũng còn sống, không biết người nên cẩn thận là ai…
Khi Jonathan miên man suy nghĩ thì có người đã đi vào trước lại bỗng nhiên vọt ra ngoài, sắc mặt rất khó xem, giống như muốn nôn mửa, “Bên trong chết hết cả rồi!”
Vụ án lớn như vậy, phạm nhân nhiều như vậy thế mà lại không còn ai sống sót? Tên đội trưởng phụ trách hỗ trợ liền hít sâu vào một hơi, nghe thấy đồng nghiệp của Jonathan là Hase ở sau lưng đang nói nhỏ, “Hiện tại bên trong có lẽ là lò sát sinh rồi.”
U Linh ra tay, hơn nữa còn có sếp, bọn họ đã sớm đoán được hiện trường bên trong sẽ như thế nào, đội đặc nhiệm ST thản nhiên nối đuôi bước vào, trong khi những người khác lại mang theo vẻ mặt kỳ dị.
Làm cảnh sát đương nhiên đã gặp rất nhiều xác chết, nhưng trong một viện bảo tàng như vậy mà hơn một chục sát thủ chuyên nghiệp giằng co cùng ba người, trong đó là một FBI, một nhân vật không rõ lai lịch, và một công dân bình thường, kết quả cuối cùng lại là gần hai chục tên sát thủ chuyên nghiệp bị xử lý sạch sẽ?
Mà ba người kia chỉ có một người bị thương ở cánh tay mà thôi, còn có một người thì bị tổn thất một chiếc áo sơ mi.
Nhìn thấy dưới đất đầy xác chết, còn có vết đạn trên người của bọn sát thủ này, máu tươi và miểng chai trộn lẫn vào nhau, đội đặc nhiệm FBI của tổng cục cùng với cảnh sát quét dọn hiện trường đều âm thầm líu lưỡi, cảnh tượng dưới địa ngục có lẽ cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Nhưng mà một cảnh sát FBI chính trực sẽ làm ra chuyện như vậy hay sao? Lần đầu tiên có người bắt đầu nghi ngờ đến thanh danh của người đang ông mang tên Feston Kada này, nhưng lập tức liền nhớ đến biệt danh Caesar mà mọi người đã dành cho hắn.
Không phải Louis, cũng không phải là Richard, không phải bất cứ cái tên nào khác mà lại là Caesar.
……….
P/S: cái nhéo mặt của anh Phê thành ra….nựng mặt trong mắt của người khác, nên người ta mới bàng hoàng như vậy.