Thời gian thật ngắn ngủi, hắn không ở trong căn nhà kia quá lâu, cũng không có nhiều cơ hội được nếm bữa ăn mà hai người kia thường cùng nhau làm, ngẫm lại cảnh tượng khi ấy, bên dưới bề ngoài yên tĩnh là rất nhiều gợn sóng đang trỗi dậy, ngay tại thời điểm như vậy, bọn họ vẫn còn tâm tình nấu ăn, giống như bọn họ không hề có cảm giác đối với mưa gió bão bùng sắp kéo đến.
Cẩn thận nhớ lại, có lẽ nguyên nhân là vì bọn họ tự tin, hoặc là xuất phát từ một loại suy nghĩ đơn giản nào đó, chỉ vì muốn làm cho một người có thể nếm trải mùi vị của cuộc sống gia đình bình thường nhiều hơn một chút mà thôi.
Càng nhớ lại thì cảm giác lúc trước lại càng mãnh liệt hơn, giống như chỉ mới xảy ra hôm qua, Nile Glen ngồi trong xe, nhịn không được mà hít sâu vào một hơi, từ từ nhắm mắt lại, hắn đắm chìm vào ký ức thời thơ ấu của mình.
Trong trí nhớ, ngoại trừ bộ dạng thì hắn vẫn nhớ rõ bầu không khí luôn khẩn trương khi ở bên cạnh chú Ian, chỉ cần ngồi lại một lúc lâu thì sẽ cảm giác được.
Đó là bất giác, cho dù là chú Ian im lặng ngồi một chỗ đọc báo hoặc là nằm nghỉ ngơi thì cũng sẽ lộ ra cảm giác rất căng thẳng, giống như bất cứ khi nào cũng có thể rút súng mà bắn, chỉ khi một người khác đến gần thì vẻ mặt của chú ấy mới rõ ràng thả lỏng, đương nhiên điều này cũng không rõ ràng.
Hiện tại nhớ lại thì hắn mới có thể hiểu rõ hình ảnh trong ký ức chính là thả lỏng, cũng là mỉm cười nhưng lại mang đến cảm giác khác biệt.
Còn Feston Kada thì sao, người nọ cũng có lúc cười to, khi hai người ở phòng khách bàn luận kỹ thuật chiến đấu, nhìn thấy chướng ngại vật của chú Ian bị chú Feston âm thầm cản trở, không thể đúng lúc làm ra phản ứng, trong nháy mắt chú Feston sẽ bẻ ngược hai tay của chú Ian rồi áp xuống ghế sô pha, khi nghe thấy chú Ian hừ lạnh một cách nguy hiểm thì chú Feston lại cười ha hả.
Sau khi cười xong là một cái hôn, chú Feston sẽ làm cho chú Ian phải quay đầu, không cho đối phương phản kích, nâng mặt của chú Ian lên rồi mạnh mẽ hôn xuống, giống như muốn hòa tan tất cả ý chí chiến đấu trên mặt của chú ấy, đào móc hết thảy bản tính tàn nhẫn của tên sát thủ này ra, dùng nụ hôn để hòa tan tất cả.
Mà tên sát thủ này cũng không chịu thỏa hiệp đơn giản như vậy, chú ấy luôn nghênh đón, dùng nụ hôn càng nồng nhiệt hơn để đáp lại, chờ đến khi chú Feston hơi lơ là cảnh giác thì một cú đá xinh đẹp sẽ làm cho người ta trở tay không kịp, chú Feston sẽ nâng mắt cá chân của chú Ian lên rồi thuận thế xoay người lại, toàn thân của chú Ian tựa như một loài thú nhanh nhẹn nào đó, sau khi xoay một vòng thì sẽ chống một gối xuống đất rồi ung dung đứng lên.
“Thật đẹp.” Chậm rãi vỗ tay, chú Feston dường như cũng không muốn đùa nữa, ánh mắt từ tán thưởng chuyển sang chăm chú, “Muốn đùa thật à?”
“Luôn luôn không đùa giả.” Giật giật bả vai, tên sát thủ nhàn nhã dựa vào tường, chú Feston vung tay với người nọ, lộ ra ánh mắt sắc bén, “Vậy đến đây đi – xem ai là người sẽ cười cuối cùng–”
Theo giọng nói được cất lên là những đòn tấn công sắc bén và mạnh mẽ, liên tiếp làm cho người ta ứng phó mệt mỏi, nhưng dù sao cũng là chú Ian, chú ấy đỡ được, tuy rằng cũng không thoải mái, đối với bọn họ mà nói thì khó nhất không phải là đánh bại đối phương mà là làm thế nào để chính mình không bị thua.
Đây không phải là lấy mạng nhau, không ai sẽ chết, điều này cũng khiến cho bọn họ phải cẩn thận lựa chọn cách tấn công, làm sao có thể giữ được cân bằng, cuối cùng đây trở thành một loại thử thách, dùng đủ loại phương pháp kỳ lạ để thử thách khả năng ứng biến của đối phương, không thể tiếp chiêu bảo toàn chính mình thì sẽ thua cuộc.
Thử nghiệm nhau, vứt bỏ súng ống, đây chỉ đơn thuần là đánh giá kỹ thuật chiến đấu, vì vậy mà phòng khách vô cùng lộn xộn, sô pha, đệm, bàn ghế, tất cả đều ngã ngửa trên sàn, hóa ra nắm đấm cũng tạo ra âm thanh, hóa ra ngoại trừ vũ khí thì tay chân của con người cũng có tác dụng như vậy, hơn nữa còn có lực công kích rất lớn, hóa ra dao gọt trái cây cũng có thể dùng làm phi tiêu….đây là những phát hiện lớn nhất lúc hắn còn nhỏ. fynnz.wordpress.com
Xe trải qua sườn núi hơi xóc nảy một chút, cũng làm cho Nile Glen đang đắm chìm trong ký ức tỉnh táo trở lại, chờ hắn lấy lại tinh thần thì hoàng hôn đã buông xuống, hai bên ngã tư đường hoàn toàn xa lạ.
Xe vẫn chạy về phía trước, hắn nhanh chóng phát hiện bọn họ đang chạy về một nơi không biết tên.
“Morgan?” Hắn cảnh giác gọi tài xế ở phía trước thì liền phát hiện đối phương không phải là Morgan mà hắn quen thuộc, ánh mắt mang theo ác ý phản xạ từ kính chiếu hậu, vừa sắc bén vừa lạnh lẽo.
Trong lòng trầm xuống, hiểu rõ là có chuyện gì đang xảy ra,Nile nhanh chóng phản ứng, “Là nghị sĩ Byrd muốn anh giết tôi à?!”
Đối phương trả lời cũng như dự đoán của Nile, không hề phủ định lời nói của hắn, “Tôi đề nghị cậu đừng nhúc nhích, ngài Nile Glen…”
Cảm nhận được sát ý của đối phương, Nile không thể không cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh, xe vẫn còn tiến lên phía trước, nếu đối phương muốn giết hắn thì căn bản không cần dẫn hắn đến nơi hẻo lánh như vậy, không loại trừ khả năng là thuận tiện cho việc vứt xác.
Hắn ngồi ở băng sau nghĩ cách đối phó, âm thầm móc ra di động.
Gần đây có tin tức tố cáo nghị sĩ hạ viện đương nhiệm Byrd dùng tiền thu mua phiếu bầu trong lúc tuyển cử, nghi ngờ kết quả không công bằng, bài báo này vừa xuất hiện đã gây nên sóng to gió lớn, bởi vì ngài Byrd xuất thân là chủ ngân hàng, ông ta hoàn toàn có năng lực làm như vậy, hơn nữa số người làm như vậy không chỉ là số ít.
Bài báo này đương nhiên xuất phát từ Nile, cũng làm cho tên của hắn xuất hiện trên các trang đầu của báo chí, thân thế và bối cảnh của hắn bị đào móc, Byrd sẽ không thể không biết sau lưng của hắn có một vị quan chức cấp cao, duy nhất có thể khiến cho Byrd có gan làm như vậy là vì ông ta có tự tin không bị người khác truy ra mình,
Nile và Byrd từng ở trước mặt phóng viên bắt bẻ đối phương, hắn vẫn nhớ rõ vẻ mặt âm trầm của Byrd trở nên thịnh nộ, lặng lẽ quan sát tên tài xế ở phía trước, hắn đã có thể dự cảm được kết cục cuối cùng của mình.
“Byrd mời anh là vì hy vọng chuyện này sẽ không liên lụy đến ông ta, anh là một sát thủ chuyên nghiệp.” Khi Nile nói ra những lời này thì người ngồi phía trước lại cười lạnh, “Cậu nói đúng rồi, nếu còn muốn sống lâu thêm vài phút nữa thì tôi hy vọng cậu tốt nhất là phối hợp với tôi.”
“Anh muốn giết tôi ở chỗ nào?” Nile bỗng nhiên có một loại cảm giác rất vớ vẩn, “Anh có biết hay không, cha của tôi cũng là một sát thủ?”
Hắn đột nhiên nói như vậy, đối phương rõ ràng là bất ngờ, ngay trong khoảnh khắc này thì hắn liền dùng nắm đấm mạnh mẽ tung ra một cú vào gáy của tên sát thủ, xe mất phương hướng, tông lên lề đường, sát thủ ngồi phía trước mạnh mẽ bẻ tay lái rồi thắng gấp, sau đó rút súng ra, viên đạn bắn sượt qua sau lưng của Nile khoảng mấy tấc rồi cắm vào trong đệm xe ở băng sau.
“Cậu trốn không thoát đâu, Nile Glen.” Sát thủ xuống xe, đuổi theo mục tiêu của hắn, phía trước là một nghĩa trang, nơi đó đã được chuẩn bị sẵn sàng để mục tiêu của hắn được an giấc ngàn thu.
Nile cầm điện thoại, hắn biết hắn phải báo cảnh sát hoặc là tìm người xin trợ giúp, cho dù hắn cũng có võ nhưng hắn tự nhận là không thể so sánh với một sát thủ chuyên nghiệp, huống chi đối phương còn có súng.
Có lẽ cũng là người kia tạo thành ảnh hưởng đối với hắn, Ian Noy, sát thủ U Linh giống như đã biến thành cái bóng, biến mất khỏi thế giới, là người nọ đã cho hắn biết sát thủ có nghĩa là gì, nếu không biết thì có lẽ hắn đã có gan tấn công tên sát thủ trên xe rồi.
Bất đắc dĩ cười khổ, Nile liều mạng chạy về phía trước, khi nhìn thấy nghĩa trang thì hắn liền bấm điện thoại gọi cảnh sát, lúc này cho dù gọi người đến cũng vô dụng, hoàn toàn không kịp, khả năng duy nhất là cục cảnh sát gần đây, nếu không quá mức đắm chìm vào ký ức thì hắn đã sớm phát hiện có điểm bất thường đang diễn ra.
Hoàng hôn buông xuống khiến nghĩa trang vô cùng thê lương, cảm xúc đang khẩn trương đột nhiên trở nên trầm xuống, trách cứ chính mình vì sao lại thất thần như vậy, Nile trải qua từng ngôi mộ, hắn cũng nhìn thấy một cái hố đã được đào sẵn, bên cạnh còn cắm xẻng, biết nguyên nhân mà sát thủ dẫn hắn đến nơi này, hắn càng chạy nhanh hơn nữa, hy vọng xuyên qua nghĩa trang có thể trở lại đường cái.
Tiếng bước chân ở phía sau vẫn đuổi theo không ngớt, có mấy lần hắn thậm chí cảm giác được viên đạn sượt qua trên đầu của hắn, trong lúc cuống quýt hắn bị trượt chân bởi bó hoa được đặt ở mộ của người khác, bỗng nhiên có một giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền xuống, “Đã lâu không gặp, nhóc Nile.”
Hắn không dám tin mà ngẩng đầu lên, ngay cả đứng dậy cũng đã quên, giọng nói này rất thân quen, nhưng thâm trầm hơn so với trong trí nhớ một ít, mang theo một chút ý cười, êm tai, nhẹ nhàng, giống như thờ ơ với tất cả, đây chính là giọng nói của người luôn bồi hồi trong đầu của hắn. fynnz
“Chú Ian….” Hắn mở to mắt, há miệng thở dốc, không biết vừa nói cái gì, lại nghe thấy giọng nói của mình như đang mê man, “Chú Ian! Thật sự là chú sao?!”
“Không phải là cậu ấy thì còn có thể là ai?” Giọng nói mộc mạc thâm trầm giàu sức hút, Feston Kada vẫn bình tĩnh như trong trí nhớ của Nile, người nọ đứng ở nơi đó, thái độ trấn tĩnh tựa hồ đang cười nhạo sự ngạc nhiên của hắn, Feston lắc đầu đối với hắn rồi muốn hắn đứng lên.
Bọn họ đang ở ngay trước mắt hắn, Nile bỗng nhiên nghi ngờ có phải chính mình bị hoa mắt hay không, hay là bị té khiến cho đầu óc bị lẫn lộn.
Chậm rãi đứng dậy, tầm mắt từ dưới đất hướng lên trên, đúng vậy, chính là hai người kia, bọn họ quả thật đang ở ngay trước mắt của hắn, ngay trên bãi cỏ xanh mướt, sau lưng là ánh hoàng hôn màu đỏ tía, ánh nắng chiều làm cho hết thảy mọi vật trong tầm nhìn đều trở nên đỏ hoe, một thân cây ở ngay cách đó không xa, cành lá đong đưa trong gió, bọn họ đang đứng ngay dưới tàng cây.
“Con….đang nằm mơ hay sao?” Quên mất ở phía sau có sát thủ đang truy đuổi, Nile sửng sờ đứng ngay tại chỗ, trong miệng thì thào tự nói, có một cảm giác khó nói nên lời đột nhiên nảy lên, khóe mắt bất giác trở nên ẩm ướt.
……….
P/S: bác xuất hiện nhí nhố =.=, già rồi đấy mà vẫn thích làm màu, em JoHa sắp lên sàn