Xích Linh

chương 23: đồng lệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thành Đô-một buổi đêm mưa bụi lất phất dính vài cọng sương.

Đêm nay không biết đã là đêm thứ bao nhiêu Bất Nhiễm thức trắng.

Đã tháng trôi qua, bất ngờ làm sao khi còn chưa đến độ tuổi ba mươi, đế vương đã có vài ba sợi bạc mỏng.

Cả cuộc đời này, nếu không có buồn, đau, thì cũng toàn hận thù, ngày vui thì ít, tàn cuộc nhiều hơn...

Nàng chầm chậm kéo tà váy, bước chân ra ngoài phủ, từ ngày cha mất đi, Thiên Kịch rạp cũng chẳng hoạt động nữa, mọi người trong phủ, lũ lượt tản đi , chỉ còn mỗi Trúc Dịch. Bất Nhiễm nhủ lòng thương, giữ như người ở.

Bây giờ Tịch gia được người ta đồn đại là nơi trú chân của Ma Tà Đạo, ngày một hoang tàn, xơ xác. Thi thoảng cũng có người cho dọn dẹp nhưng cỏ dại mọc nhanh hơn sức người, không chăm lo nổi.

Bao nhiêu năm nay, Thiên Kịch rạp vẫn được gọi là có tiếng trong nhân gian, nhưng từ khi Dương thị bỏ chốn, vô tung tích, vụ án tham nhũng gạo nổi tiếng năm đó đột ngột xảy ra. Thanh danh của rạp cũng ảnh hưởng không ít.

Ở cái chốn kinh thành này, có không ít người vẫn thuộc thời đại cũ, thời đại của Dương thị hưng vịnh năm ấy. Một tay Dương Mẫu che trời, che chắn cả tứ hải bát hoang, giao thương buôn bán với cái hải cảng nước ngoài nhưng không quá phổ biển, chỉ có một số chi nhánh nhỏ. Mối tình giữa Tịch đại nhân-con trai của một hào trưởng buôn thương nhỏ lại có cơ duyên gặp gỡ đại tiểu thư của Dương thị luôn là một ẩn số chưa giải đáp được.

Người ta đi đường mua rau, mua thịt, cũng đàm tiếu về mối tình được thiên duyên sử ghi chép ấy.

Nghe nói Tịch đại nhân và Dương mẫu gặp nhau trong Tết Nguyên Tiêu, khi ấy Dương thị vẫn còn là cái gai trong mắt của tứ hải bát hoang về vấn đề doanh thu buôn thương hàng hóa. Khi đang diễn ra lễ hội, nếu không có sự ra tay kịp thời của Tịch đại nhân, thì Dương Tịch cũng không còn mạng mà sống như ngày hôm nay. Vì cô ta mà Tịch đại nhân bị thương bên phần đùi phải rất nặng, không thể học võ công được nữa.

Dương Tịch cũng vì thế mà quyết tâm ra luyện khinh công, tận dụng tài đánh tì bà và hí, qua nhiều năm tu dưỡng và chắt góp, đủ để mở một môn phái mới.

Cũng vì mối cứu giúp năm đó, Dương Tịch mới nguyện gả cho Tịch gia, mặc lời ngăn cản của Dương thị.

-Đường đường là một đại tiểu thư, tương tư ai không tương tư, lại đi trao thân ngọc ngà cho một kẻ mang thương tật, gia sản thì cũng chẳng ra đâu, đúng là mang nỗi nhục vào người. Bà bị chính phụ thân và mẫu thân của mình hành hạ vì muốn thay đổi những suy nghĩ bẩn thỉu đang reo rắc vào đầu Dương Tịch.

Cuối cùng, Dương thị hẹn giao ước với chính con gái ruột của mình.

-Vừa phải làm tròn chức trách của một người mẹ, vừa phải mang thân phận tông chủ của Dương thị, quản lý đống gia tài khổng lồ đó vì bà là cốt nhục duy nhất của dòng họ.

Nhưng đâu dễ dàng như thế này?

Sinh sống cùng Tịch đại nhân được năm, Xuân Hoa cũng đã gần tròn tuổi. Dương Quan Triều ( phụ thân của Dương Tịch ) phái một kỹ nữ từ thanh lâu-Xuân Yến đến và quyến rũ Tịch đại nhân sau lưng Y Mẫu.

Chơi bời chán chê được gần năm thì Xuân Yến có thai, bỏ lại một đứa bé gái xinh đẹp, trắng trẻo mang tên Tranh Tịch, cầm lấy số tiền bồi thường rồi ra đi, để giọt máu của mình cho Dương Tịch chăm sóc.

Biết tin bị phản bội, nhưng cái đùi của Tịch đại nhân và Xuân Hoa luôn là vật cản để người vực dậy và không được ra đi. Nén những giọt nước mắt vô ưu, âm thầm nuôi dưỡng Tranh Tịch suốt năm trước chiến tranh xảy đến như con đẻ của mình không một lời trách than.

Có nhiều lần bà cũng tính hạ độc đứa trẻ đó, cũng tính như Diệp Thần mang đi thiêu sống. Nhưng nhìn thấy hình bóng con bé nó vui vẻ, nó hạnh phúc nở nụ cười chân ái trước mặt, dù gì cũng là người làm mẹ, chẳng biết từ bao giờ bà đã âm thầm và chấp nhận nó...

Bây giờ thì các vị đã biết tại sao Dương Mẫu lại nhất quyết muốn ra tay với đế vương trước hay chưa? Mười năm qua, bà đã chịu đựng quá đủ, Bất Nhiễm mang dáng vóc thanh cao tự tôn như người mẫu thân điếm Xuân Yến của nó. Mỗi khi nhìn thấy đôi mắt gợϊ ȶìиɦ đấy, bà lại chỉ muốn cầm con dao sắc nhọn và đâm chết con bé đến tận cùng của hơi thở...

Còn Bất Nhiễm ngây thơ của chúng ta, không biết rằng mẫu thân ruột của nàng khi từ Tịch gia xuống núi, đã bị đám người mà Dương Tịch sai đến, gϊếŧ chết.

Hơn năm nay, chưa bao giờ nàng ngơi nỗi thương nhớ đến mẹ. Thậm chí còn ham muốn đánh một trận tan tác với Dương thị chỉ để lấy cuốn bí kíp thiên hạ đấy để tìm tung tích ra mẫu thân còn sống hay đã chết.

Chẳng ai nói cho nàng cả mặc dù họ biết. Tại sao?

Bất Nhiễm không phải là đứa trẻ có lòng tham, khiến người mang máu khiêu chiến với Dương thị để lấy kho tàng thiên hạ thì không phải dễ. Thà cứ lừa dối đế vương, cho nàng mơ tưởng mẹ nàng còn sống, khi lấy được cuốn sách rồi, nàng cũng biết sự thật sau cùng chưa muộn, từ lúc đó tứ hải bát hoang sẽ chẳng cần tìm gì nhiều cho mệt, cũng có kẻ ngu ngốc mang về hộ mà chẳng dùng đến.

Hóa ra trong mọi ván cờ thì Bất Nhiễm luôn xứng đáng với danh hiệu con mồi nhử...

Và người nghĩ ra được mưu kế ấy... tại hạ chắc chắn tiên sinh sẽ phải hoảng hốt đấy... Thế sự vô thường... lòng người khó đoán...

Đấy là chuyện quá khứ mà Bất Nhiễm chưa từng được ai kể đến, dù có là cha mình...

Ở phủ ranh giới Ma Tà Đạo,

Bất Nhiễm đi dạo xung quanh, vài hạt mưa lất phất mát lạnh như được gột rửa thứ đầu óc mệt lả.

-Nương nương không ngủ được sao?

-Hình như ta đoán không nhầm, mỗi khi ta không ngủ được, ngươi đều xuất hiện. Đế vương quay lại nhìn Cao Tề.

-Ta hay đi dạo quanh phủ người, mà con quạ của ta cũng rất thích nơi đây, cũng một phần xem người có gây phiền phức gì hay không...

Bất Nhiễm thấy kì lạ mà vẫn cố cười trừ.

-Trận địa chuẩn bị như nào rồi. Nàng không cười nữa, mặt nghiêm túc, có chút sắc lạnh.

Dưới ánh trăng vàng nghiêng sóng nước, có hai người đang bàn việc quân.

-Nếu người muốn ra quân với hoàng cung thì không thể cô lập được, một mình bản thân Diệp Thần cũng đủ đè nát chúng ta, ta nghĩ cần sự giúp đỡ của Nhu lịch.

-Ông ta quá già rồi, sức không còn...

-Ông ấy có thể chỉ cho ta hướng đi đúng đắn, việc này sai cho Đông Phong đi giải quyết.

-Diệp Thần hắn nuôi những con vật vô cùng kì quái ngay từ khi còn nhỏ, phía sau long Đình điện còn có một nhà kho kín, mà ngoài Hoa công công và Diệp Thần ra đi thì chưa ai được vào... Ta nghe không ổn...

-Ta có kế này. Cao Tề bỗng cười tươi.

-Cung triều đình và tứ hải bát hoang trừ diệt Dương thị vậy tại sao không cùng họ chiến đấu? Khi đã xong xuôi, ta lại kết hợp với tứ hải tiêu diệt hoàng cung, xong đó cuối cùng sẽ dễ dàng hơn.

-Ta không ngờ ngươi lại chơi trò bẩn thỉu như thế, lừa ngạt lòng tin của người khác, được coi là giả tạo... Bất Nhiễm gần như không thấy vui vẻ gì từ kế hoạch của Cao Tề.

-Nữ vương à, người hãy chứng minh việc mang người đến vị trí này là hoàn toàn đúng đắn đi, nếu không có mưu hèn kế bẩn, Ma Tà Đạo chắc đã bị hoàng cung dìm cho đến chết rồi, hôm ở đại tiệc, Tích Khanh đã nói gì, tại hạ mong người hãy nhớ.

-Được rồi, người ta gọi về bây về như thế nào rồi?

-Đã cho người lên núi đón.

....

Khanh Quân vội vàng đi về phía kinh thành, một mình chạy bạt mạng trong rừng sâu, có chút mưa bụi nhỏ.

Hình như nàng đang bị ai đó truy đổi. Dẫm phải một viên đá, cô ngã xuống đập đầu, hôn mê sâu bất tỉnh.

Nghe nói từ khi con nhỏ, Khanh Quân và Diệp Thần dính như sam, có bí mật gì sẽ lại kể chuyện cho nhau nghe, vì vậy, cô cũng là một quân cờ thám thính đáng giá mà Bất Nhiễm nên trân trọng.

Nhưng mọi chuyện đều đã được sắp đặt trước, Diệp Vấn đã đi trước một bước. Đại vương cho người bắt cóc Khanh Quân, khiến Ma Tà Đạo bỏ cuộc giữa chừng, không như ước nguyện.

Đêm hôm qua, tại hạ còn nhớ Đại vương cùng hoàng thượng đánh cờ và thưởng trăng dưới phủ. Hai huynh đệ nhà này, có lẽ là bằng mặt nhưng không bằng lòng.

-Đại ca, thế sự dạo này có chút không được như ý người thì phải. Diệp Vấn cố tỏ ra ngây thơ, có chút hiểu chuyện.

-Đã bao giờ đệ muốn lo đại sự vậy? Chẳng phải hôm nào cũng cờ bạc, rượu chè sao?

-Ta thân là Đại vương, Diệp soái, huy hiệu cao quý thế huynh ban cho, đương nhiên phải không để bệ hạ thất vọng.

-Được, vậy đệ muốn như nào, mau nói ra.

-Ta muốn phụ trách việc thám thính Ma Tà Đạo. Diệp Vấn nhanh cơ hội.

-Tại sao? Hoàng thượng đưa mắt nghi ngờ.

-Việc quan trọng như thế đương nhiên không thể giao cho người ngoài, ta cũng nên giúp ca ca một tay, hai huynh đệ mình song kiếm hợp bích, Ma Tà Đạo cũng sẽ chẳng là gì.

-Hãy nhớ đây không giống như đánh bài, dựa vào may rủi, Ma Tà Đạo không phải muốn gϊếŧ là gϊếŧ, bao năm nay, hoàng cung luôn ra sức chèn ép họ, bây giờ nổi dậy cũng có lý do. Bất Nhiễm nữ đế vương không ngây ngô như mình nghĩ, cô ấy là con gái của Dương Tịch Y Mẫu, hai bên đó kết hợp với nhau, chắc chắn không dễ dàng. Diệp Thần trầm tư một lúc.

-Huynh chưa biết gì à?

-Biết gì?

Diệp Vấn ghé sát tai.

-Bất Nhiễm không phải con gái ruột của Dương Mẫu. Việc này ta cũng mới biết sớm thôi. Một tên tay sai của ta bẩm về. Chắc chắn đấy là Đường Mặc. Tên này không coi thường được, vừa làm tay sai cho Dương thị, Côn tông chủ lại thừa sức cân luôn cả Diệp Vấn đại vương, đúng là coi trời bằng vung. Một khi vỡ lở ra, chắc chắn sẽ chết không toàn thây. Nhưng mọi việc hắn làm đều duy nhất xoay quay một cô gái.

Hoàng thượng đắc ý, khi nghe xong câu đấy, sắc thái nhợt nhạt đi, có dăm ba nét buồn vô cớ.

-Ta có kế này. Ta muốn xin phép huynh cho thành thân với Diễn Mịch, vào ngày cưới đấy, tứ hải bát hoang tụ họp, nhân cơ hội đấy, diệt trừ hậu họa, chẳng phải quá tốt hay sao?

-Được, theo ý đệ.

-Ta nhắc huynh một câu: Bây giờ khi cả thiên hạ đang lôi kéo bang phái về phía mình, mà huynh vẫn còn thưởng rượu an nhàn được hay sao? Cương vị hoàng hậu đã bấy lâu nay không có ai ngồi, nhân cơ duyên này, cho Nhàn Phi lên tiên, lấy lòng với tể tướng. Chẳng phải tốt quá hay sao? Đại vương chân thành khuyên nhủ.

-Từ bao giờ việc yêu đương của ta khiến đệ lo lắng như thế? Diệp Thần đưa chum rượu lên miệng.

-Ta biết huynh không yêu cô ta, nhưng bây giờ yêu ai cũng như nhau cả thôi, vốn Thành Đô này có ai muốn là người lương thiện?

-Chẳng chỉ có nàng ấy muốn... Bệ hạ suy nghĩ, lẩm bẩm. Có lẽ nàng đang muốn ám chỉ đến Tranh Tịch.

-Được rồi, sắp sang thu, chọn ngày lành tháng tốt, giúp đệ có phu nhân. Hai huynh đệ cạn chén.

-Ta nghĩ nên vào Tết Trung Thu...

Ở đây đó trong rừng sâu, Khanh Quân bị tra tấn một cách đầy tàn bạo, một cô gái đương tuổi hai mươi bị đày đọa, giao nộp hết vũ khí, mất toàn bộ linh lực. Một công tử đeo mặt nạ, y phục trắng vội bước đến mặt nàng, từng bước thong thả, ưu sầu, bờ môi hé mở, ánh mắt có chút luyến tiếc, phảng phất đau thương.

-Đã lâu không gặp, Khanh Quân.

Nghe thấy giọng nói ấy, nàng vội ngẩng mặt, đôi mắt đầy hãi hùng.

-Tại sao lại bắt ta? Cô cố gắng khều khào vài tiếng.

-Đế vương muốn gọi cô vào phủ đúng chứ? Hắn ta lên tiếng.

-Ta không biết. Nàng nhất quyết không trả lời.

-Hơn năm rồi nhỉ? Nàng vẫn cứng đầu như ngày nào...

-Đừng nhắc về những năm tháng đấy nữa, ta không muốn nghe.

-Nàng sống với Diệp Thần tốt không? Tốt đến nỗi ra nông nỗi này sao?

-Câm miệng. Khanh Quân lộ rõ vẻ khó chịu, sâu cay trong ánh mắt đỏ hoe.

Hắn ta bật cười thành tiếng, chiếc quạt trên tay va đập vào tà áo.

-Theo phe ta đi, ta sẽ cho nàng thêm một cơ hội sống, năm đó nàng vì Diệp Thần mà chẳng ngại đâm ra một nhát, bây giờ nếu còn lặp lại thời khắc đó, thì ta cũng không còn gì để nói.

-Ngươi đáng chết, ngươi không đáng được sống.

-Vậy Diệp Thần đáng sống sao? Hóa ra kẻ gϊếŧ người thì được tha thứ, còn kẻ đơn phương không làm gì lại phải chịu tội...

-Được, ta sẽ theo ngươi. Khanh Quân không một chút lo ngại.

Con người đeo mặt nạ đen này nghe không đơn giản, một khi động vào, khó mà thoát ra nổi, Khanh Quân phải làm đến nước này, chắc cô cũng có nỗi niềm khó nói, dồn vào chân tường không thể phá vỡ.

Không để tiên sinh phải chờ lâu, kẻ đó chính là Tổng Tư, liệu thiên hạ còn nhớ không? Bao năm qua từng lừng lẫy anh hùng, đánh đâu thắng đấy, sánh ngang Quan Ngũ, Thanh Vấn còn phải dè chừng, tưởng công danh sự nghiệp phải thăng hoa, ai ngờ dính phải Khanh Quân, đem lòng nhung nhớ một người con gái không nhớ nổi tên mình là ai, đau đớn đến mức chính tay hắn phải gϊếŧ chết cha mẹ Khanh Quân, để khiến nàng nhớ khuôn mặt hắn một lần...

Năm đó, nếu không có sự ra tay của Tổng Tư thì Khanh Quân cũng bị Diệp Thần dìm xuống hồ cho đến chết khi gϊếŧ hại mất một con rắn của A Thần trong nhà kho bí mật. Nhưng đại kết cục, chính một tay Khanh Quân sẵn sàng đâm nhát dao chí mạng vào eo Tổng Tư khi hắn có ý định hại chết Diệp Thần, cũng từ lúc đó mà linh lực hắn giảm hẳn, không thể tru tiên.

Nếu không có Cảnh Địa Thiên thương xót cho kiếp một anh hùng, thì bây giờ hắn cũng như Phượng Ẩn trở thành một tên vô dụng.

Đại vương Diệp Vấn cũng nhanh tay thật, thu được hai đệ tử xuất chúng của Cảnh Địa Thiên, giải cứu thiên hạ, trừ gian diệt ác mấy trăm năm nay về phía phe mình... Còn cơ duyên nào mang Đường Mặc đến với Dương thị từ từ sẽ rõ...

Ở phủ đại vương,

Diễn Mịch khi nghe tin mình sắp phải theo Diệp Vấn, cả đêm nàng òa khóc, không phút nào chợp mắt. Đêm nay sương rơi nhiều, mùa thu cũng gần đến, không khí mát mẻ hơn, nhưng có chút lành lặn, cây lá trong ngự hoa viên xác xơ, tiêu điều, phủ một màu vàng chóe như mật ong.

Lễ vật được Đại vương ban cho đều được mang đến, nhưng lòng người chẳng chút vui vẻ.

Nàng nhìn thấy Đường Mặc ngủ ở trên cành cây trước cổng phủ.

-Mấy hôm nữa, ta sẽ phải kết hôn với đại vương. Giọng nàng có chút miễn cưỡng.

-Thì sao? Hôn nhân đại sự là việc cả đời, dù gì thì chỉ là sớm muộn mà thôi...

-Chính vì là việc cả đời, nên ta không muốn mình phí một đời, ta không yêu đại vương... Nàng bật khóc.

-Chúng ta có quyền lựa chọn sao? Đại vương thật ra cũng rất tốt, ngài ấy sẽ không để cô thiệt thòi. Đường Mặc vẫn một khuôn mặt vô hồn, không chút cảm xúc.

-Ta thích huynh, Đường Mặc, ta thích huynh từ rất lâu rồi... Nàng bất ngờ lao đến, ôm hắn từ đằng sau.

-Xin lỗi cô nương, tại hạ đã có người của mình rồi...

Diễn Mịch òa khóc to hơn, lệ hoa vương đầy mặt.

-Hoàng hậu Tranh Tịch đúng không?

Đường Mặc không nói gì nữa, lững thững bước đi trong làn sương mỏng...

Ngày hôm sau, hoàng thượng phái người từ khắp tứ hải bát hoang đến hoàng cung chuẩn bị tiệc cưới. Sau khi vương phi qua đời, đây là lần thứ hai Diệp Vấn có cảm xúc với một nữ tử khác.

Lễ kết hôn này hoàn toàn do Diệp Thần đứng lên và giải quyết, đây là lúc những mưu kế hắn bày ra đều được sẵn sàng hành động. Một lần nữa tứ hải bát hoang tụ họp, một lần nữa, ta có một đêm tàn sát...

-Hoàng thượng, cần làm đến mức này không? Hoa công công ghé sát bên tai.

-Những con sói đang khát máu, thì nên làm gì đây? Để chúng nhịn qua lâu, sẽ có ngày nổi dậy cắn xé chủ, vì vậy, cho chúng một đêm thỏa mãn đi...

-Sắp xếp tọa chính như thế nào cho hợp lý bây giờ ạ? Đây là lúc chúng ta nên ra tay triệt để, phát huy những gì mình đã có. Nếu bỏ lỡ dịp này, ta sẽ mất tất cả, khó tìm lần sau.

-Công công của ta à, ngươi nói đúng nhưng chỉ nói thừa thãi mà thôi... Diệp Vấn cố tình chọn đám cưới của mình cho chúng ta cơ hội, chúng ta lại càng khó ra tay hơn, từng bước đi của ta, hắn đều biết, vì vậy mình phải chọn kế khó hơn, cho hắn không kịp trở tay, không thể tưởng tượng ra. Bệ hạ cười nham hiểm. Người luôn có những dự tính cho riêng mình.

-Dải một lớp phấn hoa lên trần nhà, dùng một tấm vải lớn thu tầm nhìn, tất cả những ánh đèn đều được đính những viên kim cương có độc, nhớ dùng loại thật nhọn, phủ lớp kim tuyết chứa độc tố của bướm gây ngứa, rượu nhớ cho độc rắn, hòa tan. Xung quanh tọa xịt hương thơm của hoa nhài mùi nặng, gây cảm giác đau đầu, khó thở. Chuẩn bị một đội phòng vệ bao vây xung quanh, sẵn sàng xông vào chiến đấu ngay tức khắc. Tuyển những vũ công nổi tiếng nhất của kinh thành, cho bọn chúng thật nhiều tiền để làm mồi nhử chết thay. Về phần vị trí nhớ sắp xếp cho Ma Tà Đạo ngồi phía gần cửa chính.

-Chẳng phải Ma Tà Đạo có trong kế hoạch của chúng ta hay sao? Hoa công công thắc mắc.

- Dương thị cũng đến...Ngươi biết phải làm gì rồi đúng không?

-Thần đã hiểu.

-Nếu tiệc chưa kết thúc, không được phép cho một ai bước chân ra ngoài cổng, quan sát kĩ xung quanh, cho quân lính tuần tra nghiêm ngặt, một đội bên dưới sân, một đội trên mái nhà. Nếu có bất kì một động tĩnh gì, thả toàn bộ phấn hoa và khói trắng từ trên xuống cho ta. Dùng những mũi tên tự động, gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót. Ngươi làm sao thì làm phải tách được Dương Tịch và cây đàn tì bà của ả ra. Nếu hôm nay còn không thành công, thì tốt nhất đừng bao giờ bên cạnh hầu hạ ta nữa, dùng xác của ngươi để thay thế đám sói độc đấy. Hiểu chưa? Hoàng thượng đến gần về phía công công đang run sợ.

-Đúng rồi, dùng lưu linh hồn thu thập tà ma, hồn phách, đến lúc cần thiết thì sử dụng cho ta, áp vào Diệp Vấn mà làm, hắn vẫn còn bị người nương tử cũ dọa cho phát khiếp, đây cũng là cách hay....

-Thần đã hiểu.

Tết Trung Thu đã đến, hôm nay trăng tròn hơn tất thảy, quả như ngày lành tháng tốt, gió mát dìu dịu, đìu hiu. Tất cả đều tụ họp đông đủ.

-Xe ngựa đã có sẵn chưa? Bất Nhiễm lên tiếng, vẫn chiếc mặt nạ đó, nhưng trông khiếp đảm hơn bao giờ hết.

-Đã xong xuôi, đế vương, ta chỉ muốn nhắc người, Khanh Quân đã mất tích rồi, chắc chắn là do hoàng cung làm, người nên suy nghĩ kĩ về những lời ta đã nói, kẻ thù của chúng ta là ai, thì nhằm vào đấy, đừng đi đường vòng nữa. Cao Tề ngồi cạnh nương nương trong chuyến xe ngựa mà quên mất rằng A Giang không thấy tung tích.

-Diệp Thần chắc chắn đã có chuẩn bị trước, không đơn giản đâu.

Khi A Giang bước ra khỏi phủ,

-Xe ngựa đâu rồi?

Tất cả đã đi xa được vài dặm...

-Nếu hôm nay ta không đi, có một số chuyện nương nương không thể tự xoay sở...

A Giang lưỡng lự nhưng vẫn quyết định cưỡi ngựa đi đến hoàng cung, con đường đi này vừa nguy hiểm vừa xa xôi, vì vốn địa bàn của Ma Tà Đạo nằm ở trong rừng sâu hiểm trở.

Đến nửa đường, A Giang vị một đám người áo đen từ bụi xông ra, đưa cô đi mất, không rõ đi đâu, chỉ biết về hướng Nam....hướng của kinh thành.

Hầu như trong mỗi buổi tiệc khi nào cũng thế, Ma Tà Đạo luôn đến cuối cùng, khi Bất Nhiễm vào đến cửa, đột nhiên cổng hoàng cung đóng, chưa gì nàng đã thấy kì lạ.

Vừa ngồi xuống bàn, nàng hốt hoảng quay về phía Cao Tề:

-A Giang, A Giang đâu rồi....

-Người đừng lo quá, cô ta biết chút võ công, chắc đi sau rồi.

-Nhưng cổng cung đóng rồi, A Giang phải làm sao?

-Chỉ là một nô tì, cùng lắm thì đóng vai người chết thay, nương nương làm sao vậy? Đây không phải nơi đơn giản, người đàn bà đối diện là Dương Tịch Y Mẫu, nãy giờ chỉ để ý mình người, chúng ta nên cẩn thận thì hơn, đừng tùy tiện.

Một khắc sau, nhịp trống ròn rã trong đêm tối vang lên, Đại vương Diệp Vấn cùng Diễn Mịch đại nhân bước vào, khuôn mặt A Mịch có vẻ không được hạnh phúc là mấy, đôi mắt còn dính vài hạt lệ, không nhầm thì cô vừa khóc...

Tấm màn rèm đỏ từ trên trần hạ xuống bất ngờ, cùng tiếng pháo giấy tạo nên không khí thật hoành tráng. Tiếng pháo chủ yếu để đánh lạc hướng mùi hương đang nồng đến độ cao nhất. Xa xa kia Ma Tà Đạo chỉ để ý đến khung cảnh: Khanh Quân đang rót rượu mời Tổng Tư tiên sinh.

-Nương nương ta nói có sai không? Người tốt với cả thiên hạ, nhưng có ai cần sự lương thiện trời ban đó đâu, tất cả nếu không phải là người của ta thì đều tính như kẻ thù... Cao Tề uống ly rượu trên bàn cho hả giận.

-Ta cảm thấy có mùi hương gì đó, mùi này ta từng ngửi thấy trong phòng Diệp Thần, phấn hoa? Có tác dụng gây đau đầu khó thở, mùi rượu này nồng chát hơi bình thường, thi thoảng hơi đắng đắng, tanh tanh. Đúng rồi là độc tố của rắn...

Quả như lời Bất Nhiễm nói, sau khi uống cốc rượu kia, Cao Tề đỏ bừng mặt lên, tay chân hắn như tê cứng, linh lực dần dần bị hao tổn.

Đế vương cầm chặt vào cốc rượu, cố gắng chịu đựng cho xong buổi lễ.

-Bây giờ ta không có thuốc giải, ít ra cũng được pha với nước, chắc chắn không nguy hiểm đến chết người đâu, đây không phải rắn thủy sinh, là rắn nuôi, không quá nghiêm trọng. Nàng xoa dịu tinh thần Cao Tề.

Cặp đôi quan trọng nhất của ngày hôm nay bước vào lễ đường,

Nhất bái thiên địa...

Phu thê giao bái....

-Lưu linh hồn... Hoàng thượng thì thầm to nhỏ.

Một luồng gió thổi hi hút thoảng qua, hồn ma đang đến, Bất Nhiễm chợt thấy đau đầu, tay chân run cầm cập, không ngồi vững...

Đám gió độc ấy bao vây xung quanh người Diệp Vấn, nếu không phải người tu đạo chân chính sẽ không thể nhìn thấy được, Dương Tịch bật cười.

-Hóa ra cũng chỉ đến mức này là cùng.

Một nữ tử mang rượu đến bên Y Mẫu, vô tình đổ rượu vào cây đàn tì bà của người, trong nước rượu có độc phản lại, sức mạnh của cây đàn đấy sẽ không được như mong muốn nữa...

-Ngươi bị mù à?

-Thần thiếp xin lỗi tông chủ, nô tì là đồ vứt đi, không đáng sống, mong người tha mạng. Nô tì ấy van xin, quỳ lạy mong được tha lỗi.

-Cút. Dương Tịch có phần hơi tức giận, cố nhắm mắt cho qua.

Thấp thoáng hồn phách thê tử Đào Nguyệt trở về, nhập vào thân thể Diễn Mịch, nàng nở nụ cười thật ngọt.

-Phu quân, thần thiếp về với người rồi đấy. Sau đó từ đôi mắt lấp lánh ấy lộ ra từng vệt máu ròng ròng chảy không kiểm soát....

Hàng nghìn người đang theo dõi cảnh ấy đều chịu một phen dọa hồn, dọa vía, tất cả chỉ là ảo giác. Nhân lúc tình thế hỗn loạn, tể tướng thì kêu khóc, gọi con gái út trở về. Diệp Thần vội mỉm cười khi đúng với sắp đặt.

Tấm màn đỏ chính thức hạ xuống bất chợt, phấn hoa, kim tuyết gai đều lũ lượt rơi xuống, nếu bị những thứ đó rơi trúng mắt hay vào đầu thì chỉ còn đường chết, kinh khủng hơn sẽ gây mù mắt, hỏng da, gây thối rữa lục phủ ngũ tạng. Hàng nghìn người xông ra cửa trốn thoát nhưng không thành, buộc phải chiến đấu.

-Tất cả đã được chuẩn bị trước, chiến đấu, quyết không thể để bị áp bức và lợi dụng.

Nhưng đáng tiếc, tất cả những con người có mặt trong buổi tiệc hôm nay, đều biết võ công và chút phép thuật. Bất Nhiễm vô thức chạy đến gần chỗ hoàng thượng, đúng lúc hàng trăm mũi tên trên trần nhà vội bay đến...

Diệp Thần cùng Đường Mặc vội xông ra, cứ tưởng bệ hạ là người bị thương sau khi chắn cho nương nương một vố, nhưng hóa ra Đường Mặc mới thảm bại nhất, hàng trăm mũi tên đâm trúng người, máu chảy nhiều hơn, trên tấm lưng toàn là sẹo...

Tổng Tư vội chạy đến, từ khi Quan Ngũ đến triều đình nộp mạng, hắn và Đường Mặc sống an ủi cùng nhau. Nếu A Mặc có chuyện gì, hắn cũng không thiết sống nữa. Dương Tịch vội nhìn thấy cảnh đó, thấy người của mình đã ngã xuống, bà chạy ra:

-Mang hắn về Dương thị, mau lên. Bà ta hét vào mặt Tổng Tư.

Đâu đó trong tòa chính, Diệp Vấn lên cơn hoảng loạn, lúc nào nhìn thấy hồn ma, hắn cũng khiếp hồn, khiếp vía, cứ quỳ xuống mà van lạy, thật vô dụng.

-Nàng có sao không? Diệp Thần ôm chặt Bất Nhiễm vào lòng, ân cần thăm hỏi.

-Ngươi mau đi ra khỏi người ta. Nàng gần như không chút vương vấn gì nữa.

Hoàng thượng cũng không muốn người khó xử mà buông ra. Bất chợt cửa tòa đóng kín lại, chắc chắn có người ra tay mà không cần sự cho phép của hoàng thượng.

-Ai đã làm trái lời ta? Bệ hạ điên loạn, quát thẳng vào mặt công công.

A Hoa vội quỳ xuống, đập đầu xuống sàn, vị mấy miếng mảnh sành đâm vào da thịt

-Thần đáng chết, việc này đi xa khỏi tầm kiểm soát, chắn chắc có người đã nghe lén cuộc nói chuyện hôm đó, và sắp xếp, chắc chắn có phản đồ.

-Súc vật.

Cả tòa nhà chìm trong màn sương khói như đống tro tàn khi bốc cháy xong, tất cả những ánh đèn trên trần đều rơi xuống, không khí ngày càng khó thở hơn, hồn ma nhập đến càng nhiều, Bất Nhiễm cũng khó mà trụ nổi được nữa.

-Giờ chỉ còn một cách, gϊếŧ hết cho ta. Hoàng thượng ra lệnh.

Quân lính từ khắp nơi xông đến, ồ ạt đâm chém lẫn nhau, Bất Nhiễm bất tỉnh. A Giang thì bị đám người áo đen làm nhục... Thế là xong một đêm đầy máu.

Dương Tịch vội vàng tấu khúc tì bà, tuy không phát huy được hết năng lực, nhưng cũng đủ làm người đối diện phải hoang mang, tất cả khi định xông đến đều bị tiếng đàn áp đảo, đầy ra xa.

-Hoàng thượng, không trụ được nữa rồi... Tình thế vô cùng cấp bách.

Đột nhiên cây trâm cài trên đầu Bất Nhiễm phát sáng, đó là tín vật của Xuyến Chi đã cho nàng....

-Sắp có người đến rồi, từ từ đã. Diệp Thần nói nhỏ.

Đúng như hắn dự tính, Xuyến Chi bất ngờ xông vào, mang theo đôi cánh trên vai, xông vào điện, nhân lúc Dương Tịch không để ý, bay đến từ đằng sau, túm lấy cổ áo bà, hút hết toàn bộ linh lực trong cây đàn tì bà. Cũng đúng lúc đó, mà Diệp Thần cố tình cho người dùng mũi tên bắn xung quanh đôi cánh Xuyến Chi, khiến cô gục ngã, thân thể bị tổn thương quá nhiều. Khốn nạn làm sao, đến đây cứu người lại bị người lợi dụng, khi lòng tốt bị mang ra trêu đùa và dày xéo...

Xuyến Chi ngã xuống, từng vết máu trên đôi cánh chảy ròng rã, hóa ra cô là người tiên, không giống phàm trần. A Chi cúi xuống sàn, cái tay gì chặt vào mảnh thủy tinh đã vỡ, bộ y phục trắng bỗng từ lúc nào hóa đỏ, nhắm chặt mắt, cô chưa chết, mà chỉ muốn nghỉ ngơi, hưởng thụ giấc ngủ bình yên. Thứ Diệp Thần muốn từ tỷ tỷ nuôi của hắn là linh lực Xuyến Chi vừa lấy. Nhưng đáng tiếc, cô đã chuyển nó qua một thứ có gắn kết chặt chẽ với Bất Nhiễm qua cây trâm cài trên đầu. Nói đơn giản, có nghĩa là Bất Nhiễm chẳng khác nào được trời ban cho sức mạnh của Dương Tịch cả. Một người tru tiên được mấy năm, bỗng đẹp trời, có được linh lực gom góp hàng vạn năm. Có lẽ Xuyến Chi biết mình không sống được bao lâu, cô đã tin được Bất Nhiễm sẽ làm nên những điều phi thường.

p/s: Chờ chap nha các cậu ơi, dạo này dịch đang căng thẳng hạn chế đừng đi đâu nha. Tớ cũng sẽ cố gắng!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio